Chương 37: Sự Nghiệp Thánh Thư Vĩ Đại
Đột nhiên Vô Song nghe thấy có âm thanh bước chân lại gần.
Theo quán tính, tay áo của Vô Song khẽ run lên, một chiếc kim châm rất nhỏ xuất hiện trong tay, sau đó hắn mới quay đầu lại.
Cho dù biết 99.99% là người quen của hắn ở Vong Ưu Thôn đến đây, bất quá 0.001% còn lại, Vô Song vẫn phải đề phòng.
Quả nhiên khi quay lại, kim châm đã lập tức biến mất trên tay hắn, thay vào đó là nụ cười cực kỳ vui vẻ.
"Tứ sư huynh, ngũ sư huynh, hai người về lúc nào vậy".
Vừa nói xong, Vô Song lại nghĩ đến đống đồ sau lưng, cái biển hiệu ‘chúc mừng sinh nhật Linh Tố’ vẫn còn rành rảnh ở đó, Vô Song liền có chút không biết làm sao.
Quả nhiên Vô Song thấy tứ sư huynh nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười, nụ cười làm Vô Song có chút nổi da gà.
Về phần ngũ sư huynh tương đối giữ phong phạm một chút, quạt trong tay phe phẩy, vẫn là đứng nguyên ở đó, có điều ánh mắt nhìn Vô Song vẫn hiện lên một tia dị sắc.
Tứ sư huynh đương nhiên sẽ không giữ ý như ngũ sư huynh, bản thân vị sư huynh này liền tiến lên, không kiêng nể gì liên tục vỗ vào vai Vô Song, vẻ mặt đầy tươi cười.
"Tốt, tốt, tốt, đúng là không nhìn ra, tiểu tử ngươi còn là cao thủ tình trường, thực sự là phi thường có tố chất nha, có muốn đi theo sư huynh học nghệ hay không".
Vô Song ánh mắt chớp chớp nhìn tứ sư huynh, hắn đương nhiên biết tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh đã nhìn thấy việc lúc nãy hắn làm, chỉ là không biết hai người đã nhìn thấy bao nhiêu rồi mà thôi.
Tất nhiên Vô Song cũng sẽ không sợ hãi, chỉ là có chút ngại mà thôi.
"Tứ sư huynh, đệ với Linh Tố chính là phi thường thuần khiết... căn bản không có gì ".
Vô Song vừa dứt lời, một cây quạt giấy liền gõ vào đầu hắn.
"Tiểu tử này, ngươi chẳng nhẽ không nhìn ra, Linh Tố cô bé kia thích ngươi rồi?".
Người gõ đầu hắn chính là ngũ sư huynh Thư Sinh.
Về phần tứ sư huynh cũng lập tức thêm lời.
"Bồi dưỡng tình cảm từ bé, đợi lớn lên liền thịt, tiểu tử ngươi tính đủ xa nha, sư huynh vẫn là ngưỡng mộ ngươi, tư chất như thế không thể nào để mấy lão cổ hủ kia làm hỏng được, thế nào đi theo hai chúng ta học nghệ chứ".
Vô Song nghe vậy liền gãi đầu bất quá hắn cũng không quá hiểu rõ lời hai vị sư huynh đang nói.
‘Học Nghệ’ theo hắn hiểu liền là giống như theo Thần Y học y thuật hay lục sư tỷ Mẫn Mẫn học chăm hoa pha trà, nếu là loại học nghệ này đương nhiên hai vị sư huynh không cần nhắc hắn cũng muốn đi theo học tập, bất quá Vô Song cảm giác ‘học nghệ’ của hắn và ‘học nghệ’ trong miệng hai vị sư huynh liền không giống nhau.
"Sư huynh, người bảo ta học nghệ, rốt cuộc là học cái gì".
Tứ sư huynh phi thường thần bí mỉm cười, nụ cười của hắn trong mắt Vô Song muốn bao nhiêu dâm tiện có bấy nhiêu dâm tiện.
"Cưa gái bảo điển, thế nào có hứng thú học không, sư huynh liền tốt bụng dẫn ngươi nhập đạo".
Vô Song liếc nhìn tứ sư huynh một cái, thấy hắn căn bản không giống đang đùa, trong lòng liền thật sự xuất hiện 1 tia tò mò.
"Trên đời này vậy mà có cưa gái bảo điển?, chẳng nhẽ sách dạy chinh phục mỹ nhân?".
Tứ sư huynh phi thường tự hào mỉm cười.
"Ngươi thì biết cái gì, sách này hiện nay chưa có, cũng không biết có ai có chung ý tưởng với ta không, ta liền muốn tập trung toàn bộ thiên tài cưa gái trong thiên hạ lại với nhau, cùng tạo ra một quyển thánh điển nha, như vậy liền để lại công đức cho đời sau, công đức vô lượng vượt xa đám cao nhân võ lâm kia".
Lời tứ sư huynh nói cực kỳ bá khí, bất quá Vô Song cũng không có cách nào phản bác, mỗi người có một con đường riêng, hắn vốn không thể can thiệp, tuy nhiên nếu thật sự quyển sách mà sư huynh viết ra có thể áp dụng vào thực tế, liền quả thật để lại vô thượng công đức.
Vô Song hoài nghi, nếu quyển sách kia ghi lại tên tác giả, sau đó ‘may mắn’ tồn tại đến thế kỷ 21, chỉ sợ danh vọng của tứ sư huynh so với Khổng Tử chưa chắc đã thua kém bao nhiêu, tất nhiên tiền đề là quyển sách kia áp dụng được.
"Sư huynh, ta không ngờ mộng tưởng của ngươi lại lớn như vậy, ta thật phi thường ngưỡng mộ ngươi a, bất quá... bất qua sư huynh ngươi vẫn là viết một mình đi, sư đệ... sư đệ còn có nhiều việc để làm".
Phán Quan làm sao có thể để Vô Song đi dễ dàng như vậy, lập tức nắm chặt lấy vai hắn.
"Hừ, tiểu sư đệ a, ngươi liền là lương tài mỹ ngọc, trợ giúp sư huynh hoàn thành thánh điển chính là thương thiên địa lý, sao có thể chối từ".
Nói đến đây ánh mắt tứ sư huynh của hắn lóe lên.
"Ta biết tiểu sư đệ ngươi đi theo sư phụ muộn, sư phụ lão nhân gia tuyệt đối chưa truyền võ công cho ngươi đúng không?".
Câu nói này quả thật là chính xác, Vô Hà Tử vẫn chưa dạy Vô Song một chiêu một thức nào, đương nhiên so với các sư huynh sư đệ khác, trên con đường võ học mà nói sư phụ liền ưu đãi Vô Song quá nhiều.
Nhìn tứ sư huynh nhất quyết không có dấu hiệu từ bỏ, Vô Song liền miễn cưỡng lên tiếng.
"Đúng, sư phụ chưa dạy đệ võ công bất quá...".
Nào đợi Vô Song nói hết câu, tứ sư huynh của hắn đã cướp lời.
"Hừ hừ, vậy là được rồi, nếu tiểu sư đệ ngươi biết bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, cùng nhập hội với sư huynh, sư huynh liền truyền cho ngươi vài chiêu võ công thế nào?, đương nhiên võ công ta truyền cho ngươi phi thường thích hợp với tôn chỉ của Vong Ưu Thôn chúng ta nha".
Vô Song nghe vậy, trên khuôn mặt xuất hiện một tia hứng thú, hắn biết ‘tôn chỉ’ của Vong Ưu Thôn là gì.
Đã là người của Vong Ưu Thôn nhất định sẽ phải biết võ công, không ít thì nhiều, hơn nữa võ công phải hợp với kỹ nghệ của mỗi người, đây mới là điều đặc biệt.
Đại sư ca của hắn yêu rượu như mạng liền luyện Túy Quyền cùng Túy Côn.
Nhị sư huynh thích nhất đánh cờ đồng thời bản thân cũng mang theo sở trường ám khí, bất quái là loại võ công nào thì Vô Song không biết.
Tam sư huynh của hắn bản thân rất ít đụng đến võ thuật, bất quá chính ông ngoại từng nói cho Vô Song, Thần Y sư huynh cũng biết Dược Vương Thần Châm.
Tứ sư huynh bản thân thích nhất là thư pháp, nắm giữ một loại kỳ dị võ công gọi là Phán Quan Bút.
Ngũ sư huynh Thư Sinh thích nhất là họa, có thể dùng vạn vật làm bút, dùng vạn vật làm tranh, võ kỹ thành danh gọi là Đào Hoa Phiến.
Lục sư tỷ của Vô Song liền là đáng sợ nhất, nàng sở thích trồng hoa, vậy mà được sư phụ truyền cho Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, tuy chỉ là một thức bên trong Thiên Sơn Lục Dương Chưởng không tính là hoàn chỉnh Tiêu Dao Phái võ học bất quá uy lực cực kỳ cường đại.
Nghĩ đến bản thân mình, Vô Song liền có chút trầm ngâm.
Không phải là Vô Song tham nhiều, hắn đã có Dược Vương Thần Châm cùng Quỳ Hoa Bảo Điển, bình thường người khác cả đời có lẽ cũng chỉ cần đến 2 bộ võ học này mà thôi. Vô Song hắn chỉ cảm thấy, thân là người của Vong Ưu Thôn, vậy mà không có nổi một loại võ công đi kèm kỹ nghệ, liền có chút... có chút lạc loài.
Thấy Vô Song ý động, tứ sư huynh đương nhiên sẽ càng không bỏ qua.
"Hì hì, sư đệ à, trong Vong Ưu Thôn chúng ta, ngươi sở trường liền là nấu ăn, sau này lớn lên chỉ sợ nhận được Trù Thần danh hiệu, sư huynh vừa vặn có một bộ võ công gọi là Bào Đinh Giải Ngưu Đao, một bộ đao pháp do chính Tống Triều Trù Thần – Duẩn Y sáng tạo ra, ngươi có hứng thú hay không?".
Vô Song nhìn vẻ mặt mong đợi của tứ sư huynh, rồi lại nhìn ngũ sư huynh cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền chỉ có thở dài.
"Chỉ sợ lần này đệ lên phải thuyền tặc rồi, được ta đồng ý".
Vô Song vừa nói xong, lập tức cả tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh đều vui mừng.
"Hì hì, Vô Song à Vô Sông, ngươi tuyệt đối không phải thất vọng về con đường ngươi chọn hôm nay đâu nha, vài năm nữa, sư huynh liền dẫn ngươi đi thưởng hết thanh lâu trong thiên hạ, cho ngươi phá.. ".
Tứ sư huynh nói đến đây, thấy sắc mặt Vô Song có chút khinh bỉ nhìn mình liền lập tức ho khan.
"Khục khục, ý của ta là cho ngươi khám phá ra lòng nữ nhân nha, càng hiểu rõ lòng nũ nhân, đại nghiệp ba huynh đệ ta càng dễ thành công".
Vô Song căn bản liền cạn lời với vị tứ sư huynh này, hắn thật sự không biết nói gì nữa.
Tứ sư huynh thấy biểu hiện của Vô Song như vậy, liền gãi đầu cười hắc hắc.
"Sư đệ, ngươi vẫn là chưa nhìn thấy tán gái đại pháp diệu dụng đúng không, đã vậy sư huynh liền cho ngươi mở rộng tầm mắt".
"Ngươi đã nghe anh hùng cứu mỹ nhân chưa?".
Vô Song chớp chớp mắt nhìn tứ sư huynh sau đó gật đầu.
"Anh hùng cứu mỹ nhân, đây chính là cách để lại ấn tượng trong lòng mỹ nhân lớn nhất, thứ này ai mà chẳng biết...".
Đáng tiếc tứ sư huynh của hắn lại xì mũi coi thường.
"Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, chính vì ai cũng biết nên ngươi càng không được làm theo nha, thời đại nào rồi còn anh hùng cứu mỹ nhân?, để sư huynh dạy cho ngươi một câu châm ngôn trong thánh thư".
"Đánh được giả vờ đành hòa, Không bị thương giả vờ bị thương, không mất sức giả vờ kiệt sức".
Vô Song mặt hiện dị sắc nhìn tứ sư huynh sau đó khó hiểu hỏi.
"Sư huynh, giải thích thế nào?".
Tứ sư huynh phi thường chuyên nghiệp, lùi lại cách Vô Song ba bước chân.
"Để sư huynh ta làm mẫu cho ngươi xem, tiểu Vô Song, ngươi đánh ta một quyền xem nào".
Vô Song đương nhiên sẽ không vì tứ sư huynh lo lắng, dùng tay không ra đòn căn bản không thể so sánh với dùng kim châm, sức sát thương của Vô Song vô hạn tiếp cận số 0.
Hắn cứ như vậy dùng nắm đấm nhỏ nhắn tung ra một quyền.
Tứ sư huynh cũng tung ra một quyền, hai quyền chạm nhau rất nhẹ, đột ngột thấy tứ sư huynh khuôn mặt biến sắc cực kỳ sinh động, mặt của hắn vậy mà dần dần chuyển sang tái xanh, sau đó phun ra một búng máu làm Vô Song triệt để chết lặng.
"Sư huynh, không thể nào?, ngươi... ngươi bị thương?".
Nào thấy tứ sư huynh bị thương, lập tức đứng lên sinh long hoạt hổ.
"Hừ hừ, nhìn thấy tứ sư huynh của ngươi thể hiện chưa?, nếu ngươi gặp đối thủ, đánh bại hắn rồi thì sao?, cứu mỹ nhân rồi thì sao, người ta cũng không thể trao thân cho ngươi nha, cùng lắm hai bên để lại danh tính, ai về nhà nấy".
"Làm theo cách của sư huynh ta mới là thượng sách, sau khi đánh bại đối thủ liền giả vờ đối thủ lợi hại, sau đó bản thân trực tiếp ‘trọng thương’, vừa có khả năng chiếm tiện nghi mỹ nhân, lại khiến mỹ nhân cảm động hơn nữa mỹ nhân không thể để mặc ‘ân nhân’ nha, ít nhất phải đi theo chăm sóc ngươi nha, như vậy không phải lại có cơ hội tiến thêm một bước?".
Vô Song lập tức há hốc mồm nhìn tứ sư huynh.
"Cao, thật sự quá cao, tứ sư huynh cách này mà ngươi cũng nghĩ ra được?".
Tứ sư huynh hất mặt đầy tiêu sái.
"Hừ ngươi còn chưa biết, cách này đương nhiên phải biến tấu".
Nói xong Phán Quan đưa cổ tay về phía Vô Song.
"Ngươi đi theo tam sư huynh một thời gian, liền thử bắt mạch cho ta xem nào?".
Vô Song đương nhiên không chậm trễ, liền bắt mạch cho tứ sư huynh, sau đó ánh mắt nhìn tứ sư huynh tràn ngập bái phục.
Mạch tượng của tứ sư huynh đập liên hồi, lại yếu ớt vô cùng, tuyệt đối là biểu hiện trọng thương sắp chết.
Tứ sư huynh sau đó dùng tay bấm quyết, ấn mấy cái vào người, vậy mà mạch tượng lại bình thường trở lại.
"Thế nào, tiểu Vô Song, có muốn đi theo chúng ta không, ta dạy ngươi chiêu kỳ thuật này, cho dù gặp phải Thần Y, chỉ cần diễn đủ tốt cũng có thể lừa được hắn nha".
Vô Song lúc này thật sự cảm thấy, tứ sư huynh của hắn tuyệt đối là siêu cấp kỳ nhân rồi.