Chương 64: Tàn Hoa Bảo Giám (1)
Đóng một khoản tiền lớn sau đó lại còn phải xếp hàng, đã thế còn phải thể hiện tài hoa, phải hợp mắt với vị nữ nhân trong kia, chí ít có thể vượt qua thử thách của nàng mới được đến gặp mặt nàng, gặp mặt xong còn có thể làm gì?, chỉ sợ từ công đoạn gặp mặt đến việc lên giường còn là một quãng đường xa như Vạn Lý Trường Thành.
Nữ nhân kia thực sự rất cao giá, phi thường cao giá, cũng không biết nàng dung mạo ra sao, có mấy phần dung mạo của Trần Viên Viên năm xưa?.
Vô Song căn bản không được nhìn thấy mặt Trần Viên Viên nhưng mà từ A Kha mà nói hắn cũng thừa biết Trần Viên Viên cực kỳ đẹp, phải biết A Khan gay từ khi 3 tuổi đã lộ ra vài phần mỹ mạo, khuôn mặt còn lâu mới hình thành nét riêng nhưng tiểu A Kha tương lai tuyệt đối là ‘thần tiên tỷ tỷ’ chốn nhân gian.
Theo nguyên tác Kim Dung mà nói, mẫu thân của A Kha còn đẹp hơn nàng vài phần.
Tại thế giới Kim Dung xuất hiện 3 mỹ nữ rất đặc biệt, đầu tiên là Tây Thi, thứ hai là Trần Viên Viên, thứ ba là Kha Tư Lệ.
Tây Thi là nữ nhân vật xuất hiện rất ít trong tác phẩm của Kim Dung, gần như chỉ là vài nét chấm phá về nhân vật này bất quá nàng vẫn là mỹ nữ đẹp nhất 5000 năm lịch sử Trung Quốc, đứng đầu tứ đại mỹ nhân xuyên suốt dòng thời gian dài đằng đẵng, Kim Dung căn bản cũng... khó mà dám tự nhận có nữ nhân vật nào của mình vượt qua được Tây Thi.
Người thứ hai là Trần Viên Viên, mỹ mạo của Trần Viên Viên chưa hẳn đã được Kim Dung miêu tả hoa mỹ tuyệt luân như các nhân vật khác của chính ông, dẫu sao nàng vốn là một nhân vật phụ nhưng nàng cũng là một đại yêu cơ có thật trong dòng chảy lịch sử, tính sát thương của nàng chỉ sợ còn cao hơn Tây Thi, cao hơn cả Đắc Kỷ trong truyền thuyết, nàng dù gì cũng là mồi lửa đốt cháy hai cái triều đại, hai cái vương triều, cũng như Tây Thi bản thân Trần Viên Viên rất khó có thể có nhân vật nữ nào của Kim Dung có thể vượt qua, đây là vấn đề lịch sử.
Người cuối cùng là Kha Tư Lệ, đây là nhân vật được tả sắc đẹp bá đạo nhất, nàng đẹp đến mức có thể biến chiến tranh thành hòa bình, dùng dung mạo có thể hủy diệt cả chiến trường, nàng xuất hiện đẹp đến nỗi binh đao khói lửa không thể chạm tới, siêu phàm khỏi vẻ đẹp thế gian, nữ nhân này không rõ vì sao lại được Kim Dung sử dụng ngói bút nâng lên đến hàng tuyệt mỹ, nếu chỉ xét bằng ngôn từ miêu tả mà nói bất kể là Tiểu Long Nữ, Triệu Mẫn, Hoàng Dung, Ngữ Yên thấy nàng đều phải dạt ra một bên.
Vô Song đương nhiên không phải là fan cuồng của Kim Dung, không phải tác phẩm nào của Kim Dung hắn cũng đọc, cũng thuộc, những cái hắn biết chỉ là qua phim ảnh, hắn hiện tại còn không biết trong Kim Dung có một nữ tử gọi là Kha Tư Lệ nhưng mà hắn dù gì thì vẫn phải biết đến Trần Viên Viên.
‘Tiểu’ Trần Viên Viên đang ở trong tòa lầu các này rốt cuộc mỹ mạo ra sao?.
_ _ _ _ _ __ _ _ _
Đương nhiên Thiên Thượng Nhân Gian này cũng không có quá mức ác tâm, chí ít trên bàn kia bất kể là hoa quả hay rượu chỉ sợ đều là hàng tinh phẩm, đặc biệt là rượu.
Hoa quả thì hắn không quá để ý nhưng đúng là có thể thấy nhiều loại không tồn tại ở nam phương, tai đất phương nam rất khó gặp phải chỉ sợ chuyển thẳng từ bắc phương xuống.
Về phần rượu, Vô Song không thể từ mùi mà phát hiện ra là loại rượu nào nhưng mà hương rượu nhẹ dịu dễ chịu vô cùng, ngửii vào trong lòng có một loại cảm giác thanh tâm thoải mái, chỉ sợ không phải là phàm vật.
Bàn ghế không rõ làm bằng chất liệu gì nhưng bất kể là màu sơn, hình dáng đều có một loại cảm giác đại phú đại quý, thậm chí mùi hương nhè nhẹ như có như không, dễ chịu vô cùng.
Cảnh sắc trang trí trong phòng thực sự rất ưu nhã, bốn phía bức tường Vô Song thấyh không ít tranh chữ cùng họa tác đặc biệt tầng lầu này lại lấy hai màu trắng – xanh nhạt làm chủ đọa, nhẹ dịu trang nhã, Vô Song thật ra còn nghĩ nơi này vốn là thư phòng của vị tiểu thư nhà nào chứ chẳng phải là thanh lâu hồng trần.
Thiên Thượng Nhân Gian nơi này nhận tiền của khách ít nhất về mặt lễ tiết không mất đi, không làm cho người cảm giác khó chịu, đây là lý do tại sao tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian vốn không hẳn là để lên giường cùng mỹ nhân mà còn là một loại thể hiện, một loại đẳng cấp riêng biệt.
Chủ nhân Thiên Thượng Nhân Gian thực sự biết cách moi tiền.
_ _ _ _ __ _ _ _
Vô Song đang quan sát xung quanh đương nhiên những người đến trước cũng đang quan sát hắn nói đúng hơn là quan sát Mạc Ly.
Trừ Mạc Ly cùng Vô Song ra trong phòng còn có 6 người khác.
Những người này đều tọa trên ghế, nói thật bất kể dung mạo hay khí chất đều là nhất lưu, Vô Song cũng không biết có phải tài tử đất Giang Nam luôn có một loại phong cách ăn mặc như nhau không mà những người này thực sự đồng nhất một cách ăn mặc.
Tông màu chủ đạo trên người hoặc xanh nhạt hoặc trắng lộ ra một vẻ nho nhã, một vẻ quân tử.
Bên hông ai cũng phải có một tấm ngọc bội, có thể là thân phận cũng có thể là bình an.
Điều đặc biệt nhất là tóc, trong này có 4 nam tử để tóc búi cao sau đó trực tiếp đội mũ lên, những người này chỉ sợ là chuẩn tài tử.
Về phần 2 người còn lại thì đều tóc tết đuôi, dáng người hơi cao, vẻ mặt quả thực có vài phần khác với người phương nam, chỉ sợ là quý tộc người Mãn, trên người thiếu vài phần văn nhã nhưng lại nhiều vài phần cảm giác kim tiền, bất quá đây cũng là hai người khí tràng mạnh nhất, cảm giác tự tin mạnh nhất.
Hai người mà Vô Song nói ánh mắt cũng không phải ngoan ngoãn gì, ánh mắt đều tập trung trên người Mạc Ly, từ khi nàng bước vào đến khi nàng ngồi xuống thậm chí ánh mắt cứ như bị định thân trên đôi chân dài của nàng vậy.
Chân của Mạc Ly rất dài, cũng rất đẹp, đôi chân của nàng so với Lý Thu Thủy hay Khinh Huyền đương nhiên không được nhưng vẫn phải được 7-8 phần.
Vô Song có thể nhìn ra ánh mắt của những người kia đương nhiên Mạc Ly cũng có thể.
Nàng thích nữ nhân, nếu là nữ nhân nhìn nàng sẽ cảm thấy không có vấn đề gì nhưng mà nam nhân nhìn chằm chằm thì lại khác.
Mạc Ly sau đó trực tiếp co hai chân lên ghế, ngồi khoanh chân trên ghế gỗ thu lạo cặp chân dài miên man nhưng rõ ràng lại khoe ra cặp đùi mạnh khỏe đầy sức sống.
Dĩ nhiên Mạc Ly không quan tâm cái này, nàng dùng ánh mắt sắc lạnh hướng về hai người kia, khẽ nhếch miệng.
"Nhìn cái gì, có tin bản công tử móc mắt hai người các ngươi ra không? ".
Mạc Ly nói lời này đã là rất ưu nhã, nàng thực sự không muốn động thủ tại Thiên Thượng Nhân Gian.
Đầu tiên đây là nơi Khẩn Na La ở, nàng không rõ Khẩn Na La có ý gì nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến hắn.
Thứ hai nàng biết chủ nhân của Lệ Xuân Viện là ai, nàng cũng không thể để Thăng Long Hội hay Thiên Long Giáo một bên vừa làm kẻ thù Ngô Tam Quế, một bên vừa lựa chọn đắc tội Phúc Kiến An.
Mạc Ly đã cảm thấy nàng rất là nín nhịn nhưng mà hai nam tử tết tóc kia lại cảm thấy... nàng quá mức kỳ hoa, không khỏi bật cười trong đó có một người thậm chí đứng khỏi ghế, hai tay để sau lưng ánh mắt đầy một cỗ dục hỏa.
"Rõ ràng là mỹ nữ lại học cái gì giả trang nam tử?, lại còn tự xung bổn công tử, thực sự không biết là nữ nhân nhà ai lại cực phẩm như thế".
"Hay là thôi đi, mỹ nhân ngươi có đưa được tiểu Trần Viên Viên kia lên giường cũng không làm ăn được gì, hay là để đại ca ca giúp vui, ngươi đi theo đại ca ca phiên vân phúc vũ thế nào?".
Kẻ này vừa mở miệng bản thân Vô Song đã biết là có trò hay để xem, quả nhiên Mạc Ly đang ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy, một tay đưa ra hướng đến mặt hắn.
Mạc Ly muốn bẻ gãy cổ kẻ này hoặc ít nhất cũng muốn tháo nửa hàm răng của hắn xuống.
Vô Song rất thoải mái ngồi xem cũng không có ý động nhưng mà hắn rất nhanh cũng hơi hơi rụt mắt lại, hắn thấy một thư sinh ngồi đó động.
Người này rõ ràng đang ngồi trên ghế nhưng thân hình trong phút chốc như mờ đi, hắn chắn trước người nam tử người Mãn kia, trong tay cầm một tiểu quạt giấy hất về phía Mạc Ly.
"Tốc độ thật nhanh".
Đây chính là suy nghĩ của Mạc Ly hiện tại, đương nhiên nàng là Atula, nào có ngại chiến.
Chỉ thấy nàng đang gia tốc lại bỗng hãm cả người lại, thân thể lùi một bước bât quá lại lấy lùi làm tiến, lấy chân sau làm trụ từ trên cao đạp xuống.
Một cước này cứ như càng thêm khoe ra đôi chân hoàn mỹ vậy, thậm chí càng làm kẻ kia... nóng mắt, đôi mắt của hắn như có lửa vậy.
Vô Song ngồi một chỗ cũng không có ý động, hắn thực sự rất thấy hứng thú.
Một cước của Mạc Ly tuyệt không yếu, người bình thường nghe tiếng gió đã sợ mất mật nhưng rõ ràng đối phương không sợ, đối phương một mặt khí định thần nhàn thậm chí còn ung dung ngắm nhìn Mạc Ly, đến cả ý lùi cũng không có, nhìn vào điểm này có thể biết nam nhân người Mãn cũng chẳng phải vật trong ao.
Đương nhiên một cước của Mạc Ly đánh không được đối phương, một cước này là đánh về phía thư sinh trước mặt.
Thư sinh kia vậy mà cũng không né không tránh, hắn một tay đưa ra, cong bàn tay lại, tốc độ xuất thủ rất nhanh, dùng tay mình chạm vào mũi chân Mạc Ly, nhìn như không có chút lực đạo nào nhưng lại thành công đẩy Mạc Ly ra, khiến nàng mất đà mà lùi lại hai bước.
Đương nhiên thư sinh kia không khá hơn chỗ nào, hắn đỡ một cước này cả người như quả bóng bị sút bay đi, thân hình ngã rầm ra chiếc bàn sau lưng, nhìn thấy cũng không phải nhẹ nhàng gì.
Thư sinh bị đánh ngã nhưng mọi chuyện cũng không chỉ như thế, giây phút Mạc Ly bị lùi lại, 3 thư sinh còn lại đồng thời động, thân hình xoay tròn tạo ra bóng ảnh, lướt thẳng đến chỗ của Mạc Ly.
Tốc độ 3 người này dĩ nhiên cũng làm Mạc Ly bất ngờ.
Mạc Ly nào tin được việc trước mặt, rõ ràng khí tức rất bình thường nhưng mà tốc độ lại đáng sợ vô cùng, càng ngạc nhiên hơn bọn họ phối hợp đến thiên ý vô phùng, cứ như tập luyện không biết bao nhiêu năm tháng vậy.
Ba người này khóa mọi đường lui của Mạc Ly, quạt trong tay mở ra đồng thời chém về phía nàng, khi những cây quạt này mở ra Vô Song có thể thấy ánh sáng lấp lóe, thứ này chỉ sợ là Thiết Phiến.
Thiết Phiến nghĩa đen là quạt sắt nhưng ở Trung Nguyên không thấy nhiều, vật này vốn tồn tại nhiều ở Phù Tang đương nhiên nếu thực tâm muốn chế tạo thì Trung Nguyên không phải không có.
Quạt rất nhẹ, rất sắc nhưng lại bền đến kinh người, về một mặt nào đó Thiết Phiến của Phù Tang cũng tôn lên luôn kỹ thuật rèn sắt của quốc gia này.
Ba người bỗng chốc vây Mạc Ly lại, thế là trong đại sảnh bắt đầu đánh nhau loạn cả lên.
Mạc Ly thật ra mạnh hơn bất cứ ai trong ba kẻ này nhưng mà bọn họ lại cực nhanh đồng thời cơ hồ am hiểu một loại vây công trận pháp nào đó, trơn như cá trạch vậy, Mạc Ly nhất thời cũng chưa thể công kích được bất cứ ai.
Từng tia sáng lóe lên trong ánh đèn nhẹ dịu ở đại sảnh, bằng sự phối hợp của ba người không ngờ có thể bắt đầu làm Mạc Ly lộ ra chật vật, nàng chỉ có thể không ngừng né tránh, không ngừng lùi lại.
Đến khi tên thư sinh thứ tư đứng dậy tham chiến, Mạc Ly gần như bị khóa chết vậy, nàng cũng không còn đường lùi.
_ _ _ _ __ _ _
Trong đại sảnh cực loạn hiện tại cũng chỉ có một mình Vô Song cùng một nam tử người Mãn khác còn ngồi đồng thời cả hai không ngờ cũng quan sát lẫn nhau.
Vô Song đột nhiên cảm thấy hôm nay rất thú vị, nước Hành Dương Thành đúng là càng ngày càng sâu.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.