Chương 256: Thần Thông (1)
Bình thường một lần Thi Triều sẽ có ít nhất 3 tên Quỷ Vương cùng dẫn đầu, 3 Quỷ Vương chia theo 3 trận doanh của nhân tộc.
Phạm vi mà Vô Song chọn để liệp sát Cương Thi rất rộng, cũng không phải chỉ tính ở khu vực trận doanh võ lâm nhưng mà suốt 2 ngày, bất kể hắn liệp sát bao nhiêu Cương Thi thì đều không có cách nào dẫn dụ Quỷ Vương ra, không có cách nào tìm thấy tung tích Quỷ Vương.
Vô Song thậm chí chuẩn bị buông tay rồi nhưng không ngờ thực sự có Quỷ Vương hiện ra.
......
Bản thân Vô Song thật ra còn không nhìn thấy Quỷ bao giờ bất quá lần đầu tiên đụng mặt, lần đầu tiên phát hiện ra đối phương, Vô Song liền chắc chắn đây chính là ‘Quỷ’.
Đây là một nữ Quỷ, làn da rám nắng màu nâu sạm tương đối bắt mắt, thân cao cũng phải 1m9, thực sự không khác gì người khổng lồ, dù sao nữ nhân 1m9... thực sự là một chiều cao vô cùng đáng sợ.
Lại nói đến nữ quỷ này, trên đầu có một cặp sừng nhưng nó không nhọn hoắt hướng lên mà cong lại, hai cặp sừng cong lại chạm vào nhau, cứ như đang đội một cái vương miện vậy, trên người ăn mặc cũng vô cùng bỏng mắt.
Trêm người nữ quỷ mặc giáp trụ màu đỏ như máu tuy nhiên giáp trụ của nó chỉ che hai mảnh trước ngực, hở toàn bộ phần eo bên dưới, về phần dưới chân cũng chỉ mặc giáp chân kéo dài đến bắp đùi cùng một tấm vải quấn quanh hông cứ như muốn khoe ra toàn bộ đường cong trên cơ thể mình.
Bắt mắt nhất sau lưng nữ quỷ có một cặp cánh, cặp cánh đỏ như máu tương tự cánh dơi, cặp cánh rất rộng chiều ngang cũng phải hơn 3m, trên cặp cánh nổi lên từng đường vân, từng hoa văn kỳ dị đồng thời còn có những đường xương rất dài dọc theo đôi cánh.
Khuôn mặt của nữ quỷ lại rất giống con người, tuy không nói là xinh đẹp tuyệt trần nhưng chí ít khuôn mặt mang theo vài phần phong tình, có chút giống nữ tử ngoại vực, mái tóc màu tím khẽ uốn lượn vắt về phía trước, che ngửa bộ ngực phải.
Đây chính là toàn bộ hình ảnh nữ quỷ trong mắt Vô Song.
Đây cũng là lần đầu Vô Song biết hóa ra Quỷ Tộc cũng chia thành nam cùng nữ.
Theo lời Cưu Ma Trí nói điều này tương đối phi lý.
Quỷ Tộc tiến hóa là từ thôn phệ nhau mà lớn lên, ban đầu đều là nhân loại bình thường nhất mà hóa thành, sau đó trải qua thôn phệ, biến sức mạnh của kẻ khác thành của mình mà dần dần cường đại.
Cách cường đại của Quỷ Tộc giống như nuôi trùng độc vậy, chỉ có độc trùng cuối cùng còn sống mới trở thành trùng độc vương, mới được người dân Tây Vực và đặc biệt là Miêu Cương lựa chọn.
Lại nói đến Quỷ Tộc, Quỷ Tộc chắc chắn không phải con người nhưng lại có nguồn gốc từ con người, việc nó phân chia giới tính cũng là bình thường, nữ quỷ này khi còn sống cũng hoàn toàn có thể là một trung niên mỹ phụ tuy nhiên trong lòng Vô Song lại mang theo chút quái ý.
Nữ quỷ này để đột phá đến Quỷ Vương thì phải nuốt bao nhiêu người, hấp thụ bao nhiêu người?, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân?, bao nhiêu nam quỷ?.
Hấp thụ từng đấy nam quỷ liều... nó có thật sự là một nữ quỷ bình thường hay không?.
Vô Song đương nhiên cũng phải dẹp cái ý nghĩ này đi, quá mức ghê người, hắn căn bản không muốn kéo dài cái suy nghĩ này.
Quỷ Tộc là gì, ngày hôm nay Vô Song rốt cuộc cũng được diện kiến.
Hiện nay điều duy nhất làm Vô Song không hiểu là tại sao nữ quỷ này lại hành xử tương đối kỳ lạ như vậy.
Nếu nữ quỷ này đích thân xuất thủ, đừng nói là Mộ Dung Phục mà chỉ sợ Mộ Dung Bác cũng khó sống, dù sao đây là địa bàn của nàng, thực lực của nàng theo Vô Song chỉ sợ đã đạt đến thập tinh thậm chí là thập nhất tinh, đây đại khái là thực lực ngang ngửa Đồng Mỗ, thực lực cỡ này gần như quét ngang toàn bộ cảnh giới tinh vị.
Nữ qury không ra tay với Mộ Dung Phục có lẽ nàng đang có việc quan trọng hơn hoặc đại khái muốn chơi mèo vờn chuột đi?.
......
Ở bên dưới tình trạng của Mộ Dung Phục càng ngày càng tệ bởi con Thiết Thi thứ hai đã xuất hiện.
Ngồi trên cành cây cao, Vô Song chính mình thấy nữ quỷ cửa động ngón tay, sau đó một đầu Thiết Thi từ sau lưng nàng lao về phía Mộ Dung Phục.
Con Thiết Thi này tạm thời chưa đến nơi nhưng chỉ cần nó đến nơi, Mộ Dung Phục quả thực sẽ bị treo lên đánh.
Ngồi cạnh hắn, Vương Ngữ Yên đã gấp phát khóc, nàng không hiểu tại sao Vô Song đến hiện giờ vẫn cứ bình chân như vại?, hắn rốt cuộc có muốn cứu biểu ca của mình hay không?.
Vương Ngữ Yên cắn răng, cho dù khuôn mặt không lộ nhưng đôi mắt hiện ra một tia khẩn thiết.
Nếu Vô Song không trải qua một khóa đào tạo bên cạnh Tây Thi chỉ sợ rất khó từ chối cái ánh mắt này của Ngữ Yên.
"Xin ngươi cứu biểu ca của ta, biểu ca sắp không trụ được rồi, cùng lắm... cùng lắm ta nói thuyết phục biểu ca, có thể mang Đấu Chuyển Tinh Di cho ngươi... tham ngộ một chút".
Vương Ngữ Yên vừa dứt lời, thì Vô Song rốt cuộc cũng động.
Vô Song không động không phải vì Đấu Chuyển Tinh Di, hắn động vì nữ quỷ kia cũng động.
Vô Song một tay đưa ra, ôm lấy eo Vương Ngữ Yên, thân hình lướt thẳng xuống dưới, tốc độ nhanh đến mức Mộ Dung Phục chỉ cảm thấy như cơn gió thoáng qua.
Mũi chân Vô Song điểm xuống mặt đất, áo khoác đen theo gió bay phần phật, sau đó từ quanh thân hắn chín đường hỏa đao phá không mà ra.
Đây chính là Hỏa Diễm Đao của Mật Tông.
Chín đường hỏa diễm đao phá không mà ra, thực lực ngũ tinh của Vô Song không giữ lại chút nào, trực tiếp chém chết sạch toàn bộ Cương Thi trong phạm vi gần đó.
Cương Thi mà thôi, Hỏa Diễm Đao có thể chém như thái rau cắt dưa.
Hỏa Diễm Đao phóng ra, Vô Song lại xoay người nhẹ bước, mũi chân một điểm, thân hình cứ như vậy tiêu thất.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn cứ ôm Vương Ngữ Yên.
Mượn Lăng Ba Vi Bộ, Vô Song xuất hiện ngay giữa Mộ Dung Phục cùng đầu Thiết Thi, một tay cách không đưa ra va chạm chưởng lực với Mộ Dung Phục, cổ tay xoay nhè nhẹ bẻ ngược cổ tay của hắn đồng thời từ trong tay Vô Song một lượng hàn khí xuất ra, đẩy lùi Mộ Dung Phục về phía sau ba bước.
Một tay khác Vô Song đưa ra, lần này không nhẹ nhàng như thế, đây chính là Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, một chưởng đè lên ngực Thiết Thi, oánh nát phần ngực của nó, trực tiếp kích bay Thiết Thi đi, thân hình Thiết Thi sau khi rơi xuống đất, toàn bộ phần ngực đều nát vụn, không cách nào đứng lên.
Vô Song giải cứu Mộ Dung Phục, lại ôm lấy eo Vương Ngữ Yên bước lùi về phía sau.
Hắn mang theo một người nhưng tốc độ chỉ như cơn gió thoáng qua, Mộ Dung Phục chỉ cảm nhận hàn khí lành lạnh lướt qua người sau đó liền quay đầu lại.
Khi hắn quay đầu lại đã thấy Vô Song xuyên qua trận hình Cương Thi, xuất hiện bên cạnh đám người Phong Ba Ác.
Tay phải Vô Song buông eo Vương Ngữ Yên ra, đẩy nàng về phía Phong Ba Ác, tay trái biến thành chưởng, một chưởng đánh ra.
Chưởng kình của Vô Song vừa nhu hòa, vừa cương mãnh, kiếm khí bắn ra bốn phương, đây là Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng.
Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng uy lực thua xa Hỏa Diễm Đao nhưng mà để giải quyết đám Cương Thi trước mặt thì thừa sức, kiếm khí trên người Vô Song toàn bộ đều là sát lục kiếm ý, gần như là kiếm ý cao cấp nhất thiên hạ, kiếm khí đi đến đâu đầu lâu Cương Thi đều bị cắt rơi đến đấy. nhẹ nhàng vô cùng căn bản không có chút độ khó nào.
Từ lúc Vô Song xuất hiện đến khi giải quyết sạch đám Thi này, tất cả chỉ trong vài giây đồng hồ.
Vô Song thu tay lại, ánh mắt không chút nào nhìn Mộ Dung Phục, cũng không nhìn Vương Ngữ Yên, hắn nhìn chẳng vào A Châu.
A Châu xuất hiện làm Vô Song nhớ đến một việc.
Hắn không có đồ dịch dung.
Hắn nếu muốn tìm một thân phận mới, đại khái cũng nên dịch dung hoặc ít nhất cũng phải thay đổi màu tóc trắng, sự xuất hiện của A Châu chẳng khác gì cứu cánh cho hắn.
A Châu làn da không tính là trắng nõn, làn da của nàng thua xa Vương Ngữ Yên.
Thân hình của A Châu cũng không thể được như Vương Ngữ Yên, thân hình nàng tương đối đầy đặn.
Nàng không phải loại nữ nhân có số đô ba vòng đạt đến tầm siêu mẫu bất quá thân hình nàng cũng tuyệt đối không xấu, có da có thịt, chít ít ôm vừa tay.
A Châu đứng bên cạnh Vương Ngữ Yên căn bản không cosd dất diễn bất quá nàng có một vẻ đẹp chân chất cùng giản dị, quả thực tương đối phù hợp với Kiều Phong.
Nếu Kiều Phong là hoang mạc thiếu niên thì A Châu lại giống hương thôn cô nương, hai người thực sự rất hợp.
Có một đặc điểm nữa trên người A Châu... đó chính là ngực lớn.
Ngực của A Châu thực sự no đủ hơn Vương Ngữ Yên nhiều, Vô Song một đời duyệt mỹ tương đối nhiều, trong điều kiện không hóa trang, không có tình thay đổi kích cỡ phần ngực thì hắn đại khái có thể cho ra được số đô thích hợp.
Vòng ngực của Vương Ngữ Yên khoảng trên dưới 85, về phần A Châu chỉ sợ đạt đến 95, ngực nàng như muốn phá áo mà ra vậy.
Thở ra một hơi, Vô Song cũng rất nhanh đổi hứng thú, hắn biết lúc này thứ hắn cần quan tâm là nữ Quỷ Vương.
"Trở về trận doanh đi".
Đây là câu đầu tiên Vô Song nói, lần này hướng về Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục sững người, có điều tình trạng hiện nay của hắn không tốt, hắn đúng là vẫn nên trở về trận doanh.
"Mộ Dung Phục đa tạ cô nương hiệp nghĩa ra tay, không biết cô nương có thể cho Phục biết tôn tính đại danh, sau này Phục nhất định dùng hết sức báo đáp".
Sắc mặt của Vô Song sau khi nghe câu này tuyệt đối không dễ nhìn, đặc biệt Mộ Dung Phục cho dù cúi đầu vẫn đang len lén nhìn Vô Song.
Có thể Vô Song không biết, trong mắt Mộ Dung Phục hắn... đã vượt qua địa vị của Vương Ngữ Yên.
Mộ Dung Phục là người tham lam, cũng như trọng lợi ích.
Vô Song xinh đẹp không?, dung mạo cùng khí chất của hắn nhất định đứng hàng đầu thiên hạ.
Về thực lực của Vô Song thì sao?, Mộ Dung Phục cũng không có mù, thực lực của Vô Song thậm chí đạt đến ngũ tinh.
Vô Song trẻ tuổi như vậy, có thực lực cao cường như vậy thì sư phụ hoặc thế lực sau lưng Vô Song còn có thể yếu sao?.
Nếu có thể lấy được phương tâm của Vô Song, khác gì có cả ba thứ này?.
Dung mạo, thực lực cùng thế lực, chỉ sợ Mộ Dung gia lập tức uy chấn giang hồ, trở thành chân chính đệ nhất thế gia tại phương nam.
Vô Song hiện tại rất muốn chọc mù mắt của Mộ Dung Phục nhưng mà hắn lúc này không có thời gian.
Hắn biến thân thì chắc chắn không sợ nữ quỷ nhưng mà hắn không biến thân thì không có cửa thắng.
Ngũ tinh đánh với thập tinh thậm chí thập nhất tinh?, đánh kiểu gì?.
Hắn cũng không có ý định giải thích, trực tiếp lên tiếng.
"Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ta Bất Bại, ta gọi Đông Phương Bất Bại".
"Không cần nói nữa, có cường địch đang tới, đối phương thực lực thông thiên, nếu các ngươi không chạy thì chắc chắn phải chết, ta cũng không bảo vệ được các ngươi".
Mộ Dung Phục nghe vậy biến sắc, hắn cũng là người thông mình, âm thầm ghi nhớ tên của ‘Đông Phương’ cô nương lập tức xoay người rời đi.
Mộ Dung Phục cũng vì quá chú ý tới Vô Song mà không nhận ra sắc mặt của Vương Ngữ Yên tuyệt đối vô cùng đặc sắc.
Một người nam nhân mà nàng thích.
Một người nam nhân thích nàng.
Cả hai nam nhân không ngờ khi vừa đối mặt với dung mạo của Vô Song đều không cách nào tự kiềm chế?.
Nếu Vô Song là nữ thì cũng thôi đi, nhưng mà nàng biết... Vô Song là nam.
Vương Ngữ Yến cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng cũng không phải là ghen, nàng chỉ cảm thấy một loại thất bại.
Không ngờ nàng có ngày lại thua trong tay một nam nhân?.
Vương Ngữ Yên cũng không nán lại dù sao nàng cũng sợ Vô Song nhắc tới Đấu Chuyển Tinh Di, liền lập tức rời đi.
Mộ Dung Phục mang theo đám gia tướng cùng Vương Ngữ Yên, nào ngờ chỉ thấy Vô Song điểm ra một ngón tay, từ trong tay hắn một tia hàn băng bắn thẳng vào cổ A Châu, A Châu cứ như vậy thần không biết quỷ không hay mà gục xuống.
Mộ Dung Phục thấy dị biến phát sinh, bất ngờ quay đầu lại không hiểu nhìn Vô Song thậm chí Vương Ngữ Yên cùng đám Phong Ba Ác cũng lo lắng không thôi.
Vô Song không nhìn Mộ Dung Phục, chỉ nhìn về phía nữ quỷ đang bay đến, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Một thân sát khí của Vô Song bành trướng, bao phủ toàn bộ không gian, từng đóa huyết quỳ hoa lại hiện trên đầu hắn, đáng sợ vô cùng nhưng mà cũng ma mị vô cùng.
"A Châu, ta và nàng vừa vặn quen biết, ta muốn tặng nàng một hồi tạo hóa, an toàn của nàng liền do ta phụ trách, các ngươi hiện tại nếu không rời đi, vậy ta liền mang A Châu rời đi trước, đến khi đó chỉ sợ các ngươi chết rất thảm rất thảm".
Trước sát khí của Vô Song thậm chí Mộ Dung Phục còn không cách nào kháng cự được, hắn nhìn A Châu, lại nhìn Ngữ Yên, ánh mắt của Ngữ Yên căn bản không muốn để A Châu ở lại, có điều Mộ Dung Phục dám không để lại sao?.
Bất kể là Vô Song nói thật hay nói dối, kết quả cũng chỉ có thể.
Mộ Dung Phục không dám phật ý Vô Song.
Đây mới là sự thật.
Mộ Dung Phục cắn răng, nắm lấy tay Vương Ngữ Yên rồi quay đầu.
"Vậy Mộ Dung Phục liền gửi gắm A Châu cho Đông Phương cô nương".
Lại quay về phái Vương Ngữ Yên, sắc mặt cứng lại.
"Chúng ta đi thôi".
Bất kể Vương Ngữ Yên muốn hay không, đoàn người của nàng đi xa dần xa dần, dể lại A Châu nằm trên mặt đất.