Chương 222: Chiến Lực Của Vô Song.
Người hiểu rõ nhất hai từ này hiện nay chỉ sợ là Hồng Thất Công.
Trong mắt Hồng Thất Công bản thân Vô Song cực kỳ trẻ tuổi, cho dù ông không nhìn rõ dung mạo của Vô Song nhưng vẫn có thể chắc chắn được điều này.
Cái gì cũng có thể làm giả nhưng ánh mắt rất khó thay đổi, trong mắt của Vô Song không có sự tang thương của tuổi già, không có sự tàn phá của năm tháng.
Quan trọng nhất, Hồng Thất Công nhận ra người bên cạnh Vô Song.
Nếu không phải nhận ra Hoàng Dung có lẽ Hồng Thất Công chưa hẳn đã hiện thân, chưa hẳn đã vì một con Gà Ăn Mày mà ra tay cướp đoạt.
Đầu tiên Hồng Thất Công đã gặp qua Phùng Hành, Hoàng Dung khuôn mặt có đến 8 phần giống mẫu thân của mình, Hồng Thất Công liếc mắt liền có thể biết đây là thiên kim tiểu thư nhà Đông Tà.
Thứ hai, Hồng Thất Công lần này hiện thân cũng là nhận lời nhờ vả của Đông Tà, bản thân Hoàng Dược Sư muốn nhờ ông tìm tung tích con gái sau đó đưa Hoàng Dung trở lại Đào Hoa Đảo.
Ở cái đất trung nguyên này, muốn tìm ai có lẽ đúng là vẫn phải đi nhờ Hồng Thất Công, đi nhờ thế lực của Cái Bang.
Lần này Hồng Thất Công đến đây không phải ngãu nhiên, ông tìm ra được tung tích của Hoàng Dung liền quyết định động thân một lần.
Vô Song là nam nhân của Hoàng Dung, cho dù từ mặt nào xem xét hắn cũng không thể nào là cao thủ thế hệ trước, nhất định là thiên tài trẻ tuổi thế hệ này nhưng mà thiên tài trẻ tuổi trong võ lâm từ khi nào xuất hiện kẻ đáng sợ như thế này?.
Hồng Thất Công vốn vảm thấy đệ tử Kiều Phong của mình là người mạnh nhất trong thế hệ tương lai của võ lâm nhưng mà nhận định của ông hiện nay bắt đầu lung lay.
.......
Vô Song cùng Hồng Thất Công hai người tới tới lui lui, tàn ảnh xuất hiện bốn phương tám hướng nhưng mà từ đầu đến cuối Hồng Thất Công chỉ có thể thủ, căn bản không thể tấn công.
Tốc độ của Vô Song quá đáng sợ, đáng sợ đến mức Hồng Thất Công triệt để bị áp chế, muốn thoát ra cũng không nổi, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người lại càng không nổi.
Ban đầu quyền pháp của Vô Song là điển hình theo con đường dương cương, Hồng Thất Công còn có thể dùng tá lực đả lực nhẹ nhàng cản lại nhưng mà càng đánh Hồng Thất Công lại càng giật mình.
Quyền pháp của Vô Song lúc này rất lạ, phi thường lạ.
Lúc thì dương, lúc thì lại nhu, chợt dương chợt nhu, trong dương có nhu, trong nhu có dương, gần như không biết đường nào mà để phòng.
Dạng quyền pháp này cho dù là Hồng Thất Công tung hoành giang hồ không biết bao nhiêu năm cũng chưa từng nhìn thấy.
Hồng Thất Công là một trong Ngũ Bá, ông đã chạm đến đỉnh cao của võ học, lấy chí dương sinh nhu, trong quyền của ông có đủ cả cương cả nhu nhưng mà ông có thể cảm nhận rõ ràng từng quyền từng quyền của Vô Song không phải là cảnh giới võ học.
Cảnh giới võ học dù sao cũng có thể nhìn ra một chút, ví dụ cái gọi là chí dương sinh nhu, trước muốn có nhu liền phải đạt đến chí dương.
Về phần quyền của Vô Song, lúc mạnh mẽ như mặt trời chói chang lúc lại uyển chuyển như nước chảy mây trôi khi thì liên miên bất tuyệt như thác nước từ trên cao đổ xuống, Hồng Thất Công cảm thấy Vô Song không phải dương, không phải âm cũng chẳng phải âm dương kết hợp mà là một loại trạng thái kỳ diệu hơn... tương tự như âm dương hợp nhất.
Càng nghĩ Hồng Thất Công càng cảm thấy kinh hãi hơn nữa vì thân thể cùng tốc độ của Vô Song đều quá mức biến thái dẫn đến Long Trảo Thủ trong tay hắn cực kỳ đáng sợ, không cần nội lực gia trì, không cần biến chiêu huyền ảo, chỉ cần dựa vào độ cứng cơ thể cùng tốc độ ra chiêu là quá đủ.
Long trảo thủ của Vô Song chẳng qua là hắn học lén từ chỗ Kiều Phong hơn nữa Vô Song lại càng không có hứng thú đi nghiên cứu chuyên sâu môn võ công này, hỏa hầu nắm giữ đương nhiên không đủ, biến chiêu cũng không nhiều rất dễ có thể nhìn ra nhưng vẫn y nguyên cực kỳ đáng sợ.
Hồng Thất Công rốt cuộc cũng biết, ông không thể dùng tư thái thăm dò, dùng cái vẻ bề trên chỉ điểm đối với Vô Song nữa, chỉ thấy ông đột nhiên bất chấp ánh quyền của Vô Song, một đường tiến lên.
"Ác Cẩu Lan Lộ".
Vô Song ánh mắt rốt cuộc cũng biến đổi, hắn biết Bắc Cái đánh thật rồi.
Vô Song không có quá nhiều hứng thú với Hàng Long, như đã nói đối với hắn hiện nay Hàng Long có cũng được, không có cũng chẳng sao bất quá Đả Cầu Bổng Pháp thì lại khác.
Hắn vẫn cực kỳ vừa ý với môn ‘bổng pháp’ này.
Chỉ thấy Bắc Cái xoay ngang Đả Cầu Bổng, mạnh mẽ dùng cường lực chặn lại thế công của Vô Song, cổ tay khẽ chuyển, lại một chiêu đánh ra.
"Bổng Đả Song Khuyển".
Cả người Bắc Cái nghiêng đi, Đả Cầu Bổng phát lực vụt thật mạnh vào hai chân Vô Song.
Vô Song chân đạp Mị Ảnh, cả người như gió lướt về phía sau.
Bắc Cái không dừng lại, lấy một tay chống thân thể, dùng sức một tay đập vào mặt đất, cả người bắn về phía Vô Song, Đả Cầu Bổng đập thẳng về phía mặt hắn.
"Tà Đả Cẩu Bối".
Một chiêu này phi thường diệu, cổ tay của Bắc Cái như không xương, trong một chiêu đâm thẳng lại xuất hiện vô số ảo ảnh cùng đâm tới, căn bản rất khó nhìn ra đâu là ảo, đâu là chân thực.
Vô Song thấy vậy, ánh mắt càng ngày càng hào hứng, bàn tay cũng đưa ra, chân không hề động mượn Thiên Sơn Chiết Mai Thủ mà ngăn lại một chiêu này.
Một chiêu của Bắc Cái có vô số biến ảo nhưng Vô Song hiện nay lai có chút giống Thiên Thủ Quan Âm.
Hắn đứng im một chỗ, cổ tay liên tục chuyển động, một đường phá tan toàn bộ ảnh bổng đồng thời cũng nắm luôn lấy Đả Cầu Bổng đang đâm tới.
Thấy gậy bị Vô Song nắm lấy, Bắc Cái lập tức buông tay.
"Ngao Khẩu Đoạt Trượng".
Kình lực kinh khủng từ Bắc Cái xuất ra, từ cổ tay truyền vào thân gậy khiến Đả Cầu Bổng bỗng chốc như tên lửa được bắn đi vậy, cho dù là Vô Song cũng khó mà giữ được nó, lập tức cũng buông tay đồng thời hắn cũng làm ra né tránh bởi hướng cây gậy này bị bắn đi chính là cổ họng Vô Song.
Vô Song xoay tròn trên mặt đất như con quay lướt sang bên phải thì cùng lúc Bắc Cái ngửa ngược cả thân thể lại, chân trái đưa lên cao đá vào Đả Cầu Bổng, sau đó một tay đưa ra nắm lại lấy gậy, cả người cũng chuyển động về phía sau.
Tay nắm thật chặt Đả Cầu Bổng, nội lực của Bắc Cái điên cuồng bành trướng, cả người ông ta bỗng chốc như liệt nhật vậy.
"Tiểu tử, võ công thật sự không tệ, bất quá lão phu lúc này liền không nương tình... ".
Bắc Cái đang muốn nói vài câu ý bảo Vô Song cẩn thận nhưng lập tức phải câm miệng lại bởi một luồng chí dương chí cương chưởng lực đánh thẳng về phía ông ta.
‘Dương Ca Thiên Quân’
Đây là lần đầu tiên, Vô Song xuất ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.
Lúc trước Vô Song nghĩ Thiên Sơn Lục Dương Chưởng bao gồm 6 chưởng pháp chí dương chí cương nhưng mà hắn sai rồi.
‘Lục’ ở đây không phải là số chiêu thức mà là quẻ tượng trong âm dương, là biểu tượng quẻ âm của đạo kinh.
Thiên Sơn Lục Dương Chưởng là chưởng pháp chí dương chí cương trong thiên hạ nhưng điểm đặc biệt nhất của nó chính là ‘biến đổi’.
Thiên Sơn Lục Dương Chưởng có thể đốt sạch âm nhu trong cơ thể, toàn bộ chuyển hóa thành dương cương, một đòn xuất ra đạt đến chí dương chí cương trạng thái.
Hàng Long Thập Bát Chưởng còn có thể chí dương sinh nhu, chí cương sinh chí nhu nhưng mà Thiên Sơn Lục Dương Chưởng chính là thuần dương, đốt sạch nhu đổi thành dương, không cầu biến hóa, không cầu hậu kình, thắng bại tại một chiêu, lấy dương cương đốt cháy vạn vật.
Tất nhiên với dạng người như Đồng Lão liền không cần ‘biến đổi’, nàng trời sinh đã thích hợp nhất với Thiên Sơn Lục Dương Chưởng này.
Người bình thường ngay cả đi theo dương cương con đường, ngay cả học thành Thiên Sơn Lục Dương Chưởng chỉ sợ sau này tất có hậu hoạn tại thân, dù sao con người ai cũng có một phần dương, một phần âm, không phải ai đều đạt được biến thái thể chất như Vô Song hay Đồng Mỗ, nếu cứ một đường đốt sạch âm nhu chuyển thành dương cương, thân thể nhất định chịu phản phế khủng khiếp.
Lại nói đến Vô Song, hắn hiện nay chuyển toàn bộ nội lực trong người sang trạng thái chí dương chí cương thậm chí hắn hiện nay hoàn toàn có thể coi là Tiên Thiên Chí Dương Thể, một chưởng này đánh ra làm Bắc Cái như có cảm giác hỏa diễm thiêu cháy chính mình vậy.
Tiếp theo chỉ nghe một tiếng long ngâm, Bắc Cái mạnh mẽ đánh ra một chiêu toàn lực.
"Kháng Long Hữu Hối".
Hai loại chí dương chí cương chưởng pháp va chạm vào nhau cứ như núi lửa phun trào, như hỏa diễm bao phủ khắp cả thiên địa, chí dương chí cương nội lực phá không mà ra.
Tiếp theo Bắc Cái trực tiếp bị đánh lui lại 3 bước mới có thể ổn định thân hình, về phần Vô Song động cũng không động.
Vô Song một câu đều không nói, Bắc Cái đạp chân về phía sau ba bước thì Vô Song liền tiến lên.
Hắn rút kiếm.
Kiếm này của hắn thật sự tương đối đặc biệt, nếu vạn lượng hoàng kim là hắn xin của Tây Thi thì thanh kiếm này liền lấy từ chỗ A Thanh.
Thanh kiếm này gọi là Chân Vũ Kiếm.
Chân Vũ Kiếm cái tên này cũng không cần giải thích, đây là kiếm của Trương Tam Phong.
Thế giới này sắp đi đến bờ vực, tất nhiên không xuất hiện Trương Tam Phong nhưng dù sao Trương Tam Phong cũng là bằng hữu duy nhất của A Thanh trước kia, Trương Tam Phong rời khỏi thế giới này, nàng liền vì bằng hữu mà lưu giữ bội kiếm của hắn.
Chân Vũ Kiếm vừa rút ra, hàn khí bức người, sự sắc lạnh đến đáng sợ.
Sau đó máu tươi bắn lên, Hồng Thất Công chân đạp 7 bước mới có thể dừng lại, ánh mắt đầy rung động nhìn về phía ngực mình.
Trên ngực ông ta xuất hiện một vết chém.
Ban đầu vết chém này khiến máu huyết bắn lên nhưng dưới hàn lực của Chân Vũ Kiếm, vết thương rất nhanh đóng băng lại.
Vết thương đóng băng nhưng hàn khí lại chạy dọc theo tâm mạch, xâm nhập vào người Bắc Cái, làm thân hình ông ta run lên.
Bắc Cái tay nắm Đả Cầu Bổng, sau lưng ông ta rốt cuộc lại xuất hiện hư ảnh quen thuộc, hư ảnh kim long cũng chính là đại diện cho Hàng Long Chưởng Pháp.
Dương cương nội lực trực tiếp bức hàn khí ra bảo vệ tâm mạch của bản thân.
Hồng Thất Công ngửa mặt lên nhìn Vô Song, ánh mắt ngoại trừ kinh hãi, chỉ có kinh hãi.
"Trên đời lại có chiêu kiếm nhanh thế này?, lại có thân pháp đáng sợ thế này?, thứ cho lão khiếu ta cô văn quả lậu, không biết chiêu kiếm kia gọi là gì?".
Trong phúc chốc vừa rồi, thân hình Vô Song như quỷ mị mà tiến đến, một kiếm xuất ra, kiếm này không có uy lực, chẳng có kình lực nhưng mà đáng sợ ở một chữ nhanh.
Nó nhanh đến nỗi Hồng Thất Công còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, chưa kịp nhìn rõ ánh kiếm máu tươi đã bắn lên.
Nhìn Hồng Thất Công, cánh tay Vô Song vẫn nắm chặt Chân Võ Kiếm, khóe miệng nhếch lên.
"Thấn pháp là Mị Ảnh, kiếm pháp là Tịch Tà ".