Chương 227: Cửu Âm Chân Kinh (6)
Thứ nhất, Hoàng Dược Sư tuyệt đối không thích Chu Bá Thông.
Thứ hai, Hoàng Dược Sư tuyệt đối cũng không dám chân chính giết Chu Bá Thông.
Từ hai nguyên nhân này mới có chuyện Hoàng Dược Sư thường xuyên sử dụng một khúc Bích Hải Triều Sinh tới tra tấn người này.
Hoàng Dược Sư vì cái chết của Phùng Hành, tâm tính đã có rất nhiều biến đổi hơn nữa ông hận Cửu Âm Chân Kinh cũng hận Chu Bá Thông.
Cửu Âm Chân Kinh sao có thể so sánh với Phùng Hành?, về phần kẻ mang Cửu Âm Chân Kinh lên Đào Hoa Đảo thì lại càng đáng chết.
Không nói đến đúng sai của hai bên, nếu Chu Bá Thông sau việc đó rời khỏi Đào Hoa Đảo, tất nhiên không có việc gì xảy ra nhưng mà ai bảo hắn bị giam trên đảo đây?.
Hoàng Dược Sư đã không có thiện cảm với Chu Bá Thông, lại ngày nào cũng nhìn thấy kẻ này lòng tất sinh ra chán ghét, chán ghét tích tụ nhiều năm thậm chí sát tâm cũng có, đáng tiếc Hoàng Dược Sư làm người vẫn có lý trí.
Giết Chu Bá Thông thứ nhất bản thân ông cũng là không đúng, thứ hai Vương Trùng Dương còn chưa có chết, chỉ càn Vương Trùng Dương chưa có chết thiên hạ này không ai dám làm gì Chu Bá Thông.
Thực lực của Vương Trùng Dương thế nào không ai cần phải nói nữa có điều bằng vào thực lực của Vương Trùng Dương cũng chưa hẳn có thể độc bộ thiên hạ.
Thiên hạ còn Hiệp Khách Đảo, còn Tiêu Dao Tam Tiên thậm chí còn Thiếu Lâm Tự tuy nhiên Vương Trùng Dương hiện nay không giống trong nguyên tác, bên cạnh Vương Trùng Dương còn có Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh là một nữ nhân rất giỏi, nàng đại diện cho võ, Phùng Hành liền đại diện cho văn.
Đương thời ngũ bá ngoại trừ Vương Trùng Dương ra cũng không ai có tự tin mình mạnh hơn Lâm Triều Anh.
Tất nhiên tổ hợp Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh muốn thiên hạ vô địch vẫn còn chưa được chỉ là Lâm Triều Anh sáng tạo ra một bộ kiếm pháp gọi là Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, khi kết hợp cùng Toàn Chân Kiếm Pháp của Vương Trùng Dương liền chân chính trở thành Song Kiếm Hợp Bích, toàn bộ thiên hạ từ đó cũng đều công nhận đây là tổ hợp đôi mạnh nhất.
Song Kiếm Hợp Bích, tình ý tương giao, tâm ý tương thông, trở thành kiếm pháp hoàn mỹ nhất thiên hạ, căn bản không có điểm yếu.
Hoàng Dược Sư tự ngạo hơn nữa cũng biết, ông nhất định vẫn sẽ bị Vương Trùng Dương ép xuống một đầu.
Hoàng Dược Sư tinh thông trận pháp, cái này không giả nhưng Vương Trùng Dương cũng tinh thông trận pháp, tinh thông cơ quan trận.
Thành tựu của Vương Trùng Dương để lại cho hậu thế rất ít nhưng bất kể là Bắc Đẩu thất Tinh Trận hay nguyên toàn bộ cơ quan mật đạo trong Cổ Mộ đều đã thể hiện tài năng của Vương Trùng Dương.
Thiên hạ không chỉ mình Hoàng Dược Sư tinh thông cơ quan, trận pháp.
Vương Trùng Dương kể cả bị vây trong Đào Hoa Trận, không mất quá nhiều thời gian vị Trùng Dương Chân Nhân này vẫn sẽ đi ra ngoài được.
.......
Hoàng Dược Sư không thích Chu Bá Thông, không thích bất cứ đạo sĩ mũi trâu nào trong Toàn Chân Giáo cũng không thích Vương Trùng Dương bất quá đối với Vương Trùng Dương, Hoàng Dược Sư còn thật sự bội phục.
Sự bội phục này đến từ ưu việt của Vương Trùng Dương trong cùng thế hệ, cùng thế hệ này ngay cả Hoàng Dược Sư cũng cảm thấy mình không tài nào so được với Vương Trùng Dương tuy nhiên khi Vô Song xuất hiện thì khác, Hoàng Dược Sư thậm chí tin tưởng Vô Song rất nhanh có thể vượt qua Vương Trùng Dương.
Lúc này khi nghe đến việc Vương Trùng Dương muốn mang Quách Tĩnh trở thành người gánh vác Toàn Chân Giáo thế hệ này, ánh mắt Hoàng Dược Sư liền lóe lên.
Quách Tĩnh thế nào bản thân Hoàng Dược Sư lười để ý nhưng ông hiểu được, nếu Vương Trùng Dương muốn Quách Tĩnh đến gặp Chu Bá Thông thì tuyệt đối không chỉ vì tuyệt học Toàn Chân Giáo mà còn là vì Cửu Âm Chân Kinh.
Sự xuất hiện của Quách Tĩnh làm Hoàng Dược Sư nhớ đến Cửu Âm Chân Kinh, môn tuyệt học mà Hoàng Dược Sư từ lâu đã không muốn nhìn, một tuyệt học khiến Đào Hoa Đảo... không còn là Đào Hoa Đảo.
Cửu Âm Chân Kinh đáng sợ thế nào, Hoàng Dược Sư tất nhiên hiểu rõ.
Ông không quan tâm Quách Tĩnh sau khi đạt Cửu Âm Chân Kinh sẽ được cái gì, ông lúc này lại nghĩ đến, nếu Vô Song đạt được Cửu Âm Chân Kiinh thì sẽ được cái gì.
Trước đây, Vương Trùng Dương muốn Hoàng Dược Sư trợ giúp, mang theo cả Nam Đế, Bắc Cái cùng Lâm Triều Anh đến Phật Sơn.
Hoàng Dược Sư hiện nay lại cảm thấy, tại sao mình phải đi cùng Vương Trùng Dương?, không phải còn có Vô Song sao?.
Vô Song hiện nay thực lực thua kém Vương Trùng Dương rất nhiều nhưng không có nghĩa là không cách nào vượt qua.
Muốn vượt qua Vương Trùng Dương bản thân Vô Song còn phải mất một khoảng thời gian rất dài, phải đi một quãng đường rất xa nhưng Cửu Âm Chân Kinh có thể phần nào rút ngắn những thứ đó.
Phật Sơn rốt cuộc có thứ gì?, có thứ gì để tất cả cao thủ trong thiên hạ đều muốn hướng về?.
Có người nói Phật Sơn có tuyệt thế võ công.
Có người nói Phật Sơn có tuyệt thế thần binh.
Có người nói Phật Sơn có núi vàng núi bạc, tài bảo vô biên.
Có người nói... Phật Sơn là đường thông đến cõi âm tào địa phủ... là nơi có thể kết nối với người chết.
Có người nói... Phật Sơn chứa bí mật trường sinh bất tử.... chỉ cần nắm giữ được bí mật này liền có thể trường thọ cùng trời đất.
Phật Sơn vốn là chốn thiêng, là thánh địa của Phật môn nhưng hiện tại âm khí bao trùm, ma vật hoành hành, toàn Phật Sơn này xuất hiện một loại lực lượng kỳ dị có thể ảnh hưởng đến tâm trí của người khác.
Không chỉ ảnh hưởng một vùng xung quanh Phật Sơn, nó ảnh hưởng một giới.
Không ai biết Phật Sơn thật sự có cái gì nhưng chỉ cần là thứ bọn họ muốn bọn họ liền tin tưởng Phật Sơn có.
Hoàng Dược Sư không rõ Phật Sơn có gì, cũng không rõ tại sao Vương Trùng Dương muốn đến Phật Sơn nhưng mà trong lòng Hoàng Dược Sư nguyện tin tưởng, tin tưởng Phật Sơn có thể kết nối với người chết, có cất chứa bí mật hồi sinh người chết.
Nghĩ đến Phật Sơn, cho dù là Hoàng Dược Sư cũng không thể kìm lòng, không thể bình tĩnh.
Phật Sơn chưa đến thời điểm mở ra bất quá từng ngày từng ngày, từng phút từng giây nó tạo ra một ma niệm bao trùm thiên địa.
Chỉ cần là người có năng lực, tất bị Phật Sơn kéo đến, chỉ trừ khi bản thân không còn tạp niệm, triệt để thoát ra khỏi nhân quả tuần hoàn, không nghĩ về quá khứ, không sống trong thực tại, không hướng về tương lai, vô dục vô cầu, vô lo vô nghĩ, chỉ có như vậy mới có thể không bị Phật Sơn đả động.
Loại người bên trên, đã không còn được gọi là con người nữa, chỉ có người chết mới có thể thật sự đoạn tuyệt hồng trần, thiên hạ này bất kể là A Thanh hay Tây Thi rốt cuộc vẫn cứ bị Phật Sơn hấp dẫn, bất kể nguyên do nào, bọn họ vẫn phải hướng về Phật Sơn.
"Cửu Âm Chân Kinh... Cửu Âm Chân Kinh a".
Thở ra một hơi, nghĩ đến Cửu Âm Chân Kinh, Hoàng Dược Sư rốt cuộc đứng lên, quay đầu trở về.
.........
Hoàng Dược Sư nghĩ gì hay làm gì, không ai biết, lúc này sau khi Hồng Thất Công cùng Quách Tĩnh lên đảo được một ngày, tại Thí Kiếm Đình trong rừng hoa đào Quách Tĩnh cùng Vô Song đang đối chiêu với nhau.
Tất nhiên đây đơn thuần chỉ là luận bàn, đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn.
Vô Song hiện tại muốn giết chết Quách Tĩnh chỉ cần một chiêu nửa thức, chỉ cần hắn vận dụng Mị Ảnh Thân Pháp, hắn tất nhiên có thể thần không biết quỷ không hay mà tiễn Quách Tĩnh về trời.
Hai người đứng ở một khoảng đất trống, xung quanh ngoại trừ hoa đào cũng chỉ có hoa đào, thân ảnh cả hai liền cuốn lấy nhau.
Quách Tĩnh so với vài tháng trước quả thật đã mạnh hơn rất nhiều nhưng Vô Song vẫn có thể nhìn ra vô số sơ hở của hắn bất quá một bộ Hàng Long mà Quách Tĩnh đánh ra quả thật có vài phần chân tài thực học.
Quách Tĩnh một tay kéo về, một tay đánh ra, miệng cười lớn đầy sảng khoái.
"Vô Song huynh đệ cẩn thận, Chấn Kinh Bách Lý".
Vô Song thấy vậy cũng là cười lớn, cánh tay hoa lên tùy tiện đánh ra một Huyền Âm Chưởng.
Một chưởng đối một chưởng, lập tức đánh tan Chấn Kinh Bách Lý của Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh thấy vậy cũng không lo lắng hay ưu phiền gì, thân hình một chuyển lại hướng về Vô Song mà ra chiêu.
"Hồng Tiệm Vu Lục".
Lại một chiêu nửa trong Hàng Long, lần này tốc độ của Quách Tĩnh rõ ràng nhanh hơn, cánh tay vậy mà còn xuất hiện cả hư ảnh, một chưởng đánh ra có mấy phần khí thế cao thủ.
Vô Song cũng không tránh không né, hắn lựa chọn trực tiếp đưa tay ra, dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ bắt lấy cổ tay Quách Tĩnh, tựa thế mà đẩy hắn ra sau đó chân đạp bộ pháp bất ngờ vòng ra sau Quách Tĩnh.
Một chưởng đưa ra đặt nhẹ lên ngực Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cứ như vậy mà ngã ngồi xuống.
"Ha ha, Vô Song huynh đệ, ngươi thực sự cực kỳ lợi hại, lúc trước ta không biết ngươi lợi hại bao nhiêu nhưng mà không ngờ hiện tại vẫn hoàn toàn không phải đối thủ của ngươi".
Vô Song nghe vậy chỉ cười cười, một tay đưa ra rồi nắm lấy tay Quách Tĩnh, đưa hắn đứng dậy.
"Cũng không cần tự ti như vậy, so với trước đây ngươi mạnh hơn ít nhất là 5 lần, thực lực tăng tiến như vậy tiền đồ vô lượng a".
Quách Tĩnh được Vô Song khen liền gãi gãi đầu, bộ dáng có chút ngốc sau đó thở ra một hơi.
"Đây cũng là Kiều đại ca có công chỉ điểm bất quá tư chất của ta không tốt, vẫn chưa thể học được một phần bản sự của Kiều đại ca".
Vô Song nhíu mày một chút rồi lắc đầu.
"Quách Tĩnh, ngươi phải tin vào bản thân mình, sau này ngươi có thể sẽ không dưới Kiều Phong".
Quách Tĩnh quả thực rất thiếu tự tin với bản thân, lại nghĩ đến mình cùng đại ca Kiều Phong liền chỉ có thể cười khổ.
"Không cần khen ngợi ta, ta còn tự biết mình, chỉ có loại người như Vô Song huynh đệ ngươi mới có thể so sánh với Kiều Phong đại ca, về phần ta sao có thể chứ?".
Quách Tĩnh chưa nhìn đời quá nhiều. vừa mới tiến vào trung nguyên lại gặp loại biến thái yêu nghiệt như Vô Song cùng Kiều Phong, quả thực rất khó có được tự tin thuộc về mình.
Nghĩ đến điểm này, Vô Song đối với Quách Tĩnh khẽ mỉm cười.
"Quách Tĩnh, ngươi trên người có mang theo bí tịch Không Minh Quyền không?".
Quách Tĩnh nghe Vô Song nhắc đến liền sững người một chút rồi gật đầu.
"Đương nhiên là có mang theo bất quá Không Minh Quyền ta thật sự còn chưa có luyện qua, dù sao với tư chất của ta luyện một môn võ công thành thục cũng không biết năm nào tháng nào".
"Ta vốn muốn luyện Không Minh Quyền nhưng tại ta quá ngu dốt, có nhiều chỗ không hiểu dẫn đến khó mà luyện thành, sau này gặp đại ca, đại ca liền tự mình chỉ điểm cho ta Hàng Long Thập Bát Chưởng, có đại ca chỉ điểm liền dễ hơn tự học nhiều, ta... sau đó liền học Hàng Long, không có đụng đến Không Minh Quyền".
Vô Song cũng sẽ không trách gì Quách Tĩnh, chỉ thản nhiên gật đầu.
"Lần này ta đến Đào Hoa Đảo vốn là hỏi cưới Dung nhi, hôn sự của ta cùng Dung nhi rốt cuộc cũng được Hoàng đảo chủ chấp nhận rồi nhưng mà ta còn chưa quên đến lần ở tưu lâu hôm đó, không phải Dung nhi đã hứa mang ngươi lền đảo gặp Chu Bá Thông sao?".
"Huynh đệ, chuẩn bị chưa?, ta dẫn ngươi đi gặp Lão Ngoan Đồng – Chu Bá Thông đi?".
Quách Tĩnh một lần nữa sững người lại, sau đó lại nhớ đến Vương tiền bối, nghĩ đến Toàn Chân GIáo.
"Cái này không tốt lắm đâu, hôm đó Vương tiền bối hỏi ta có muốn làm môn hạ Toàn Chân Giáo hay không, ta liền đã lắc đầu tư chối ".
"Lúc này... nếu mang Không Minh Quyền đến gặp Chu lão nhân gia, người ta tưởng ta là truyền nhân Toàn Chân Giáo thì sao?, như vậy quả thực không tốt".
Vô Song triệt để không hiểu Quách Tĩnh nghĩ thế nào, một tay đưa ra động tác cực nhanh mà gõ lấy đầu hắn.
"Ngươi là đồ ngốc đúng không, ngươi đã học Hàng Long Thập Bát Chưởng của Kiều Phong vậy chẳng hóa ra là ngươi là truyền nhân Cái Bang sao?".
"Việc này cũng không có gì, không phải trước đây Đan Dương Tử - Mã Ngọc cũng dạy qua ngươi sao?, Mã Ngọc ông ta cũng không ép ngươi đến Toàn Chân Giáo a?".
"Đây chỉ là tiền bối chỉ điểm vãn bối mà thôi, cơ hội trăm năm có một, có gì mà không đi?".
Quách Tĩnh nghe đến đây liền bỏ qua lo lắng, rốt cuộc gật đầu.
"Được, Vô Song huynh đệ, ngươi dẫn ta đến chỗ Chu tiền bối đi, dù sao Vương tiền bối hôm đó cũng muốn ta giao Không Minh Quyền cho Chu tiền bối, kể cả tư chất của ta không được thì coi như vật quy nguyên chủ vậy".
Vô Song ở bên cạnh liền cười lớn, cơ hội không biết bao nhiêu người mơ tưởng, Quách Tĩnh vẫn thật thà như vậy, lo trước lo sau?.
Nhẹ vỗ vai Quách Tĩnh, hắn vẫn là thản nhiên dẫn đường cho đối phương.
Ngay lúc Vô Song dẫn Quách Tĩnh về thạch quật giam giữ Chu Bá Thông bất chợt một khúc nhạc vang lên.
Quách Tĩnh lỗ tai khẽ động, cảm nhận được bản nhạc này nội tâm liền thản nhiên hơn không ít,khuôn mặt bất giác cười cười.
"Tiếng nhạc này nghe thật êm tai a?".
Quách Tĩnh nói xong mới phát hiện ra Vô Song không đúng, Vô Song đang đứng chôn chân ở đó, cả người khẽ rung lên, trên người lấm tấm mồ hôi.
"Vô Song huynh đệ, ngươi... ngươi bị sao vậy?".
Quách Tĩnh vốn muốn chạm vào người Vô Song nhưng mà thấy cơ thể Vô Song quá mức run rẩy, hắn lại có chút không dám.
Vô Song hiện tại rõ ràng không thoải mái cho lắm, khú nhạc này vang lên, Vô Song liền phải cắn răng chịu đựng, trong lòng âm thầm sợ hãi.
"Bích Hải Triều Sinh Khúc?, không ngờ khúc nhạc này của nhạc phụ lại bá đạo như vậy".
Bích Hải Triều Sinh Khúc, vượt qua nội công, đánh vào tà niệm.
Tà niệm... hay nói đúng hơn là dục niệm.
Dục niệm thứ này Vô Sogn đương nhiên có hơn nữa còn rất nặng.
Dục niệm càng lớn, bị Bích Hải Triều Sinh Khúc ảnh hưởng càng mạnh.
Dục niệm của Vô Song còn lớn hơn cả Chu Bá Thông, ảnh hưởng của khúc nhạc này đối với hắn phi thường phi thường cường đại.
Hắn quả thực có chút không hiểu, cha vợ đang tính cái gì đây?.