Chương 49: Hành Dương Thành – Người Quen (2)

Cực Võ

Chương 49: Hành Dương Thành – Người Quen (2)

Vô Song gặp lại ai?, đây là một người chính hắn cũng không ngờ được.


Nơi đây là kỹ viện, thông thường kỹ viện trừ kỹ nữ cùng danh kỹ ra căn bản sẽ không có nữ nhân bước vào nhưng người quen của Vô Song thì vẫn đúng là nữ nhân.


Vẫn mái tóc ngắn kia, kiểu tóc che đi nửa bên mắt, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, ánh mắt vẫn bức người như vậy, thân hình vừa vặn đạt tới 1m70, trên người mặc một chiếc áo dài màu đen che đi toàn bộ phần cánh tay, dưới chân vẫn là chiếc quần đùi quen thuộc gần như muốn khoe toàn bộ đôi chân dài kia ra, dưới bắp chân là một đôi giày cổ cao, cũng không rõ làm bằng da con gì nhưng đôi giày này cực kỳ bóng lại ôm sát lấy bắp chân, thực sự vô cùng mê người.


Trong các nữ nhân mà Vô Song biết cũng chỉ có 2 người dám tiến vào Lệ Xuân Viện đường đường chính chính như vậy, người đầu tiên là Lý Thu Thủy, người thứ hai họ Quy tên Mạc Ly.


Vô Song từ khi trở về thế giới này còn chưa gặp nhân vật nào của Thiên Long Giáo, đến khi hắn không cố gắng muốn liên lạc với người Thiên Long Giáo nữa thì lại gặp.


Vô Song hiện tại đang đóng vai Đông Phương Bạch, cho dù hắn biết Hành Dương Thành rất có khả năng có cứ điểm của Thiên Long Giáo nhưng mà hắn cũng không để lại bất cứ ám hiệu gì, đến cả đi hỏi thông tin hắn cũng muốn vào Lệ Xuân Viện chứ không thử tìm người Thiên Long Giáo.


Cái này gọi là có tâm trồng hoa, hoa không nở, vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh.


Tất nhiên nữ nhân này cũng không cần giới thiệu, nàng chính là Mạc Ly, Ly công tử của Thiên Long Giáo.


Vô Song nhìn thấy nàng trong lòng không khỏi thổn thức.


5 năm trước hắn gặp nàng, khi đó hắn chỉ cao đến ngực Mạc Ly, hiện tại hắn có thể cao hơn Mạc Ly nửa cái đầu.


Mạc Ly thật ra cũng không thay đổi gì nhiều bất quá khí tức của nàng càng ngày càng mạnh, nàng không còn là đại tông sư cường giả như trước nữa, sau 5 năm nàng đã là ngũ tuyệt cao thủ.



Việc thực lực của Mạc Ly tăng lên thật ra Vô Song cũng không lấy làm lạ, 5 năm trước đây cùng là đại tông sư với nhau nhưng Mạc Ly chắc chắn mạnh hơn Trần Cận Nam thậm chí Vô Song tự tin cùng đẳng cấp đại tông sư đến cả Kiều Phong đích thân ra tay muốn thắng Mạc Ly cũng không dễ.


Trải qua khoảng thời gian 5 năm nàng bước vào ngũ tuyệt cảnh giới cũng không phải là khó hiểu, nên biết cái ngày Thiên Long Giáo còn tồn tại bản thân Mạc Ly cũng là thiên tài hàng đầu Tây Vực lại thêm sau lưng nàng có Kiếm Thánh – Mục Nhân Thanh đằng sau, nàng không tiến vào ngũ tuyệt mới là vô lý.


Về phần tại sao nàng lại xuất hiện trong Lệ Xuân Viện?, Vô Song cũng lười quan tâm dù sao cũng không phải quái sự gì, nên biết tính cách Mạc Ly rất ‘dị’, nàng là chân chính thích nữ nhân, sẽ không quan tâm nam nhân.


Thích nữ nhân tiến vào Lệ Xuân Viện có gì sai?.


_ _ _ _ _ __ _


Chỉ thấy dưới đại sảnh lúc này, có vài mama đứng cạnh nhau vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Mạc Ly.


Phong cách của Mạc Ly bao năm vẫn thế, nàng thích nữ nhân nhưng mà nàng lại chưa bao giờ mặc nam trang, đây mới là việc tương đối khó hiểu.


Mạc Ly đối với một đám người Lệ Xuân Viện thản nhiên khoanh tay lại, động tác này lại nâng bộ ngực của nàng lên, khiến nó càng thêm hùng vĩ, nhìn vào bộ ngực kia đôi khi Vô Song không hiểu Mạc Ly di chuyển có khó không?, dù sao phong cách chiến đấu của Mạc Ly vẫn cực kỳ đẫm máu.


"Thế nào?, nghe nói Hành Dương thành Lệ Xuân Viện các ngươi mới xuất hiện một Yêu Cơ không kém gì Trần Viên Viên năm xưa, bản công tử tò mò mà đến, dĩ nhiên lại không tiếp? ".


Giọng nói của nàng rất cao mà cũng rất bá khí, thứ bá khí đến cả nam nhân cũng không sánh bằng.


Ở phía bên kia, các mama cười khổ nhìn nhau sau đó có một người chậm rãi đi ra, mama này có vẻ già nhất, đầu đã lấm tấm tóc bạc, trên khuôn mặt cơ hồ đã xuất hiện vài nếp nhăn khó mà che đi.


"Vị cô nương này, nơi này không thích hợp cho ngươi đến, vẫn là lui về thì hơn, không nên nháo sự ".


Mạc Ly nghe vậy, nhìn nữ nhân kia từ đầu đến cuối, nàng hơi nhếch miệng coi thường.


"Ta không thích hợp?, vậy loại gái điếm già như ngươi thích hợp sao? ".


"Bản công tử đã nói rồi, bản công tử lần này là đến thưởng hoa, cút, đừng làm bẩn mắt bản công tử".


Nói xong Mạc Ly thản nhiên thả tay nải trên vai mình xuống, tay nải lập tức bục ra làm một đám nữ nhân trong Lệ Xuân Viện há hốc mồm.


Trong tay nải dĩ nhiên toàn vàng là vàng, vàng đến lóa cả mắt.


Đừng nói là đám nữ nhân trong Lệ Xuân Viện cho dù cả khách nhân cũng âm thầm nuốt nước miếng, trong mắt nhiều người còn hiện lên lòng tham.


Cũng không mất mấy giây, từ lầu hai đã có một thân ảnh lao thẳng về phía Mạc Ly.


"Ha ha, lão Hổ ta sống cả đời còn chưa thấy nữ nhân đến kỹ viện chơi gái, ngươi thì chơi được cái gì chứ, chỗ này để lão hổ ta tiêu cho".


Chỉ thấy một đai hán thân cao hơn 1m8 phi thẳng từ lầu 2 xuống chỗ của Mạc Ly, một mặt cực kỳ tham lam.


Mạc Ly đương nhiên cũng coi như là mỹ nữ nhưng mà trước đống vàng này quả thật không ai để ý đến dung mạo của nàng.


Kẻ tự xưng là lão Hổ kia vừa động, có rất nhiều người cũng lập tức đứng lên, ánh mắt đều mang theo vẻ tham lam thậm chí có vài kẻ theo lão Hổ lao tới cũng lập tức muốn đánh cướp chỗ vàng này.


Tại Hành Dương Thành đánh cướp dĩ nhiên là trọng tội nhưng mà bọn họ là dân giang hồ tứ xứ, cướp đoạt đống vàng kia sau đó chạy ra khỏi Hành Dương Thành liền là trời cao biển rộng, ai có thể làm gì?, khi đó chọn bừa một tòa tiểu thành cũng là phú ông một phương, có ai không nguyện ý?.


Đáng tiếc bọn họ tầm nhìn tương đối ngắn, chỉ thấy Mạc Ly bước sang trái một bước, tay trái dơ lên nhẹ tung quyền.


Quyền này đánh vào không khí nhưng một quyền nhẹ nhàng vô cùng lại tạo ra quyền kình, một quyền đánh thẳng cho lão Hổ bay ngược về hàng lang tầng hai, thân hình lao thẳng vào lan can gỗ làm nguyên một mảng lan can gẫy vụn, miệng sùi bọt mép hai mắt trợn ngược lên, không rõ sống hay chết.


Tiếp theo Mạc Ly cũng không thu tay lại, trực tiếp dùng tay trái đấm ra vài quyền, quyền tốc của nàng rất nhanh, cơ hồ chỉ thấy nàng xuất ra một quyền nhưng lại có không biết bao nhiêu ảnh quyền sinh ra, tiếp theo đám nữ nhân trong Lệ Xuân Viện liền nhìn thấy nguyên một đám đại hán bay giữa thiên không, phun máu đương trường sau đó thân hình rơi ‘rầm’ xuống, miệng đều sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng.


Mạc Ly lúc này thản nhiên phủi tay, ánh mắt nhìn về phía nữa nhân già nhất kia.


"Gái điếm già, bản công tử không đến đây để vui đùa, ta biết chỗ dựa Lệ Xuân Viện các ngươi rất cứng, bản công tử không muốn nháo sự, dẫn bản công tử đến gặp nàng ".


Mạc Ly nói xong cúi người nâng bọc hành lý lên, tay thuận tiện ném cho vị mama kia một đĩnh vàng.


"Dẫn đường ".


Vị mama kia cầm lấy thỏi vàng thậm chí còn cảm thấy đôi tay mình nóng rực có điều... nàng cũng không dám nhận.


" Vị... vị công tử này, nô gia... nô gia gọi là Hứa Nặc, Hứa Nặc có thể dẫn công tử đến gặp vị cô nương kia bất quá vị cô nương kia sẽ không gặp người... ".


Mạc Ly nghe vậy ánh mắt liền lạnh lại, một ánh mắt làm Hứa Nặc run cả người.


Hứa Nặc đương nhiên có thể nhận vàng sau đó dẫn Mạc Ly đến gặp ‘yêu nữ’ kia nhưng mà chắc chắn Mạc Ly sẽ không gặp được đối phương, đại khái tình hình cũng không khác gì Tiểu Bảo cùng Vô Song, vị yêu nữ kia căn bản không chịu tiếp khách, không chịu gặp người, chỉ có khi trời tối hẳn nàng mới chịu động thân.


Nếu là bất cứ danh kỹ nào của Lệ Xuân Viện, vì mấy thỏi vàng này nàng dám ép bọn họ tiếp khách, đừng nói chỉ là nữ nhân như Mạc Ly cho dù là ông già sắp xuống lỗ nàng cũng dám bắt bọn họ tiếp nhưng mà nữ nhân kia không được.


Nàng thực sự rất sợ Mạc Ly khi không gặp được người liền đối với nàng xuất thủ, Hứa Nặc cũng không phải ngu đần, một quyền của Mạc Ly đánh vào người đám đại hán kia đã thế, đánh vào người nàng còn đến mức nào?, đấy là chưa kể Mạc Ly tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện.


Hứa Nặc thực sự không chịu nổi ánh mắt của Mạc Ly, chỉ có thể cắn răng nói tiếp.


"Công tử... vị cô nương kia vốn không thuộc quy chế Lệ Xuân Viện chúng ta, không ai ép được nàng cả, nàng chỉ tiếp khách khi trời hoàn toàn tối, lúc này... vẫn còn sớm vài giờ, nô gia... nô gia có thể dẫn công tử tới gặp nàng nhưng mà... nàng có lẽ không chịu gặp công tử".



Mạc Ly nhìn Hứa Nặc, trong lòng liền âm thầm tính toán.


Nàng lần này đến đây đương nhiên là muốn gặp nữ tử kia, hoa hoa công tử như nàng vì sinh sau đẻ muộn không có cơ hội diện kiến Trần Viên Viên, nay nghe nói Hành Dương Thành có nữ danh kỹ có thể so sánh với Trần VIên Viên, nàng nào chịu được?, dĩ nhiên tiến đến.


Nàng tiến đến nhưng mà không phải không điều tra gì Lệ Xuân Viện, nàng biết đây là tài sản của Phúc Kiến An, tại Đại Thanh này ngay cả Ngô Tam Quế cũng không nguyện ý cứng đối cứng với Phúc Kiến An huống gì nàng?.


Nàng không muốn động thủ trong Lệ Xuân Viện, vị ‘yêu nữ’ sánh ngang với Trần Viên Viên kia không chịu gặp nàng thì nàng cũng không thể động thủ ép người ta bất quá nàng lại không muốn đợi, mặt mũi của nàng rất lớn, nàng đợi chẳng nhẽ nói nàng không bằng một kỹ nữ?.


Mạc Ly đang suy nghĩ bỗng một vật bay thẳng về phía nàng, tốc độ cực nhanh.


Ánh mắt Mạc Ly lần này lóe lên sát khí, không ngờ lại có kẻ dám phóng ám khí vào nàng?, bất quá nàng cũng cảm thấy kẻ phóng ám khí này thực lực không tệ, từ tốc độ ám khí mà nói đối phương căn bản không yếu.



Mạc Ly đưa tay ra, vận kình đón lấy vật kia sau đó sắc mặt liền hơi biến.


Đầu tiên bàn tay của nàng cách khuôn mặt khoảng 20 cm, nàng mở tay ra nắm lấy vật này... sau đó nàng thực sự không ngờ kình lực của đối phương quá đáng sợ, cánh tay nàng liền khẽ run lên, khoảng cách từ nắm tay đến mặt bị giật ngược lại, chỉ còn khoảng 5 cm.


Mạc Ly ánh mắt hướng về phía người xuất thủ, chỉ thấy một nam tử tóc trắng đang mỉm cười hữu hảo nhìn nàng, vẻ mặt đầy tự tin.


"Vị công tử này, bản công tử cũng đang đợi cô nương kia mở cửa tiếp khách, trong thời gian đợi có mở một bàn ăn, không biết ngươi có hứng thú cùng bản công tử ngồi đợi hay không đây?".





............

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan