Chương 150: Cẩu Tạp Chủng (fix xong)
Thủy Sanh năm nay còn chưa qua sinh nhật 16 tuổi, đối với cô bé mà nói... tình yêu nam nữ vẫn còn là thứ rất giới hạn, Thủy Sanh cùng sư huynh của mình tuy là thanh mai trúc mã thậm chí hôn sự đã được định xong nhưng tất cả chỉ dừng lại ở việc nắm tay tuyệt không đi quá, nàng bề ngoài nghịch ngợm vô cùng nhưng với vấn đề nam nữ tuyệt đối như một tờ giấy trắng tinh.
Thủy Sanh nhìn vào hành động của hai người trong phòng, sắc mặt càng ngày càng nóng lên, hai tay che khuôn mặt xinh đẹp, Thủy Sanh không khỏi nuốt nước bọt một cái, cô bé cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Thủy Sanh cũng không dám phát ra thanh âm gì, thực sự cực kỳ luống cuống không biết làm gì mới tốt thế là vị tiểu cô nương này trực tiếp lựa chọn rời đi bất quá cách Thủy Sanh rời đi cũng tương đối bất ngờ.
Nàng không dám nói một tiếng nào chỉ sợ Hoàng Dung tỷ tỷ phát hiện nhưng nàng dĩ nhiên lại chạy đi, cố sức mà chạy càng xa canh phòng này càng tốt, quả thật Thủy Sanh cực kỳ luống cuống cái gì cũng không nghĩ thông.
Hoàng Dung tỷ tỷ vốn là thần tượng của nàng, xinh đẹp tuyệt trần, thông minh hơn người lại còn mang theo tuyệt thế võ học, với một cô bé mang mộng nữ hiệp như Thủy Sanh thì sao có thể không hâm mộ Hoàng Dung đây?.
Nhìn thấy thần tượng của mình làm cái việc đó... đối với cô bé như Thủy Sanh tuyệt đối là cú sốc lớn, nói thật đối với Thủy Sanh mà nói thì Hoàng Dung tỷ tỷ... tương đối mất hình tượng.
Thủy Sanh không dám nói gì nhưng cô bé này ngốc đến mức dùng chân chạy đi quả thật cho dù Vô Song và Hoàng Dung không muốn phát hiện ra thì cũng phải phát hiện.
Trên chiếc giường mềm mại hai thân thể vốn đang quấn lấy nhau đột nhiên dừng lại, Vô Song cùng Hoàng Dung đều nhìn ra ngoài cửa, đập vào mắt hai người là một cái bóng nữ nhân một đường chạy thẳng cùng với... một lỗ thủng bị đục trên vách ngăn.
Vô Song lúc này ánh mắt không khỏi tối lại, hắn chẳng cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra tuy nhiên chưa đợi Vô Song làm gì thì Hoàng Dung bên dưới đã đưa tay ra nắm lấy tay hắn, lúc này trên người Hoàng Dung lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt kiều mị lộ ra chút mệt mỏi, nàng hé miệng cười với Vô Song mà lắc đầu.
"Là một cô nương ngốc, không sao cả ".
Hoàng Dung lúc này quả thật cũng xấu hổ không thôi, nàng từ cái bóng chạy qua liền có thể dẽ dàng đoán được là Thủy Sanh quay về phòng bắt gặp cảnh nàng cùng tình lang, việc này nói trắng ra cũng không có gì nhưng Hoàng Dung biết với cô nhóc như Thủy Sanh kiểu gì nàng cũng sẽ nghĩ lung tung.
Vô Song nghe thấy Hoàng Dung nói vậy hai hàng lông mày liền dãn ra, lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Dung ửng đỏ lên vì xấu hổ hắn liền khẽ mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên làn môi thơm của nàng bất quá cho dù không tình nguyện Vô Song vẫn quyết định dừng lại.
Hoàng Dung nói không xao nhưng ai biết cô bé kia có quay trở về hay không?, có gọi thêm ai hay không?, Vô Song cũng không phải bại lộ cuồng, ngoài cái vấn đề này ra Vô Song thực sự còn có một vài thứ khác phải quan tâm, quan trọng nhất hắn cùng vị Trường Sinh Chân Nhân kia vẫn còn có hẹn với nhau.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hai người rốt cuộc vì sự kiện Thủy Sanh mà đều phải tách ra, cả hai thực sự có chút không nguyện ý nhưng mà biết làm thế nào đây?.
Ở trên giường, Hoàng Dung cầm một tấm khăn mỏng nhẹ lau cơ thể mình, ánh mắt nàng hướng về Vô Song đang mặc quần áo, lúc này liền là lúc làm chính sự.
"Vô Song ca ca, ca ca có tính toán gì không? ".
Hoàng Dung thật sự rất thông minh, Vô Song ‘cướp’ nàng từ trong tay Lý Thu Thủy rồi lại nói với Lý Thu Thủy rằng mình cũng hứng thú với Cửu Âm Chân Kinh, Hoàng Dung biết Vô Song nhất định có tính toán.
Nghe Hoàng Dung hỏi Vô Song cũng trực tiếp hiểu nàng đang hỏi về vấn đề gì, thú thật Vô Song đến tận bây giờ cón chưa biết giải quyết việc Lý Thu Thủy ra sao, Lý Thu Thủy này tuyệt đối được liệt vào trường hợp đặc biệt, Vô Song đương nhiên không muốn bỏ qua cho nàng nhưng mà hiện tại cũng không biết đụng vào nàng ta như thế nào, Lý Thu Thủy có ảnh hưởng quá lớn.
"Tạm thời muội cứ ở bên cạnh ta, cũng không cần lo về nữ nhân họ Lý, về việc Cửu Âm Chân Kinh để chính ta đi gặp mặt Lý Thu Thủy là được rồi ".
Nói xong ánh mắt Vô Song lại nhìn về phía Hoàng Dung, nhìn thân thể không mảnh vải che thân của nàng cho dù là Vô Song cũng khó mà bình tĩnh được.
Thấy ánh mắt Vô Song chăm chú quan sát thân thể mình, sắc mặt vốn đang bình thường của Hoàng Dung liền càng trở nên đỏ hơn, nàng không khỏi lấy tấm khăn che đi ngực mình, hướng về Vô Song mà ném cho hắn một cái mị nhãn.
"Sắc lang ".
Vô Song nghe vậy bật cười, cũng không phản đối hai từ này.
"Mặc quần áo nhanh đi, ta dẫn muội đi gặp một người ".
Hoàng Dung nghe Vô Song nói vậy liền tò mò nhìn Vô Song một chút sau đó không nói gì nữa chậm rãi gật đầu.
Hoàng Dung cùng Vô Song lúc trở lại Lưu phủ ngoại trừ Thủy Sanh vô tình nhìn thấy ra thì không ai phát hiện được cả, lúc hai người rời đi đương nhiên cũng không ai biết.
Người Vô Song muốn giới thiệu với Hoàng Dung là ai?, người này đương nhiên là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Thật ra mà nói Vô Song để Hoàng Dung gặp Trương Tam Phong tất nhiên có toan tính, Hoàng Dung có thể không biết Trương Tam Phong nhưng người này thì không thể không biết đến Hoàng Dung hơn nữa hai người còn đến từ cùng một thế giới, Trương Tam Phong đương nhiên sẽ chiếu cố Hoàng Dung.
Vô Song có đủ tự tin và cũng có đủ thực lực bảo vệ cho mình nhưng bảo vệ cho cả Hoàng Dung thì khác, chẳng nói đâu xa chỉ cần Tu La Vương xuất hiện trở lại thì Vô Song đã khó lòng đảm bảo an nguy cho Hoàng Dung được, chỉ có tồn tại như Trương Tam Phong mới có thể bảo đảm an toàn cho Dung nhi của hắn.
Lúc Vô Song đến Hành Dương thành thì Trương Tam Phong đã rời đi, vị chân nhân này rời đi làm gì thì Vô Song cũng không biết nhưng mà Trương Tam Phong cũng để lại nơi gặp mặt với Vô Song, địa điểm tại một tửu quán ở Hành Dương gọi là Đề Hạc Lầu.
Với khinh công của Vô Song thì từ Lưu phủ tới Đề Hạc Lầu cũng không lâu lắm, một tay nắm tay Hoàng Dung nhìn thấy tấm bảng hiện kia Vô Song liền chậm rãi bước vào.
Lúc này hai người Vô Song cùng Hoàng Dung dĩ nhiên cũng phải thay đổi bề ngoài một chút, Vô Song thì chỉ cần cởi bở lớp trang phục của Đông Phương Bất Bại kia là được còn Hoàng Dung thậm chí còn phải dịch dung, dĩ nhiên việc dịch dung của nàng liền do Vô Song đảm nhiệm.
Vô Song không sợ gì Lý Thu Thủy nhưng mà nếu hiện tại Lý Thu Thủy bằng cách nào đó nhận ra được Hoàng Dung thì mọi việc liền có chút không tốt.
Hai người tiến vào Đề Hạc Lầu lập tức có một tiểu nhị chạy đến, tiểu nhị quan sát cả hai vị khách mới vào cửa này một chút hai mắt đều sáng lên, kẻ này quanh năm làm tiểu nhị, bản lĩnh gì thì không biết nhưng mắt nhìn người vẫn phải có.
"Chào mừng khách nhân, chào mừng khách nhân, hai vị đặt bàn trước hay bây giờ mới đặt bàn? ".
Vô Song nhíu mày nhìn tiểu nhị này một cái, hắn thật sự không ngờ Đề Hạc Lầu còn có cả đặt bàn trước?, cái tửu quán gọi là Đề Hạc Lâu này sinh ý chỉ sợ không tệ.
Dĩ nhiên sinh ý của nó tệ hay không tệ cũng không phải vấn đề chính, Vô Song hướng ánh mắt nhìn quanh tầng 1 của Đề Hạc Lầu, sau khi không phát hiện ra thân ảnh của người cần gặp Vô Song chậm rãi mở miệng đáp.
"Ta có người quen ở đây nhưng mà không biết đã đến chưa, ta cần tìm một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng từ đầu đến chân, không biết ngươi có thấy người này hay không? ".
Vô Song miêu cả cực kỳ chung chung nhưng mà cũng may tại cái thời đại này nam tử mặc áo trắng từ đầu đến chân cũng không nhiều, trong những năm này sắc phục thuần một màu trắng hay thuần một màu đen cũng không phải là việ dễ thấy.
Tiểu nhị đứng suy nghĩ một chút, trong đầu quả thật có hiện lên một thân ảnh, hắn rất nhanh hướng về Vô Song cùng Hoàng Dung cung kính gật đầu.
"Quả thật có một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc đồ trắng mới tiến đến không bao lâu, người này đi cùng với một đứa bé ăn mày rách rưới vì vậy tiểu nhân thực sự có ấn tượng, nếu đây là người quen của khách quan thì mời khách quan lên lầu 3, vị công tử kia đang ở trên đó ".
Nghe thấy tiểu nhị miêu tả Vô Song có chút nhíu mày, bản thân Vô Song không nghĩ Trương Tam Phong lại đi cùng một đứa trẻ rách rưới nhưng mà cũng không mở miệng phủ định, từ trong tay áo của Vô Song xuất hiện một đĩnh bạc, thả đĩnh bạc này vào tay tiểu nhị rồi đáp.
"Cũng không biết có phải người ta muốn gặp hay không, nếu không phải thì đặt cho ta một bàn trên lầu 3 cũng được, ta liền ở trên đó đợi người ".
Vô Song dứt lời, cũng chẳng nhìn tiểu nhị kia nhiều lắm, hắn cùng Hoàng Dung hướng về lầu 3 mà đi.
Lầu 3 là tầng cao nhất trong Đề Hạc Lầu, cho dù Vô Song không thấy Trương Tam Phong thì hắn cũng không ngại đặt 1 bàn trên này, vừa ăn cùng Hoàng Dung lại vừa đợi Trương Tam Phong xuất hiện.
Hai người chậm rãi bước lên lầu 3, đập vào mắt Vô Song lúc này không ngờ quả thực là thân ảnh của Trương Tam Phong, bên cạnh Trường Sinh Chân Nhân lại xuất hiện một đứa bé ăn mày rách rưới.
Trương Tam Phong đặt một bàn ngay gần cửa sổ, vị chân nhân này đương nhiên cũng phát hiện ra Vô Song tiến đến Đề Hạc Lầu, khi Vô Song vừa bước lên lầu 3 thì đã thấy Trương Tam Phong nhìn về phía mình sau đó ánh mắt Trương Tam Phong liền nhìn về phía Hoàng Dung.
Lúc Trương Tam Phong nhìn về phía Vô Song bản thân ông còn chưa nghĩ gì nhưng lúc nhìn về phía Hoàng Dung thì ánh mắt Trương Tam Phong không khỏi co rút lại.
Trương Tam Phong không nhận ra Hoàng Dung là ai bởi nàng đã qua dịch dung nhưng sao có thể không nhìn ra Hoàng Dung cũng không có mệnh cách?.
Vô Song nắm tay Hoàng Dung bước đến, hắn cũng nhận ra ánh mắt của Trương Tam Phong tỏ vẻ bất ngờ, Vô Song liền khẽ mỉm cười dẫn Hoàng Dung ngồi xuống.
"Chân nhân, đây là thê tử của Vô Song, nàng gọi Hoàng Dung ".
Hoàng Dung ngồi bên cạnh Vô Song, thấy Vô Song chủ động gọi nam tử trước mặt là chân nhân thì không khỏi lấy làm kỳ dù sao hai chữ này tuyệt đối chẳng thể gọi bừa.
Đương nhiên thấy khó hiểu là một việc còn chấp nhận hay không lại là việc khác, Vô Song đã gọi chân nhân đã lộ rõ vẻ tôn trọng với nam tử trẻ tuổi trước mặt, Hoàng Dung liền cung kính gật đầu với Trương Tam Phong.
"Dung nhi gặp qua chân nhân ".
Trương Tam Phong một bên hết nhìn Vô Song rồi lại nhìn Hoàng Dung, nói thật Trương Tam Phong sống đến từng này tuổi nhưng cũng ít thấy việc nào bất ngờ như việc này, thực sự vượt quá suy nghĩ của Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong không khỏi hướng về Vô Song mà hỏi.
"Nàng là? ".
Thấy Trương Tam Phong còn chưa tin tưởng bản thân Vô Song chỉ cười, hướng về Hoàng Dung mà đáp.
"Dung nhi, muội bỏ lớp dịch dung ra đi ".
Hoàng Dung bên cạnh khó hiểu nhìn Vô Song, nàng không hiểu lắm việc nàng bỏ dịch dung ra thì có liên hệ gì với vị chân nhân trước mặt?, đương nhiên khi mà Vô Song đã nói thì Hoàng Dung sẽ chấp nhận, cứ thế trong vẻ mặt chăm chú của Trương Tam Phong bản thân Hoàng Dung liền tháo bỏ lớp mặt nạ dịch dung bên ngoài ra.
Trương Tam Phong lần này triệt để khựng người lại, ông rốt cuộc nhận ra nữ nhân trước mặt là ai.
Trương Tam Phong chưa từng thấy Hoàng Dung những năm 20 tuổi nhưng ông làm sao quên được Quách Tương ở độ tuổi tương tự?, Trương Tam Phong tại thế giới này thậm chí còn nhìn vị Quách phu nhân kia lớn lên.
Một người gọi là Hoàng Dung, dung mạo giống hệt với Quách phu nhân lại thêm vào việc không có mệnh cách, cái này còn phải suy nghĩ sao?.
Trương Tam Phong nhìn Hoàng Dung, ông cũng không hỏi việc làm sao Vô Song có thể đưa Hoàng Dung đến thế giới này, Trương Tam Phong chỉ khẽ gật đầu với Hoàng Dung, trong mắt liền hiện ra một chút hồi ức không tên.
Quả thật rất khó để nói lên quan hệ của Hoàng Dung cùng Trương Tam Phong, theo lẽ thông thường mà nói Hoàng Dung là bá mẫu của Trương Tam Phong nhưng mà hiện tại Trương Tam Phong bối phận lại lớn hơn hẳn Hoàng Dung, bối phận của hai người thực sự không cách nào giải thích rõ.
Trương Tam Phong lần này không khỏi thở dài một hơi, cái này cũng chỉ có thể quy cho thiên ý. Trương Tam Phong nhìn Hoàng Dung, chính vị Trường Sinh Chân Nhân này cũng đang không biết nói gì thì cũng may có một người khác giải vây cho ông, người này chính là đứa bé ăn mày ở bên cạnh Trương Tam Phong.
Đứa bé này vốn đang ăn ngấu nghiên một cái đùi gà, đối với việc nói chuyện của ba người thì không hề quan tâm nhưng mà khi nghe hai chữ ‘Hoàng Dung’ thì đứa bé hơi ngửa cổ lên, đến khi thấy dung mạo của Hoàng Dung hai mắt liền tỏa sáng.
"Hoàng Dung tỷ tỷ, người là Hoàng Dung tỷ tỷ sao? ".
Đứa trẻ này lên tiếng làm cả ba người lập tức nhìn về phía nó, Hoàng Dung thấy vẻ mặt của đứa bé này liền lại cảm thấy khó hiểu, không thể không hỏi lại.
"Đệ biết tỷ sao? ".
Hoàng Dung thật sự không nhận ra tiểu ăn mày kia nhưng mà tiểu khất cái thì không thể không nhận ra Hoàng Dung.
"Hoàng Dung tỷ tỷ, đệ thấy tỷ ở Tiềm Long đại hội, đệ cũng là đệ tử Cái Bang có mặt ở đó".
Hoàng Dung lúc này mới ‘à’ một tiếng, nàng tham gia Tiềm Long Đại Hội thay mặt cho Cái Bang nhưng đúng là trừ Tô Xán cùng Sử Hỏa Long ra thì nàng không nhớ mặt một ai cả.
"Tiểu đệ đệ, ngươi gọi là gì? ".
Nhìn ánh mắt mang theo vài phần ngưỡng mộ của đứa bé này đối với mình, Hoàng Dung ôn nhu mà hỏi.
Tiểu ăn mày một tay vẫn cầm đùi gà, hồn nhiên mà đáp.
"Đệ gọi Cẩu Tạp Chủng ".
Ba chữ Cẩu Tạp Chủng vừa vang lên, Vô Song không thể không thẳng sống lưng mà nhìn đứa bé này, về phần Hoàng Dung thì nàng hơi nhăn mày lại, Cẩu Tạp Chủng vốn đâu phải tên người?, đây căn bản là tiếng chửi rủa.
Hoàng Dung vốn đang định hỏi rõ Cẩu Tạp Chủng thì đã thấy Vô Song dùng tay nhẹ ấn vào tay nàng, Hoàng Dung nhìn sang bên cạnh thì chỉ thấy Vô Song lắc đầu.
Vô Song lúc này rốt cuộc đoán ra được Trương Tam Phong khi tới thành Hành Dương liền rời đi làm gì, chỉ sợ Trương Tam Phong nhận ra đứa bé này đặc biệt.
Vô Song nhìn về phía Trương Tam Phong, Trương Tam Phong cũng gật đầu nhìn lại.
Nếu Trương Tam Phong hôm nay bị Vô Song làm cho bất ngờ vô cùng thì ông cũng làm ngược lại với Vô Song.
"Vô Song, ngươi nói tiền đồ của đứa bé này tương lai ra sao? ".
Trương Tam Phong cảm nhận được Cẩu Tạp Chủng là Khí Vận Tử nên mới mang đứa bé này đến đây tuy nhiên Cẩu Tạp Chủng thực sự không có điểm nào đặc biệt, Trương Tam Phong rất khó nhìn ra đứa bé này tương lai sẽ ra sao.
Đối với câu hỏi của Trương Tam Phong thì Vô Song có thể nói cái gì đây?.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc thở ra một hơi mà đáp lại.
"Đứa bé này tương lai chỉ sợ là đế vị cường giả ".
Đây là đánh giá cao nhất của Vô Song đối với bất cứ một nhân vật chính nào trong Kim Dung.
Với hắn mà nói tất cả nhân vật chính của Kim Dung đều có cơ hội chạm đến đẳng cấp này nhưng riêng Cẩu Tạp Chủng chỉ sợ phải dùng từ ‘chắc chắn’ để hình dung.