Chương 96.5: Miêu Cương – Chuyện Đêm Muộn.

Cực Võ

Chương 96.5: Miêu Cương – Chuyện Đêm Muộn.

Trong màn đêm nơi Miêu Cương, cái màn đêm có chút âm u cùng lạnh lẽo này, Cơ Vô Song rốt cuộc mở mắt mà thở ra một hơi.


Đôi tay đưa lên nhẹ di trán của chính mình, lúc nãy nếu không phải cả hai chung một ý thức, là Cơ Vô Song trợ giúp bản thể của mình thủy chung duy trì Kiếm Vực thì chỉ sợ Tu La Vương đã có thể thành công đánh úp.


Từ khoảng cách xa như vậy một mực duy trì ý chí, một mực ngưng tụ Thiên Sát Kiếm đi theo bảo vệ Vô Song cùng Đông Phương cô nương đương nhiên là một việc không dễ dàng.


Trận chiến này thật ra đã không phải chỉ có một mình Vô Song tham chiến, một trận chiến này có bóng dáng của cả Cơ Vô Song.


Ngoại trừ giây phút cuối cùng khi Tu La Vương rời đi mà quay lại kia thì... khi đốt mệnh cũng là Cơ Vô Song trợ giúp.


Đốt mệnh không phải là đốt huyết, cái này cực kỳ không đơn giản huống hồ là đại giới năm mươi năm?.


Có một việc phải nói là ‘Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ngã Bất Bại’, đây là tám chữ đại diện cho bí thuật điên cuồng nhất trong Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng mà nó cũng có giới hạn, một người tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển tối đa chỉ có thể đốt 100 năm sinh mệnh.


Mỗi lần sử dụng đốt mệnh đương nhiên là tiêu hao dương thọ của bản thân nhưng mà cho dù dương thọ của ngươi có nhiều đến 2000 năm đi chăng nữa thì sau khi đốt đủ 100 năm ngươi cũng chắc chắn phải chết.


Giới hạn của Quỳ Hoa là 100 năm đồng thời mỗi lần tối đa cũng chỉ có thể đốt 50 tính mệnh.


Vô Song đã đốt 50 năm sinh mệnh, nói thế nào hắn cũng đã mất đi 50 năm dương thọ tuy nhiên Vô Song lại có một thứ mà không ai có, hắn có phân thân là Cơ Vô Song.


50 năm dương thọ này là phân thân đến gánh hộ hắn, là Cơ Vô Song giúp Vô Song đánh đổi.


Bản thân Cơ Vô Song là tiên thiên liên ngẫu, rơi vào hàng tiên phẩm, Cơ Vô Song vốn không có tuổi thọ, Cơ Vô Song chỉ chết khi mà bản thể của mình chết, có thể nói bí thuật cuối cùng trong Quỳ Hoa Bảo Điển tất cả tổn hại đều là Cơ Vô Song đến gánh, nàng không có dương thọ sẽ không quản đốt mệnh.


Dĩ nhiên bất kể thế nào bản thể của Vô Song cũng đã đốt 50 năm trong giới hạn 100 năm của Quỳ Hoa Bảo Điển, tức là nếu hắn lại tiếp tục sử dụng thêm một lần đốt mệnh như vậy hắn tất bị Quỳ Hoa Bảo Điển phản phệ mà chết, cái trò liều mạng này Vô Song có lẽ cũng không dám chơi lần thứ hai.


_ _ _ _ __ _ _ _


Ngồi trên mái nhà, thở ra một hơi, thú thật bản thân Cơ Vô Song cũng bị dọa sợ, nếu không phải Vô Song chấp niệm mà thành kiếm hồn thì nàng cũng không biết phải làm sao nữa, căn bản không thể nào nghĩ cách cứu bản thể.


Nghĩ đến Tu La Vương ánh mắt Cơ Vô Song nhíu chặt lại, trong lòng xuất hiện sát khí bất quá Cơ Vô Song biết đặt bản thân mình vào trường hợp chiến đấu với Tu La Vương thì cũng không có cách nào giết hắn.


Năm xưa phải hy sinh một đế vị cao thủ cũng nhất định phải giết được Thiên Vương, Vô Song khi đó còn cảm thấy cái giá này là quá đắt nhưng mà hiện tại hắn thậm chí thấy cái giá này quá rẻ.


Đợi Thiên Vương thêm 10 năm, đợi Thiên Vương bước chân vào hàng ngũ đế vị, khi đó thiên hạ chỉ sợ xuất hiện một Trường Sinh Chân Nhân thứ hai.


Tiên Thiên Chí Dương Thể, Bất Khuất Bá Vương lại thêm Phách Giả Hoàng Lan, tam thể đồng quy thì chiến lực phải dùng từ vô địch thiên hạ để hình dung.


Tạm coi Tiên Thiên Chí Dương Thể cùng Tiên Thiên Chí Âm Thể của Vô Song ngày trước là ngang nhau, có thể không xét đến.


Bất Khuất Bá Vương thì ngày hôm nay Vô Song đã được chứng kiến, mạnh đến mức vô lý, mạnh đến mức không thể chấp nhận.


Làm gì có chuyện bị đánh chết nửa cái mạng còn có thể ép Vô Song cùng Đông Phương cô nương đến như vậy?, nếu lúc cuối cùng Vô Song hắn ngưng tụ ra kiếm vực thì tỷ lệ chết vẫn cứ là 10 phần, cũng may hắn trực tiếp có thể bằng vào tích lũy ở thế giới trước mà đưa kiếm vực thăng hoa, trở thành nửa bước kiếm giới, bằng vào kiếm giới mới dọa lui được đối phương.


Cho dù là kiếm giới, Vô Song biết khi đó hắn có đến 6 phần khả năng thất bại, khả năng thành công cũng chỉ là 4 phần.


Một mình Bất Khuất Bá Vương đã kinh khủng như vậy giờ nếu gia cố thêm một cái Phách Giả Hoàng Lan, thực sự nghĩ cũng không dám nghĩ gần như không khác gì so với việc Tu La Vương đoạt được Trường Sinh Quyết rồi tu luyện thành công cả, dù sao Phách Giả Hoàng Lan là một loại thể chất có huyết khí hùng hậu vô cùng.


Bất Khuất Bá Vương càng bị thương thì càng mạnh, hiểu đơn giản nó có thể đổi thương tổn thành sức mạnh, quy thương tổn thành chiến lực về phần Phách Giả Hoàng Lan thì lại càng chiến càng mạnh, nó có thể mang chiến ý gia tăng cho chính tự thân chiến lực hơn nữa còn mạnh hơn Bất Khuất Bá Vương một bậc bởi chỉ cần chiến ý không dứt thì huyết khí như rồng, nội lực như biển, chiến đến chết cũng được.


Năm xưa Lệ Thương Thiên chỉ là ngũ tuyệt hơn nữa còn xa lắm mới đến cái đẳng cấp ngũ tuyệt đỉnh phong, hắn ngày đó xét về thành tựu võ học cũng chỉ ngang Quách Tĩnh, cùng lắm coi như ngũ tuyệt trung kỳ, có lẽ ngang ngửa thành tựu võ học của Kiều Phong hiện tại, ở cái cấp bậc đó đã có thể chiến cùng tam đế hơn nữa còn kéo theo một đế chôn cùng, Vô Song hiện tại nghĩ mà kinh.


Đương nhiên tất cả chỉ là hắn nghe kể lại, hắn cũng không biết tường tận trận chiến kia kết quả ra sao.


_ _ _ __ _ _ __


Thân thể run lên một cái, Cơ Vô Song lại từ trên mái nhà tiến vào trong phòng, khi thân thể nàng vừa tiến vào bên trong liền nhìn thấy Tương Vân cũng đang mở mắt nhìn mình.


Chân trần bước lên giường, nhẹ xoa mái tóc dài của Tương Vân, nàng khẽ cười.


"Ngủ đi, mai không phải bắt đầu đại điển sao? ".


Tương Vân tinh nghịch lè lưỡi, ánh mắt quan tâm nhìn Vô Song.


"Tỷ tỷ ôm ta, ta mới ngủ được ".


Nhìn nàng, Cơ Vô Song khẽ cười, một tay vòng qua Tương Vân sau đó giúp nàng vén chăn mỏng lên, đêm nay Cơ Vô Song cũng đã không ngủ được, chỉ yên tặng tựa lưng vào thành giường, bàn tay nhẹ vỗ vai Tương Vân.


Cơ Vô Song hiện tại đã mất liên lạc với bản thể, đây là một cái vấn đề rất lớn, cũng may có Đông Phương cô nương bên cạnh, nàng chung quy cũng bớt lo một chút.


Cơ Vô Song đương nhiên đại khái vẫn sẽ biết phương vị của bản thể ở đâu, lần theo phương vị này có thể tìm được bản thể nhưng mà khoảng cách hiện tại quá xa.


Bản thể của nàng hiện tại hoàn toàn mất đi ý thức tức là không cảm nhận được gì nữa cả, Cơ Vô Song không thể mượn liên kết ý thức giữa cả hai để mà cảm nhận bất cứ cái gì, đương nhiên đã không thể biết được bản thể hiện tại ra sao.


Ngoài cái điểm này, Cơ Vô Song cũng phải bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ xem mình nền đi đâu.


Bản thể lĩnh ngộ được kiếm vực thậm chí còn là nửa bước kiếm hồn, chỉ cần bản thể tỉnh lại thì chiến lực sẽ bạo tăng, cho dù chỉ là ngũ tuyệt hậu kỳ cao thủ nhưng chưa hẳn đã sợ đế vị cao thủ, ít nhất cũng phải ngang ngửa cấp bậc Vương Trùng Dương tại thế giới kia.


Vương Trùng Dương vốn là ngũ tuyệt đỉnh phong sau đó thành đế không lâu, Vương Trùng Dương có thể mạnh hơn Nhật – Nguyệt tôn giả là vì lĩnh ngộ về vực của hắn cao hơn đối phương hơn nữa còn bước ra được một bước quan trọng khác, Vương Trùng Dương lĩnh ngộ được cả về thế, về uy.


Vô Song lĩnh ngộ uy thế không hẳn đã dưới Vương Trùng Dương, nay lại thêm kiềm vực đỉnh phong nửa bước kiếm giới, hắn quả thật không thua Vương Trùng Dương khi đó.


Thực lực cỡ này Vô Song đúng là bắt đầu có vốn tự mình đi lại ở nam phương, gặp đế vị cao thủ cũng không đến mức thảm như vậy.


"Tương Vân ".


Cơ Vô Song mở miệng, âm thanh nhè nhẹ vang lên.


Tương Vân hai tay đang ôm lấy vòng eo tinh mỹ của nàng, đầu nhẹ gối lên cặp đùi mềm mại, khuôn mặt tỏ ra cực kỳ thích ý, lúc này cô bé cũng không mở mắt, cái miệng nhỏ nhẹ mấp máy.


"Dạ? ".

...

"Sau đại điển lần này, muội đi theo ta hay trở về Thần Nông Cốc? ".


Tương Vân nghe Cơ Vô Song hỏi rốt cuộc lại mở mắt ra, ôn nhu nhìn người yêu, thản nhiên mà đáp.


"Tỷ đi đâu, muội theo đó, đến chân trời góc biển cũng được".


Cơ Vô Song cười cười, cũng không đáp lại, rốt cuộc chuyển thân lại tiến vào chắn, hai tay ôm lấy Tương Vân trong ngực, hai bộ ngực mềm mại chạm sát vào nhau, trong miệng có một làn u hương nhè nhẹ.


"Ngủ đi, ngủ ngoan".


Tương Vân cũng nhẹ cười, nàng hiện tại cái gì cũng không quan tâm, trong đầu của nàng cũng chỉ có người trước mặt mà thôi.


Úp mặt vào bộ ngực mềm mại, Tương Vân cục cựa thân thể một chút rồi lại chìm vào giấc ngủ.



............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.