Chương 80: Đại Náo Hành Dương – Chiến
Nhân vật này gần như đồng dạng với vũ khí nguyên tử của hậu thế vậy, là người chỉ cần mang ra đặt nơi cửa miệng cũng đã có rất nhiều đại nhân vật trùn tay.
Đương nhiên Trương Tam Phong cũng không hẳn bá đạo như lời đồn, rất nhiều người trong thiên hạ biết cách Trương Tam Phong làm người.
Chỉ cần cùng thế hệ quyết đấu, không lấy đông hiếp ít thì Trương Tam Phong cũng sẽ không quản.
Ví dụ như có một cao thủ 22 tuổi hoành không xuất thế sau đó có thể đánh chết Đông Phương cô nương, cho dù kẻ này hơn Đông Phương cô nương vài tuổi nhưng Trương Tam Phong đại khái cũng không ra mặt.
Tài không bằng người, chết không hối tiếc, đương nhiên đây chỉ là ví dụ trên lý thuyết còn thực tế bản thân Long cũng không rõ thế nào, không rõ trong mắt Trương Tam Phong thì Đông Phương cô nương nặng bao nhiêu.
Con người căn bản không phải cây cỏ, căn bản không làm được vô tình.
Là tha hay không tha?, là thả hay không thả?.
Đây là một vấn đề tương đối cao thâm của Long lúc này tuy nhiên rất nhanh hắn cũng nghĩ thông.
Hắn hiện tại làm việc cho Ngô Tam Quế với tư cách là một trong Tam Đại Thiên của Bà La Môn, nhất định cũng không được làm Bà La Môn mất mặt.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Ngô Tam Quế người này đương nhiên có thể hiểu cho hắn nhưng sâu trong nội tâm Ngô Tam Quế kiểu gì chẳng cảm thấy Võ Đang mạnh hơn Bà La Môn?.
Võ Đang là thế lực công khai ủng hộ triều đình, Ngô Tam Quế chỉ cần có suy nghĩ Võ Đang mạnh hơn Bà La Môn vậy thì trên con đường tranh đoạt giang sơn sau này Ngô Tam Quế có thật sự yên tâm với Bà La Môn?.
Cho dù người ngu cũng có thể đoán được, giả sử như Ngô Tam Quế có đủ sức đấu với triều đình Mãn Thanh nhưng mà Bà La Môn lại thua kém Võ Đang đây không phải là kéo chân sau?, Ngô Tam Quế mặt ngoài không nói nhưng sâu trong tâm chỉ sợ sẽ bắt tay với một cái thế lực khác.
Không nói đâu xa Long biết ở Trấn Nam Vương Phủ còn có một thế lực tương đối mạnh mẽ vẫn đang chờ ngày có thể chia một chén canh với Bà La Môn, thế lực này gọi là Tu La Giáo.
Bà La Môn cùng Tu La Giáo là hai đại phái chấp nhận đi theo Ngô Tam Quế, nếu Bà La Môn xếp thứ nhất thì Tu La Giáo liền xếp thứ hai sau đó mới đến Mộ Dung Gia rồi Tây Hạ Nhất Phẩm Đường...
Thân là người đại diện của Bà La Môn tại trung nguyên, Long căn bản không cho phép điều này xảy ra.
Hắn kiêng kỵ Trương Tam Phong nhưng mặt mũi của Bà La Môn thì không được để mất, thế là Long đứng lên khẽ cười.
"Hóa ra cô nương thật sự là người Võ Đang, lại là cao đồ của chân nhân thảo nào từng này tuổi đã đạt được trình độ bậc này ".
"Ta cùng chân nhân không quen biết nhưng với danh tiếng chân nhân như sấm bên tai, nay được gặp cao đồ của chân nhân liền cảm thấy mở rộng tầm mắt, vẫn muốn mời cô nương tới Trấn Nam Vương Phủ đàm luận võ học, cô nương thấy sao ".
Long nói xong ánh mắt híp lại, khí thế toàn thân thả ra, sau lưng hắn hiện lên một đầu thanh long mờ mờ ảo ảo.
Nếu Vô Song ở đây hắn đương nhiên nhận ra đầu thanh long này là cái gì, đây chính là Thiên Long Bát Bộ Thần Công của Thiên Trúc.
Khác biệt duy nhất là đầu thanh long của Long thực sự vượt rất xa rất xa Ca Lâu La đặc biệt là màu sắc đôi mắt.
Con mắt thanh long kia là màu vàng, màu vàng ngập tràn thần quang chứ không giống màu mắt tím sau lưng Ca Lâu La.
Đầu thanh long này thực sự như sinh vật sống vậy, đuôi của nó vẫn như ẩn như hiện dính lên người Long nhưng thân hình đã khẽ di chuyển, như đám mây cuộn tròn lượn qua ba người Thanh Thanh, Ngọc Huyền cùng Mạc Ly.
Loại hành động này tất nhiên là uy hiếp Đông Phương cô nương.
Long không phải sợ nàng mới uy hiếp, hắn muốn nói cho nữ nhân trước mặt biết, nể mặt Trương Tam Phong hắn không muốn động đến nàng.
Đối diện với Long, Đông Phương cô nương trong lòng trầm lại, nàng bắt đầu thu lại Trường Sinh Khí của chính mình.
Nàng đương nhiên sẽ không muốn theo đối phương về Trấn Nam Vương Phủ, nàng còn rất nhiều việc phải làm hơn nữa... nàng không muốn... chết.
Nàng có một bí mật không ai biết, một bí mật nàng không dám nói với ai.
Nàng là cô nhi, nàng mở mắt ra đã là thiên không rộng mở, là bầu trời đêm ngàn sao với nhưng cơn gió bạt ngàn nơi thảo nguyên, là cả thiên địa rộng lớn, là một mình nàng.
Nàng không rõ mình đến từ đâu, quê hương của nàng nơi nào, cha mẹ nàng là ai, nàng cứ như một nhánh lục bình không rễ vậy, nàng có cảm giác mình không thuộc về thế giới này.
Ngày đó cái gì nàng cũng sợ, cái gì nàng cũng không hiểu, một cô bé chỉ bằng bắp chân người lớn, một cô bé bị bỏ giữa thiên địa rộng lớn, đêm hôm đó nàng còn nghe thấy thật nhiều thật nhiều tiếng sói tru.
Đương nhiên cũng may mắn cho nàng, nàng gặp cha nuôi, cha nuôi liền đưa nàng lên Võ Đang Sơn.
Cha nuôi dạy nàng chữ viết, dạy nàng nói, dạy nàng biết thế gian này hình thù ra sao, thế gian này rốt cuộc là gì, đáng tiếc cha nuôi không thể một mực bồi tiếp nàng.
Cha nuôi rất hay ngủ, gần như lúc nào cũng phải tiến vào Trường Sinh Quan, một ngày không được vài canh giờ tỉnh táo ở bên nàng.
Tại Trường Sinh Điện tuy có cha nuôi ở bên nhưng mà nàng cũng thật cô đơn, nàng biết nàng cũng không thuộc về Trường Sinh Điện, từ đó nàng liền sinh ra một loại lạnh lùng, một loại vách ngăn với tất cả mọi người, với chính cái thế giới này.
Rốt cuộc đến khi nàng lên 6, cha nuôi gửi nàng cho ca ca, gửi nàng lên Hắc Mộc Nhai.
Nói gì thì nói, Đông Phương Bạch vẫn là người đầu tiên cho nàng cảm giác tình thương, cho nàng cảm giác có một nơi để mình trở về.
Tất nhiên những việc trên không tính là bí mật không ai biết.
Bí mật không ai biết lớn nhất của nàng là không hiểu vì cái gì tại một số thời điểm, tại một số khoảnh khắc nàng liền nhìn thấy trước tương lai hay nói đúng hơn trong đầu nàng tự nhiên thêm vào những cái suy nghĩ mà chính nàng cũng không biết.
Ví dụ như thế nào?, ví dụ khi nàng lần đầu tiên thấy Khúc Dương trưởng lão, lần đầu tiên nghe thấy tên của Khúc Dương nàng liền có cảm giác... Khúc Dương trưởng lão vài năm sau sẽ chết.
Đừng nói Khúc Dương trưởng lão cho dù là Phi Yến, đứa bé này nàng cũng rất thích bất quá nàng cũng thấy được tử kỳ của Phi Yến, nàng cùng gia gia Khúc Dương... chết cùng một ngày.
Nàng thậm chí có thể nhìn thấy cái chết của anh trai mình, nhìn thấy cái chết của Đông Phương Bất Bại.
Lý do chết của Đông Phương Bất Bại là gì?, nàng chỉ có thể mơ hồ cảm giác anh trai bị vây công, bị chết ngay trên Hắc Mộc Nhai.
Thế giới này có rất nhiều người nàng không biết, rất nhiều cái tên nàng lần đầu nghe nhưng không rõ vì sao trong số những cái tên đó... có những cái tên đặc thù mà nàng có thể đại khái nhìn ra kết cục của bọn họ, cái cảm giác này làm nàng rất sợ, vì rất sợ nàng cũng chẳng dám nói với ai.
Mang theo loại năng lực kỳ quái này, nàng biết thảm trạng của Ngô Tam Quế, Ngô Tam Quế sau này sẽ chết rất thảm rất thảm.
Ngô Tam Quế trước đây năm lần bảy lượt muốn kết giao Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng toàn bộ mọi lần nàng đều không đồng ý, không muốn đại ca cùng bắt tay với Ngô Tam Quế.
Người đời gọi Ngô Tam Quế là hán gian nhưng nàng đương nhiên không quan tâm cái này, nàng chỉ biết Ngô Tam Quế không có tương lai, nàng cũng không thể đễ Nhật Nguyệt Thần Giáo của đại ca cứ như thế chôn theo kẻ này.
Ngoại trừ việc này, từ cái lần nàng cảm nhận được Đông Phương Bất Bại sẽ chết tại Hắc Mộc Nhai, sẽ bị vây công mà chết trân chính địa bàn của mình nàng mới bắt đầu từ từ thay đổi bản thân.
Toàn bộ Hắc Mộc Nhai đều biết Đông Phương giáo chủ có một muội muội, ai cũng biết Đông Phương giáo chủ sủng vị muội muội này ra sao thậm chí địa vị của nàng tại Nhật Nguyệt Thần Giáo còn vượt quá Nhậm Doanh Doanh, khác biệt duy nhất nàng sẽ không rời khỏi Hắc Mộc Nhai còn Nhậm Doanh Doanh vốn ở bên ngoài.
Trên giang hồ rất nhiều người biết Nhật Nguyệt Thần Giáo có một cái Thánh Cô nhưng lại ít người biết đến sự tồn tại của nàng, càng quan trọng hơn toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo số ngừoi biết nàng có võ công không quá một bàn tay.
Nàng võ công đến tình trạng nào chỉ có Kiếm Lão, có đại ca, có nha đầu Ngọc Huyền bên cạnh nàng biết được, nàng thật sự rất muốn thử xem có nàng đứng tại Hắc Mộc Nhai ai có thể tổn thương đại ca của mình?.
Nàng biết thế giới này có đế vị cao thủ, là loại siêu cấp cường nhân vô địch thiên hạ nhưng mà nàng cũng chưa từng kính ngưỡng đám người này, nàng tin tưởng mình không sớm thì muộn cũng đạp vào cánh cửa này, trở thành vị nữ đế thứ hai trong toàn bộ võ lâm.
Ngoại trừ thực lực của nàng ra đừng quên cha nuôi nàng là Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Nàng biết cha nuôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng.
Có cha nuôi lại thêm vào bản thân nàng, nàng rất muốn xem là thần thánh phương nào có thể gây hại cho đại ca?.
Tất cả mọi việc nàng đều tính tốt nhưng mà nàng thực sự không ngờ đại ca lại mất tích, là đột nhiên mất tích.
Khi đó có một vị bằng hữu của Đông Phương Bạch nói với nàng... hắn nói đại ca nàng muốn bế quan đột phá đế vị, kẻ này gọi Dương Liên Đình.
Nàng thật ra đâu lạ gì Dương Liên Đình, nàng đã quen đối phương gần 10 năm thậm chí đến hai chữ ‘đại ca’ nàng cũng dùng xưng hô đối phương nhưng mà Dương Liên Đình mãi mãi không hiểu được người hắn đang nói chuyện mạnh thế nào đồng thời hiểu rõ Đông Phương Bất Bại cùng Quỳ Hoa Bảo Điển ra sao.
Nàng chẳng nhẽ không biết trình độ của đại ca ở đâu?, nàng làm sao tin tưởng vào cái gì gọi là đột phá đế vị?.
Đông Phương Bất Bại đã sớm thành đế, không phải như vậy chỉ bằng một cái ngũ tuyệt đỉnh phong hoặc một cái có thể chiến cùng đế vị một trận liệu có giữ được địa vị siêu nhiên của Nhật Nguyệt Thần Giáo?.
Quan trọng nhất, suốt hơn 10 năm qua nàng không có cảm nhận gì nhưng giây phút Dương Liên Đình mở miệng nói với nàng, nàng không ngờ cũng nhìn ra thảm trạng của đối phương.
Dương Liên Đình cũng sẽ chết hơn nữa... không hiểu tại sao nàng cảm thấy Dương Liên Đình là nguyên nhân dẫn đến cái chết của đại ca.
Kể từ hôm đó, nơi ở của nàng xuất hiện rất nhiều giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo, gần như bao vây nơi này lại, ngoài miệng nói nghe lệnh giáo chủ bảo vệ nàng nhưng thực thế vốn là giam cầm nàng.
Đáng tiếc một đám kiến hôi lấy gì giam cầm phượng hoàng?, nàng rất nhanh mang theo Ngọc Huyền rời khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Rời khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo, nàng muốn đi tìm đại ca.
Đại ca của nàng sẽ không chết bởi nàng tin tưởng trận chiến cuối cùng của đại ca nhất định ở trên Hắc Mộc Nhai bất quá nàng cũng không biết phải đi đâu mà tìm hắn, rốt cuộc nàng đến Hành Dương.
Nàng tới Hành Dương chính là muốn cứu Khúc Dương cùng Khúc Phi Yến.
Nàng không rõ thời điểm hai người... chết là lúc nào nhưng nàng lại rõ nơi đó là Hành Sơn.
Sự kiện Hành Sơn Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay nàng đương nhiên nghe thấy, quan hệ của Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong nàng cũng hiểu, nàng tới Lệ Xuân Viện chính là muốn chờ thời mà cứu hai ông cháu Khúc Dương.
Đương nhiên tất cả cũng không chỉ vì Khúc Dương cùng Khúc Phi Yến, nàng cũng đang đợi một đại nhân vật giá lâm, kẻ này gọi là Phúc Kiến An.
Phúc Kiến An hiện tại đương nhiên cũng không ở Bắc Địa làm cái gì, hắn từ năm ngoái đã sớm trở về Trường An sống trong nhung lụa xa hoa, rời xa khói lửa chiến tranh.
Chiến trường Bắc Địa hiện tại đã nguội đi rất nhiều, hai bên giằng co vài năm cũng không bên nào có thể chiếm được tiện nghi bên nào, rốt cuộc đều nửa đưa nửa đẩy tạo thành một loại ăn ý.
Đạt được cái sự cân bằng này thật ra là vì một đại nhân vật gọi là Nhạc Phi.
Nhạc Phi người này quả không hổ danh đệ nhất đại nguyên soái của Thanh triều, hắn thật sự thủ được Bắc Địa.
Có Nhạc Phi tọa trấn, Phúc Kiến An liền có thể trở về, không chỉ Phúc Kiến An mà cho dù vợ chồng Quách Tĩnh cũng trở về Tương Dương.
Lại nói tới Đông Phương cô nương, nàng thật sự có chút quen biết với vị đệ nhất mỹ nam tử Mãn Thanh này, Phúc Kiến An cũng quả thật vì nàng mà đang hướng về Hành Dương.
Vì ông cháu Khúc Dương, vì việc đi tìm đại ca Đông Phương Bạch, vì cuộc gặp mặt với Phúc Kiến An, vì cả việc nàng biết tương lai Trấn Nam Vương Ngô Tam Quế hạ tràng sẽ như thế nào, nàng nhất định không đi theo kẻ gọi là Long này.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân sâu xa nữa mà nàng không nhận biết được, đấy chính là nàng bực mình.
Không rõ tại sao hiện tại tâm trạng của nàng cực kỳ xấu, vô cùng xấu.
_ _ _ __ _ _ _ _
Đông Phương cô nương đứng lên, nàng ngọc thủ cong cong đưa ra, chỉ thấy ngón tay nàng hơi động, ngón tay cứ như đang đánh đàn vậy sau đó ánh mắt của Long liền hơi híp lại.
Long không ngờ thuật điểm huyệt của bản thân mình dĩ nhiên bị phá hơn nữa còn là cách không giải huyệt.
Đông Phương cô nương cũng không phải giải huyệt cho cả ba người, nàng chỉ vì Ngọc Huyền giải huyệt, cũng vì động tác này của nàng mà Long tỏ ra tương đối khó hiểu, hắn cũng chưa động.
Nàng nhẹ bước, thân hình như gió lại gần Ngọc Huyền, khẽ nói với nàng một câu.
Ngọc Huyền cũng hiểu ý, nàng hiểu tiểu thư của mình đang muốn làm gì, nàng liền cắn răng lùi lại đi đến trường kỷ của tiểu thư.
Sau đó trong ánh mắt khó mà tin được của tất cả mọi người, vị nha hoàn này vậy mà mở ra một cánh cửa, dưới trường kỷ này vậy mà có cơ quan thất, sau đó nàng liền bước xuống căn bản không để ý đến ai.
Long đương nhiên nào để cho nàng rời đi như vậy, hắn tuy không động nhưng long ảnh lập tức kéo dài ra, long ảnh như muốn há miệng cắn đôi thân thể Ngọc Huyền ra vậy.
Đáng tiếc nó chung quy làm không được, chỉ thấy Đông Phương cô nương nhẹ đưa tay ra điểm một cái, trên đầu hư ảnh thanh long này vậy mà xuất hiện một đóa quỳ hoa sau đó quỳ hoa nổ tung, cả thân ảnh thanh long dĩ nhiên bị thổi bay cả đầu.
Đông Phương cô nương thân hình nhẹ lùi lại, trở về trường kỷ của mình, lúc này Ngọc Huyền cũng thành công đi xuống đồng thời đóng lại cánh cửa mật thất kia.
Ánh mát lạnh lẽo nhìn toàn bộ đám nam nhân trước mặt, Đông Phương cô nương tay cầm lấy cây đàn huyền cầm của mình, ngón tay ngọc nhẹ lướt trên từng dây đàn.
Nàng sau đó thản nhiên hướng về Long mà nói.
"Thân là đế vị cao thủ, không biết có thể nhường ta tấu một khúc nhạc? ".
Long nghe vậy hắn rốt cuộc bước sang một bước chắn trướng người Ngô Ứng Hùng cùng Mộ Dung Phục, hai tay để ra sau, ngực hơi cương lên.
"Sớm nghe trung nguyên có một vị cầm đế đáng tiếc chưa từng được thử tài năng của nàng, không biết ngươi có thể có bao nhiêu phần năng lực của vị nữ đế kia đây? ".
Sau đó tiếng đàn rốt cuộc vang lên.
_ _ _ __ _ _ _
Tiếng đàn của Đông Phương cô nương vang lên, trong cái đêm đen đầy yên tĩnh này lập tức rõ ràng vô cùng, tiếng đàn vang vọng vô cùng.
Chỉ vài nốt nhạc mà ở bên ngoài Khẩn Na La đã đứng lên, sau đó thân hình nữ tử này lập tức động, nàng cũng không còn ở ngoài cảnh giới, dĩ nhiên tiến vào bên trong.
Vô Song ở cách đó không xa nhìn thấy tất cả, cũng nghe thấy tất cả, hắn cũng lập tức chuyển thân, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy không ổn.
Tiếng đàn này không cần đoán cũng biết là của ai hơn nữa Vô Song cũng chắc chắn bên trong bắt đầu đánh rồi.
Không cần biết vì lý do gì, chiến đấu với đế vị cao thủ chưa bao giờ là hành động sáng suốt, Vô Song không động cũng là không được.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.