Chương 175: Một Khúc Tiếu Ngạo (1)
Vô Song không biết rằng từ đầu đến giờ Hoàng Dung vẫn luôn lo lắng cho Vô Song, nàng đủ hiểu Vô Song để biết từ khi tiến vào Lưu phủ thì tâm tình Vô Song chưa từng ổn định, thậm chí ánh mắt của Vô Song thủy chung chưa từng nhìn vào những con người trong đại sảnh này.
Hoàng Dung rất lo lắng cho Vô Song, mãi đến khi cảm nhận sát tâm của Vô Song thì nàng mới thở phào một hơi, Vô Song cứ như vậy lại tốt hơn một Vô Song im lặng rất nhiều.
Hoàng Dung chậm rãi lùi lại một bước, nàng không lên tiếng mà sử dụng truyền âm mà nói với Vô Song.
Thuật truyền âm của Vô Song đến từ Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp của Lý Thu Thủy truyền dạy bất quá thuật này có độ khó kinh người, sau này Lý Thu Thủy, Vô Song cùng Hoàng Dung liền thay đổi một chút, kết hợp Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp cùng Di Hồn Đại Pháp bên trong Cửu Âm Chân Kinh mà thành truyền âm thuật, thuật này độ khó đã giảm rất nhiều nhưng hiện nay trừ Lý Thu Thủy ra thì cũng chỉ có mình Hoàng Dung có thể sử dụng được.
Âm thanh của Hoàng Dung lần này liền vang lên trong lòng Vô Song, âm thanh của nàng mang theo chút lo lắng.
"Vô Song ca ca, kế hoạch chỉ sợ có biến ".
Nghe thấy âm thanh của Hoàng Dung, Vô Song khẽ nhìn về phía nàng rồi chậm rãi gật đầu, kế hoạch đúng là có biến.
Khúc Dương bị bắt mang đến Lưu phủ thì chuyện gì sẽ xảy ra?.
Nhìn Khúc Dương hiện tại tuyệt đối bị thương không nhẹ thậm chí Vô Song có thể nhìn ra mười đầu ngón tay của Khúc Dương đã bị đập nát.
Hai đôi bàn tay của Khúc Dương chỉ sợ chính thức bị người phế đi, đương nhiên với y thuật của Vô Song hắn vẫn có 7 phần tự tin chữa khỏi đôi bàn tay cho Khúc Dương.
Khúc Dương võ công tuyệt đối không cao, trong Thập Nhị Trưởng Lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo thì Khúc Dương chắc chắn là người võ công yếu nhất, yếu đến thảm thương nhưng cái này không bao hàm cho việc chiến lực của lão nhân này cũng yếu.
Thập Nhị Trưởng Lão là 12 dũng tướng dưới quyền Đông Phương Bất Bại, thực lực của bọn họ căn bản không có người nào thua kém Tả Lãnh Thiền, tại thế giới này chẳng phải ngẫu nhiên Hắc Mộc Nhai là thánh địa của ma giáo, nó còn nổi tiếng hơn cả Quang Minh Đỉnh.
Nhật Nguyệt Thần Giáo mạnh khủng khiếp, phân đôi thiên hạ với Minh Giáo thậm chí bao nhiêu năm qua một mình Nhật Nguyệt Thần Giáo có thể khiến toàn bộ thế lực chính đạo võ lâm không thể nam hạ, đây đã là một việc cực kỳ khủng khiếp.
Võ lâm tại thế giới này loạn vô cùng, vô số thế lực chồng chéo lên nhau nhưng gói gọn nhất lại thì tại Trung Nguyên này cũng chỉ chia thành chính phái cùng tà phái.
Chính phái có rất nhiều môn phái nhưng mà tà phái lại chỉ có Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Minh Giáo, nhiều năm qua sau cái chết của Dương Đỉnh Thiên thì Minh Giáo như rắn mất đầu, địa vị đứng đầu ma giáo liền để một mình Nhật Nguyệt Thần Giáo đến gánh, ngay cả như vậy chính giáo cũng chưa bao giờ có thể coi thường Nhật Nguyệt Thần Giáo, đây là điểm rõ ràng nhất để minh chứng sức mạnh của giáo phái này.
Nếu không có một lần đại hành động như cái cách triều đình tiêu diệt Thiên Long Giáo thì Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ sợ vĩnh viễn có thể trường tồn trong võ lâm.
Thân là một trong Thập Nhị Trưởng Lão, kể cả Khúc Dương được Đông Phương Bạch cực kỳ chiếu cố thì người này chắc chắn chẳng phải nhân vật tầm thường gì, võ công của Khúc Dương tại nguyên tác không quá mạnh nhưng đừng quên thế giới này ngoài con đường võ học thì còn một con đường kinh khủng không kém - Cầm Đạo.
Tại Nhật Nguyệt Thần Giáo, nói về Cầm Đạo bản thân Khúc Dương có thể xếp ở vị trí thứ ba, chỉ cần cho Khúc Dương cầm đàn thì thực lực của Khúc Dương trong Thập Nhị Trưởng Lão hoàn toàn có thể xếp trong top 3, dĩ nhiên cái này Vô Song cũng không biết.
Vô Song có thể biết được Khúc Dương là cầm sư, có thể biết được Khúc Dương đi theo con đường cầm đạo nhưng tuyệt không thể ngờ Khúc Dương lại mạnh như vậy.
Dĩ nhiên nhìn vào bàn tay nát bầy của Khúc Dương thì Vô Song đại khái cũng có thể hiểu được tại sao người này lại bị đám Phí Bân bắt, chỉ sợ Khúc Dương đến cả đàn còn không được đụng tới, cứ như vậy bị đánh thành tàn phế.
Trong đại sảnh lúc này Lưu Chính Phong sắc mặt xám lại thậm chí hiện ra nộ khí nhưng mà chính Lưu Chính Phong cũng không biết mở miệng thế nào có điều trong lòng Lưu Chính Phong cũng đã xác định, bất kể ra sao cũng phải cứu được khúc Dương đại ca khỏi tay đám người Tung Sơn.
Thấy sắc mặt Lưu Chính Phong lộ rõ vẻ thay đổi lần này Nhạc Bất Quần chủ động không nói gì nữa mà lùi lại, trong ánh mắt không khỏi xuất hiện vẻ thâm thúy, về phần Nhạc Bất Quần nghĩ gì chỉ sợ có một mình hắn biết.
Nhạc Bất Quần không nói gì nữa thì lần này đến lượt Phí Bân lên tiếng, hắn cười ngạo mạn rồi nhìn Lưu Chính Phong.
"Lưu sư huynh, ngươi nói rất đúng, làm gì cũng phải có bằng chứng thế không rõ ma đầu Khúc Dương này có được coi là bằng chứng hay không? ".
"Ma đầu này đã khai toàn bộ kế hoạch phản lại Ngũ Nhạc Kiếm Phái của sư huynh đương nhiên lời nói của ma đầu không thể tin chi bằng sư huynh tự mình đứng ra giết chết tên ma đầu này, chỉ cần sư huynh làm như vậy dĩ nhiên đổi lại một thân trong sạch, Tả minh chủ nói chỉ cần ngươi cắt đầu Khúc Dương ma đầu xuống vậy liền chứng minh ma đầu này cố tình vu oan cho Lưu sư huynh, khi đó Lưu sư huynh muốn Chậu Vàng Rửa Tay cũng không muộn ".
Phí Bân nói xong lại nhìn về phía Khúc Dương, đám đệ tử sau lưng liền hiểu ý kéo Khúc Dương lên ném thẳng Khúc Dương xuống đất.
Khúc Dương rõ ràng chưa chết nhưng thương thế rất nặng ngoài ra nếu Vô Song nhìn không lầm chỉ sợ Khúc Dương bị cao thủ điểm huyệt, đến nói cũng không thể nói chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Lưu Chính Phong.
Từ vị trí của Vô Song có thể thấy ánh mắt của Khúc Dương nhìn Lưu Chính Phong... có chút bất lực cùng không cam tâm nhưng rất nhanh liền nhắm mắt lại cứ như xin Lưu Chính Phong giải thoát cho mình vậy.
Việc ẩn sau việc này thì Vô Song không rõ nhưng Vô Song có thể hiểu được cho Khúc Dương, Khúc Dương biết mình rất khó sống được vậy sao không lấy một mạng thành toàn cho hiền đệ?, lấy một mạng của mình bảo đảm cho hiền đệ của mình, việc này chẳng phải là quá tốt rồi sao?, ít nhất còn tốt hơn chết trong tay Phí Bân cùng đám người Tung Sơn.
Vô Song có thể hiểu ý Khúc Dương thì Lưu Chính Phong lại càng hiểu bất quá Lưu Chính Phong có thể ra tay được không?, như nguyên tác Lưu Chính Phong thực sự làm không được.
Lưu Chính Phong hít vào một hơi lãnh khí, bàn tay khẽ run lên, Lưu Chính Phong chắp một tay sau lưng nhìn thẳng vào Phí Bân, ánh mắt cũng nhìn khắp đại sảnh một vòng.
Lưu Chính Phong nhìn Định Dật Sư Thái, nhìn Thiên Môn Đạo Nhân, nhìn Nhạc Bất Quần rồi lại nhìn về phía Kiều Phong cùng Hoàng Dung.
Lưu Chính Phong nếu ra tay với Khúc Dương mọi việc đều chấm hết, hắn căn bản không ảnh hưởng gì còn đổi được cái danh đại nghĩa nhưng mà... chỉ cần Lưu Chính Phong ra tay thì hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình, Lưu Chính Phong làm vậy thì khác gì heo chó?.
Ở đây tập hợp rất nhiều cao thủ võ lâm chính phái, ngay cả với một người như Kiều Phong cũng khó mà có thể đứng ra bảo vệ cho Lưu Chính Phong, chỉ cần đám người Tung Sơn giữ chặt không thả vào việc Lưu Chính Phong muốn phản lại Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì Kiều Phong tuyệt sẽ không đồng lòng với Lưu Chính Phong.
Hắn không giết Khúc Dương thì khác gì công nhận lời nói của Phí Bân?, Lưu Chính Phong tuyệt đối đang bị dồn vào đường cùng, tiến thóai lưỡng nan.
Lưu Chính Phong hít vào một hơi, người này quyết định nói thật.
Lưu Chính Phong bước thẳng về phía Khúc Dương, rốt cuộc ngồi xuống đưa tay chạm vào ngực Khúc Dương sau đó trong ánh mắt của tất cả mọi người cứ như vậy truyền nội lực của mình vào trong người Khúc Dương.
Nhìn thấy hành động của Lưu Chính Phong, Định Dật Sư Thái lập tức lên tiếng.
"Lưu Chính Phong, ngươi làm cái gì? ".
Định Dật Sư Thái gần như không tin vào mắt mình, nào ngờ được Lưu Chính Phong giữa thanh thiên bạch nhật lại dám tự mình trị liệu cho 'ma đầu' Khúc Dương?.
Tiếp theo sau khi Lưu Chính Phong thu tay lại, sống lưng của hắn thẳng tắp mà nhìn về phía Định Dật Sư Thái.
"Sư thái, ta làm người bao nhiêu năm nay như thế nào chẳng nhẽ người không hiểu?, Hằng Sơn cùng Hành Sơn bao nhiêu năm giao tình thế nào chẳng nhẽ sư thái ngươi một điều cũng không nhớ?, một chút cũng chẳng lưu tình? ".
"Lưu Chính Phong làm người chưa bao giờ thẹn với lòng, Lưu Chính Phong ta chỉ cần muốn bất cứ lúc nào cũng có thể vào triều làm quan, với tài lực Lưu phủ ta kể cả Lưu Chính Phong này là một phế vật thì mua một chức quan thất phẩm chẳng có gì là khó, nếu đã muốn luồn cúi sao không luồn cúi Đại Thanh hoàng đế?, hà cớ gì còn phải đi luồn cúi Đông Phương Bất Bại? ".
"Nói một câu khó nghe, vào triều làm quan hưởng vinh hoa phú quý còn tốt hơn nhiều gửi thân tại nơi giang hồ, nơi mà mình chết lúc nào cũng không hay biết".
Câu nói này Lưu Chính Phong hướng về phía Phí Bân mà nói, sau đó Lưu Chính Phong lại bước lên một bước mà che cho Khúc Dương còn đang nằm trên sàn kia.
"Lưu Chính Phong một đời hận nhất là thứ phản bội người khác, Lưu Chính Phong sống không thẹn với lòng, ta không làm được việc phản bội Ngũ Nhạc Kiếm Phái nhưng cũng không làm được việc phản bội hảo huynh đệ của mình ".
"Phí Bân, ta không biết Tung Sơn các ngươi làm sao rõ được việc này, ta cũng không quan tâm các ngươi muốn biến tấu việc này ra sao nhưng Khúc đại ca đúng là đại ca của Lưu Chính Phong này, ta cùng Khúc đại ca kết giao vốn không màng thế tục võ lâm ra sao, lấy cầm khúc làm bạn, lấy cầm khúc làm tri kỷ, chúng ta kết giao căn bản không liên quan gì tới võ lâm ".
"Lần này ta quyết định Chậu Vàng Rửa Tay rời khỏi giang hồ cũng là ý của Khúc Dương đại ca, hai chúng ta đều rút lui khỏi phân tranh giang hồ thì có gì không được?"
Lưu Chính Phong hướng về Định Dật Sư Thái sau đó lại nhìn Phí Bân, lúc này ánh mắt lóe lên giận giữ.
"Phí Bân, ta không biết ngươi cùng đám người Tung Sơn Phái rốt cuộc đang tính làm gì nhưng hôm nay Lưu Chính Phong ta muốn bảo vệ Khúc Dương đại ca, vậy ngươi tính làm gì? ".
Lưu Chính Phong lần này ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ẩn trong xương cốt bao lâu nay.
Những năm qua Lưu Chính Phong một mực vì Hành Sơn Phái mà nghĩ cách, có thể nói là tận tâm tận lực nhưng Lưu Chính Phong tại thế giới này không phải là Lưu Chính Phong trong nguyên tác.
Lưu Chính Phong tuy không phải đệ tử chân truyền của Kim Xà Lang Quân - Hạ Tuyết Nghi nhưng mà cũng được coi là đệ tử trên danh nghĩa của Hạ Tuyết Nhi, trong lòng Lưu Chính Phong địa vị của Hạ Tuyết Nghi cao vô cùng cũng vì vậy cho dù là sư huynh Mạc Đại hay là Tả Lãnh Thiền thật sự cũng khó mà được Lưu Chính Phong từ chân tâm bội phục.
Hạ Tuyết Nghi năm đó nếu không chết có lẽ Lưu Chính Phong cũng sẽ không đầu nhập vào Hành Sơn Phái, phải biết Hạ Tuyết Nghi là một nhân vật cực kỳ khủng khiếp tại thời điểm mình còn sống, hắn là Xà Hộ Pháp của Thiên Ý Thành, kiếm pháp của Hạ Tuyết Nghi ngày đó đến cả Kiếm Thánh - Mục Nhân Thanh cũng khó mà qua được, trình độ như vậy cho dù là hiện tại cũng không phải Tả Lãnh Thiền có thể so được.
Lưu Chính Phong lúc này quyết định, cho dù làm cách gì cũng phải cứu được Khúc Dương ra, kể cả lật mặt đối với Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì cũng có gì quan trọng?.