Chương 123: Trường An Phong Vân.

Cực Võ

Chương 123: Trường An Phong Vân.

Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, Vô Song bản thân hắn hiện nay không cách nào dừng lại, hắn chỉ có lựa chọn là đi tiếp, hắn chỉ có thể lựa chọn tiến về phía trước, không ngừng biến mình mạnh lên.


Vô Song lúc này đã nhiễm quá nhiều vào thế giới này, nhân quả đã kết, hắn cũng đã phải chọn lộ tuyến cho chính mình.


Hiện nay đúng là Vô Song có rất nhiều người giúp đỡ, hắn có thể coi là người xuyên việt may mắn, thử hỏi trên thế giới này mấy ai có xuất thân tốt như hắn?, mấy ai vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng?.


Ngũ tuyệt cao thủ vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy mà Vô Song đã ít nhất gặp được 9 người.


Hắn còn có một vị dược vương, một vị ngũ đế vì hắn đánh tốt căn cơ.

Có thể nói Vô Song từ khi xuyên việt đến nay, hắn thật sự rất suôn sẻ, áp lực mà hắn phải chịu quá ít quá ít, đến mức chính bản thân đâm ra coi thường cái thế giới này.


Cuộc chiến ở Sơn Nam Tây Đạo đã dạy cho Vô Song rất nhiều thứ.


Không đơn giản chỉ là hắn gặp nguy hiểm bởi Ngụy Trung Hiền mà còn là vì hắn hiểu thế nào là cường giả chân chính.


Mới chỉ vài năm trước, hắn còn giữ cái suy nghĩ coi thường Quách Tĩnh, thậm chí trong mắt hắn Quách Tĩnh không có Hoàng Dung ở đằng sau căn bản không có gì đáng sợ tuy nhiên hắn biết hắn đã sai lầm quá lớn.


Khí thế bậc này, tâm trí bậc này bản thân Vô Song sao có thể coi thường, hắn lấy tư cách gì coi thường?.


Đây chính là nhân vật chính trong Kim Dung, Quách Tĩnh gánh khí vận của toàn bộ Anh Hùng Xạ Điêu Tác Phẩm, Quách Tĩnh mạnh đến kinh người.


Đáng sợ hơn, Quách Tĩnh vẫn còn trẻ, ở thế giới này sống quá trăm tuổi căn bản không phải là việc gì xa lạ, Quách Tĩnh hắn năm nay còn chưa tới 50, không gian phát triển của Quách Tĩnh là kinh người.


Trận chiến của Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí đến bây giờ Vô Song vẫn chưa quên.


Nếu thế giới này là một bộ truyện, hiện nay Vô Song hắn chỉ có tư cách làm nhân vật phụ, tại Sơn Nam Tây Đạo hôm đó hắn chỉ có tư cách trơ mắt mà nhìn cuộc chiến của hai nhân vật chính mà thôi.


Vô Song không ở bên triều đình, hắn không nhìn thấy được toàn bộ sự đáng sợ của Quách Tĩnh nhưng hắn lại nhìn rất rõ Viên Thừa Chí đáng sợ.


Võ công, trí tuệ, điều binh khiển tướng, thu mua lòng người, thậm chí là cả danh vọng, phong độ đều là thế gian nhất tuyệt, chỉ có đến cái trình độ này đại khái mới đủ sức lập nên cơ đồ của chính mình. Vô Song hắn căn bản không thể từ vài bản kế hoạch, vài câu nói vu vơ mơ mơ hồ hồ dựa trên chút kiến thức tương lai để tạo nên thế giới của chính mình.


Muốn đặt chân ở thế giới này, ngoài tiền bạc, quyền lực ra còn cần võ công, thiếu một thứ cũng không thể.


Vì vậy Vô Song hắn phải đi.


Nếu có thể ở lại cùng nữ nhân phiên vân phúc vũ, Vô Song sao lại không chọn?, đáng tiếc hắn không chọn được.


Nhận càng nhiều, trả càng lớn.

Có quá nhiều người trợ giúp hắn, hắn đã nhận quá nhiều, hắn biết lúc này hắn phong thanh vẫn chưa hoàn toàn lộ ra nhưng chỉ cần lộ ra hắn sẽ đối mặt với cái gì.


Chỉ một bộ Quỳ Hoa Bảo Điển đã dẫn đến ngũ tuyệt truy sát, không biết ngoài Ngụy Trung Hiền ra liệu Vô Song có bị Đông Phương Bất Bại truy sát nốt không?.


Còn chính đạo võ lâm, còn triều đình Đại Thanh, thậm chí còn Mông Cổ ở ngoài đại thảo nguyên kia?, Tây Vực hậu phương có gì đang chờ hắn?.


Mấy thứ này, Vô Song không rõ chỉ biết sẽ không dễ chịu.


Trời tờ mờ sáng, bầu trời thậm chí còn đục ngầu.


Vô Song xuất hiện trong căn phòng của Uyển Thanh, hắn thấy nàng đang say ngủ.


Mấy hôm nay bản thân Uyển Thanh cũng quá mệt mỏi, hết vì Tiêu Trung Tuệ lại vì Vô Song, hô hấp của nàng có chút nặng nề.


Nhìn cô gái này say ngủ, Vô Song khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó hắn đặt nhẹ một phong thư lên đầu giường nàng, cũng đặt Phu Thê Đao Pháp lên trên đó.


Nhìn Uyển Thanh vẫn say ngủ, Vô Song suy nghĩ một chút, hắn lấy một cây châm ngọc bằng vàng từ cổ tay áo, cũng nhẹ đặt lên trên phong thư.


Mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc màu trắng, Vô Song rời đi.


Hắn nhận ra nhiều khi hắn cũng thật yếu đuối, mấy việc chia tay như thế này, hắn thật sự không muốn trải qua, không muốn đối mặt.


Linh Tố - Viên Tĩnh rồi cả cô bé A Kha, nếu được chọn, Vô Song muốn chọn rời đi lặng lẽ như vậy hơn, hắn không muốn trải qua cái cảm giác chia ly kia.


Quỷ Ảnh thân pháp vận dụng đến mức tận cùng, Vô Song lướt ra bên ngoài biệt viện Hoàng Chân, ở đó có một chiếc xe ngựa lớn đợi hắn, bên trên có một lão bộc già nua đồng thời phía sau xe dĩ nhiên có đến bốn xe hàng bảo vệ.


Bên cạnh Vô Song, một giọng nói có chút lười biếng vang lên.

"Không nỡ đánh thức cô bé đó dậy à?".


Vô Song không cần quay lại cũng biết là ai đang nói, hắn mỉm cười rồi gật đầu.

"Mạc tỷ tỷ, coi như ta nhờ ngươi, giúp ta để ý nàng một chút, nàng rất nóng tính, ương bướng nhưng cũng rất yếu đuối".


Mạc Ly khoanh tay, lưng dựa vào tường sau đó đầy phiền chán vẫy tay với Vô Song.

"Biết rồi, đi đi, nhớ về là được. Đừng để người ta đợi ngươi quá lâu".


Vô Song đối với Mạc Ly hơi hơi cúi đầu, hắn bước lên xe ngựa.


Bên trong xe, Mục Nhân Thanh đang nhập định, hô hấp của lão nhân này toàn bộ đều biến mất, giống hệt như hai ni cô Vô Song đã gặp trên Nga Mi Sơn.


Vô Song cũng không muốn làm phiền Mục Nhân Thanh, hắn lặng lẽ xếp bằng, cũng tiến vào nhập định,tiếp tục học Quy Tức Công.


Chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển, hướng về Tô Châu.


.........

Tiểu Mục: Trường An Thành Phong Vân


Lý Thu Thủy có thể coi là một trong những mỹ nữ đẹp nhất trong Kim Dung, dù sao khuôn mặt của Vương Ngữ Yên cùng Lý Thu Thủy vốn không có gì khắc biệt, hai bà – cháu này cứ như đúc từ một khuông ra vậy.


Lý Thu Thủy bản thân đã là ngũ tuyệt cấp độ cao thủ, đương nhiên nàng so với tuổi thực sự liền trẻ hơn rất nhiều tuy nhiên thật sự mà nói, khuôn mặt hiện nay của Lý Thu Thủy trẻ đến mức vô lý.


Lý Thu Thủy năm nay có thể coi là lão thái bà 80 tuổi, so với Phong Lăng Sư Thái là cùng thế hệ nhân vật, tuy nhiên dung mạo cảu nàng chỉ như thiếu phụ 30, thậm chí nếu Lý Thu Thủy đứng bên cạnh Khinh Huyền, hai người ai là chị, ai là em còn khó nói.


Đáng sợ nhất, là ánh mắt của Lý Thu Thủy, ánh mắt của nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh Ý Loạn Tình Mê.


Lý Thu Thủy nữ nhân bản thân năng lực chiến đấu không có mạnh bằng Vu Hành Văn (Thiên Sơn Đồng Mỗ) nhưng về mặt mị thuật mà nói, Thiên Sơn Đồng Mỗ chạy dài cũng không sánh nổi Lý Thu Thủy.


LÝ Thu Thủy đôi mắt kia là đại danh đỉnh đỉnh – Ý Loạn Tình Mê thiên phú nhưng không chỉ có thể, khuôn mặt của Lý Thu Thủy là Thương Thiên Thủ Hộ thiên phú, nàng trời sinh mị cốt lại thêm hai loại thiên phú dung mạo, chỉ cần là nam tử căn bản không thể bình tĩnh trước nàng.



Đừng nói là Khang Hy còn nhỏ, cho dù là Lý Lân cùng Tần Cối cả hai người đều phải rất nhanh vận tâm pháp bảo vệ bản thân, ngăn cản mị thuật kinh người của Lý Thu Thủy.


Lý Thu Thủy gót ngọc nhẹ bước, giây phút bài múa của nàng kết thúc, thân hình mang theo mùi oải hương thơm ngát, cùng bộ quần áo đỏ bằng lụa mềm nửa kín nửa hở.


Nàng bước tới, đầy mị hoặc, giọng nói cực kỳ ngọt ngào cùng ma mị.


"Tây Hạ Quốc – Lý Thu Thủy tham kiến Đại Thanh Khang Hy hoàng đế, chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương, uy vượt thiên địa ".


Lý Thu Thủy lần này cực kỳ lễ phép bất quá nàng lên tiếng cũng có chút diệu.


Lý Thu Thủy chào chỉ chào Khang Hy, về phần ba người còn lại, trong mắt nàng hoàn toàn không để ý.


Nếu là người khác làm vậy đương nhiên chết không có chỗ chôn, nhưng nàng thì khác.


Lý Thu Thủy đường đường là Tây Hạ chủ nhân, trên danh nghĩa nàng với Khang Hy là cùng một cấp bậc.


Nàng hạ mình cúi chào Khang Hy chỉ bởi Đại Thanh lớn hơn Tây Hạ quá nhiều nhưng không có nghĩa nàng thực sự để Khang Hy vào mắt.


Ba người còn lại vì sao Lý Thu Thủy phải quan tâm?.

Lý Lân cùng Tần Cối rất mạnh bất quá chưa chắc nàng đã sợ.

Từ Hòa hoàng thái hậu lại càng không cần nói, Lý Thu Thủy là ngũ tuyệt cao cao tại thương, trong mắt nàng Từ Hòa chỉ là một cái bình thường nữ tử có chút nhan sắc cùng thông minh, loại nữ nhân nàng căn bản không để mắt đến.


Thân phận của Lý Thu Thủy đúng là tương đối đặc thù, Lý Thu Thủy đứng đầu một nước thì cũng thôi đi nhưng thực lực lại càng hàng đầu thiên hạ, cũng ít có võ lâm cao thủ nào có thể đạt được độ cao quyền lực của nàng.


Giọng nói của Lý Thu Thủy rất ngọt ngào, mang theo từng tia từng tia ma âm, tiến vào trong tai Khang Hy.


"Lý cô nương mau mau bình thân, không cần đa lễ. Người từ phương xa đến làm khách, trẫm phải tiếp đón ngươi tận tình mới phải".

Khang Hy nói xong, lập tức muốn bước xuống ngai vàng đỡ Lý Thu Thủy dậy.


Nhìn thấy động tác này của hoàng thượng, cả Lý Lân cùng Tần Cối thân hình đều khẽ run lên, bất quá hai vị ngũ tuyệt cao thủ này vẫn là không có động.


Khang Hy quả nhiên đỡ Lý Thu Thủy dạy, cảm nhận mùi hương trên cơ thể nàng, Khang Hy trong mắt hiện lên một tia thư thích.


Đối với Lý Thu Thủy lại càng thêm vài phần yêu thích không buông tay.


"Lý cô nương từ Tây Vực xa xôi đi đến Đại Thanh ta, không biết đã quen thuộc hay chưa?, không biết đã kịp đến thăm cảnh đẹp Trường An hay chưa?".


Lý Thu Thủy nhoẻn miệng cười, ánh mắt càng thêm tà mị.


Nàng chỉ sợ so với cha Khang Hy còn lớn tuổi hơn, vậy mà lúc này đứng cùng Khang Hy bản thân Lý Thu Thủy cứ như... một thiếu nữ mới lớn, tràn ngập ôn nhu cùng mị hoặc.


"A, Thu Thủy từ ngày đi đến Trường An vẫn chỉ là ở trong nội thành, không có thời gian đi thăm thú cảnh sắc Trường An, hơn nữa ở đây ta cũng không quen ai, không có ai thân thiết, vẫn là... vẫn là có chút không dám đi ra ngoài quá xa ".

Khang Hy cảm nhận hương khí của Lý Thu Thủy, hắn là một đứa bé còn nhỏ tuổi hơn Vô Song, cũng không phải là ‘dân xuyên việt’ cho dù Khang Hy thông minh hơn người nhưng vẫn là một đứa bé, điều đáng sợ nhất là kể cả như vậy, trước mặt Lý Thu Thủy bản thân Khang Hy cũng có cảm giác huyết mạch sục sôi.


"Lý cô nương, vậy trẫm dẫn ngươi...".


‘Hy nhi".


Ngay lúc này, từ phía sau ngai vàng, một giọng nói mang theo vài phần từ ái cùng hiền hòa vang lên.


Đồng thời Tần Cối cũng chẳng biết từ khi nào, đã xuất hiện bên cạnh Khang Hy, mỉm cười cùng Lý Thu Thủy.


"Lý cô nương, tiệc rượu ngày hôm nay đều để dành cho cô nương, mời cô nương thoải mái thưởng thức, để xem tay nghề của đầu bếp hoàng cung chúng ta, có thể so với phong vị Tây Vực hay không?".


Khang Hy cũng không biết, trên người Tần Cối xuất hiện một luồng vô hình khí tràng, luồng khí trang này ba động khiến Khang Hy đột nhiên cảm nhận được một dòng suối mát chảy qua cơ thể, tinh thần của hắn rất nhanh liền thanh tỉnh lại.


Cũng may có giọng nói của Từ Hòa hoàng thái hậu vang lên lúc trước, Khang Hy vội vàng quay đầu lại, trở về ngai vàng, Khang Hy thực sự có vài phần sợ vị mẫu hậu này.


Từ Hòa lúc này ôn nhu nhìn khang Hy, cũng không có trách phạt hắn, trái lại đưa một tay ra nhẹ xoa đầu Khang Hy, nàng … bước ra khỏi rèm che.


Từ Hòa có đẹp hay không?, nàng rất đẹp, hơn nữa Từ Hòa tuổi tác cũng không tính lớn.


Ban đầu mà nói Từ Hòa cũng không được coi là hoàng hậu chỉ có sau này nàng mới được trở thành nữ chính trong đám phi tần của Thuận Trị mà thôi, tuổi tác của Từ Hòa kém Thuận Trị rất nhiều.


Đương nhiên thân là hoàng thượng đứng đầu một quốc gia, cho dù Thuận Trị đang tuổi ông nội Từ Hòa thì cũng không có gì là, hoàng đế thích nữ nhân, ai dám không theo?.


Lại nói tiếp về Từ Hòa, nàng năm nay 40 tuổi, cho dù tuổi tác đã không còn thấp nhưng bảo dưỡng vẫn là rất tốt, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, làn da không còn hồng hào của cái tuổi thanh xuân thiếu nữ nhưng vẫn vô cùng trắng trở, ở trên người Từ Hòa mặc một bộ xa hoa trang phục, nàng lúc này thành thục, thanh cao mà đầy quý khí.


Khi Từ Hòa đi ra, Lý Thu Thủy liền biết, nữ nhân kia thật sự cũng có vài phần phẩm vị, ít nhất Từ Hòa cũng không phải là một cái vứt đi nữ nhân.


Nhẹ xoa đầu Khang Hy, Từ Hòa đối với Lý Thu Thủy cũng là mỉm cười.


"Nếu Hy nhi đã gọi ngươi là Lý cô nương thì ai gia cũng gọi ngươi như vậy đi, Lý cô nương quả nhiên là tuyệt thế mỹ nhân, không trách Hy nhi lại đối với ngươi vừa gặp đã yêu, nếu ai gia là nam tử chỉ sợ cũng như Hy nhi đi".


"Điệu múa vừa rồi của Lý cô nương, không biết gọi là gì?".


Trước mặt Lý Thu Thủy lúc này, Tần Cối vẫn là cười cười đứng đó, nụ cười làm Lý Thu Thủy phi thường ghét.


Bất quá nàng cũng không tiện sinh khí, đối với Từ Hòa trong mắt lóe lên một tia hàn quang, rồi cũng là thôi.


"Nếu thái hậu có hỏi, Thu Thủy liền xin thưa, đây là Tây Vực – Cửu Thiên Hoa Lê Vũ".


Từ Hòa nghe vậy gật đầu, nàng cũng không biết Cửu Thiên Hoa Lê Vũ là cái gì, chỉ là hỏi cho có mà thôi.


"Hay cho một điệu Cửu Thiên Hoa Lê Vũ, ban thưởng Lý cô nương ngàn lượng hoàng kim".


Sau đó, Từ Hòa cũng là không nói nữa, nàng chỉ ngồi ở bên cạnh Khang Hy, nàng vậy mà cùng Khang Hy ngồi trên một cái ngai vàng.


Không phải ngẫu nhiên Thuận Trị lại chọn Từ Hòa làm hoàng hậu, bởi Từ Hòa tuyệt đối không phải là một cái tầm thường nữ nhân.


Câu đầu tiên liền kéo về bộ mặt cho Khang Hy, câu thứ hai liền ép khí diễm của Lý Thu Thủy xuống, sao có thể coi thường?.


Lý Thu Thủy lần đầu ra quân cũng không thu được cái gì, trong nội tâm tất nhiên không vui nhưng ngoài mặt căn bản cũng không biểu hiện ra, nàng đối với Khang Hy trên đài cao nhẹ cúi đầu.


"Thu Thủy đa tạ hoàng thượng cùng hoàng thái hậu ban thưởng".


Nói xong Lý Thu Thủy cũng thật sự về vị trí ngồi của mình.


Nhìn thấy Lý Thu Thủy quay về, Tần Cối cũng trở về, ánh mắt của Tần Cối khi nhìn theo bóng lưng của Lý Thủ Thủy, đã mang theo vài phần kiêng kỵ.


"Nữ nhân này đã luyện Tiểu Vô Tướng Công đến Vô Niệm cảnh giới, thật sự đáng sợ".


Tiểu Vô Tướng Công chia thành: Vô Sắc Cảnh – Vô Hình Cảnh – Vô Tướng Cảnh – Vô Niệm Cảnh cùng Vô Chân Cảnh.


Vô Chân Cảnh của Tiểu Vô Tướng Công, chính là cảnh giới ngũ đế.


Năm đó Tiêu Dao Tử thân mang hai bộ tuyệt học là Bắc Minh Thần Công cùng Tiểu Vô Tướng Công. Bắc Minh Thần Công chính là loại nội công phụ trợ cho Tiểu Vô Tướng Công, đồng thời Bắc Minh Thần Công cũng không chia cảnh giới, chỉ tính nội lực.


Tiểu Vô Tướng Công thì lại chia cảnh giới, chỉ riêng việc Lý Thu Thủy hiện nay đã luyện đến Vô Niệm cảnh mà nói, nàng cực kỳ mạnh.

...........

Không khí tiệc rượu bên trong Thái Hòa Điện kéo dài đến tận khi trời sẩm tối, các đại thần mới lục tục ra về, dù sao bọn họ cũng không có cách nào ở lại bên trong hoàng cung.


Khi tiệc rượu đã tan, Lý Thu Thủy cũng nhè nhẹ mỉm cười, nàng dùng hai tay giữ lấy váy của mình, lộ ra đôi chân trần trắng nõn.


Lý Thu Thủy cúi đầu, ngọt ngào mỉm cười, nàng không nói nhưng ý chào rất rõ ràng, mang theo đám cận vệ Tây Vực dần dần đi xa.


Nhìn theo bóng lưng của Lý Thu Thủy, thậm chí Khang Hy có một tia thổn thức không thôi, hắn thật sự bị vẻ đẹp của Lý Thu Thủy hoàn toàn chinh phục.


Ánh mắt của Khang Hy nhìn theo Lý Thu Thủy đương nhiên không có giấu được hai người Lý Lân cùng Tần Cối, cả hai trong mắt đều xuất hiện một tia thở dài không thôi.


.......

Tiệc tàn, đêm dần buông nhưng không có nghĩa tất cả mọi việc đều dừng lại.


Ở Trường An không có ban đêm, bất kể là đêm hay ngày Trường An vẫn luôn luôn cực kỳ nhộn nhịp.


Con người ở Trường An, càng vào buổi tối lại càng thích đi ra ngoài, bởi buổi tối cũng là lúc Trường An có nhiều hoạt động nhất.


Trong lúc những tiếng cười tươi vui tràn ngập thành Trường An thì trong tướng phủ, Tần Cối cùng Lý Lân lặng lẽ uống trà, cùng nhau suy tính về mục đích của Lý Thu Thủy.

"Tần lão, lúc nãy người cùng Lý Thu Thủy có đọ sức qua không?. Ta có thể cảm nhận được khí thế của ngươi, nhưng khí thế của bà ta lại không thể nhận ra chút nào ".


Tần Cối cũng thở dài ngao ngán.


"LÝ Thu Thủy người đàn bà này cực kỳ đáng sợ, võ công chỉ sợ càng hơn ta. Nàng vậy mà đã luyện đến Vô Niệm Cảnh".


"Vô Niệm cảnh?, không thể nào, không phải trong thông tin chúng ta thu được, nữ nhân này bị vây ở Vô Tướng Cảnh đã gần 20 năm không thể đột phá?".


Lý Lân cực kỳ giật mình bật thốt lên.


Phải biết lúc đầu Tiêu Dao Tử sáng tạo võ công vốn mang tên Vô Tướng Thần Công.

Sau này Tiêu Dao Tử lại thay đổi một chút, gọi ba cảnh giới Vô Hình – Vô Sắc – Vô Tướng làm Tiểu Vô Tướng Công.

Hai cảnh giới Vô Niệm – Vô Chân là Đại Vô Tướng Công.


Cùng là Vô Tướng Công nhưng uy lực không có giống nhau, Vô Tướng Cảnh đủ giúp Lý Thu Thủy thành ngũ tuyệt cao thủ nhưng Vô Niệm cảnh lại càng giúp chiến lực Lý Thu Thủy trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí là một trong số những cao thủ ngũ tuyệt mạnh nhất thiên hạ cũng không phải nói quá.


Tần Cối thở dài nhìn Lý Lân.


"Lý tướng hỏi khó lão phu rồi, nàng đột phá lúc nào sao lão phu biết?. Quan trọng là nàng tới đây, có mục đích gì?, nữ nhân này vốn là một con độc xà nuốt người không nhả xương, chỉ sợ tiểu hoàng đế... nếu thật sự là tiểu hoàng đế với nàng có việc gì.... chúng ta khó mà dàn xếp".


"Hơn nữa, vết thương của Lý tướng ngươi thế nào rồi?".


Lý Lân nghe vậy khẽ thở ra một hơi nhọc khí, hắn kéo áo của mình lên để lộ một vết chém cực lớn, gần như muốn cắt đôi ngực Lý Lân ra vậy.


"Rất nặng,chỉ sợ muốn hoàn toàn bình phục cũng mất nửa năm, trừ khi sư huynh chịu xuất thủ mới có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục, bất quá sư huynh đã không màng thế sự, ta cũng không muốn làm phiền sư huynh".


Tần Cối gật đầu, nhìn vết đao kia mà khẽ lạnh người.


"Phi Thiên Hồ Ly thật sự mạnh như vậy?, cho dù Lý Lân ngươi cơ hồ cũng mất nửa cái mạng?".


Lý Lân bật cười.


"Nói đùa quá rồi, dù sao Lý Lân ta cũng được gọi là Tu La Huyết Thủ, danh hiệu nghe không vui tai cho lắm nhưng cũng không phải là quả hồng mềm. Hồ Bình tên kia bị thương chắc chắn còn nặng hơn ta, chỉ có duy nhất một điều làm ta ngạc nhiên, không ngờ Sơn Nam Tây Đạo ngày hôm đó lại có nhiều ngũ tuyệt cao thủ đến mức đó".


Tần Cối cũng gật đầu, bàn tay nhẹ nắm lại, ánh mắt lóe lên.

"Sau này, liền muốn gõ gõ Hoa Sơn mấy cái, đám môn phái giang hồ này thật sự làm người khác phiền chán".


Suốt cả đêm nay, hai người Tần Cối cùng Lý Lân đều nói về Lý Thu Thủy, đều muốn biết Lý Thu Thủy đến trung nguyên làm gì.


Hai người đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp tại sao Lý Thu Thủy lại một thân một mình đến trung nguyên, chỉ có duy lý do hợp tác lại chưa từng nghĩ đến.


Tất cả bởi vì, Lý Thu Thủy người này không tin được.


........

Vượt qua toàn bộ dự tính của Tần Cối cùng Lý Lân, bản thân Lý Thu Thủy ngày hôm sau, dĩ nhiên lại xuất hiện ở Tướng phủ.


Trong một chiếc xe ngựa xa hoa toàn bộ đều làm từ Hắc Tùng Mộc, Lý Thu Thủy chậm rãi bước xuống.


Ở phía dưới thậm chí đang có một trung niền nhân cúi gập cả người, cho Lý Thu Thủy dẫm lên.

Lý Thu Thủy lúc này không có mặc bộ quần áo khêu gợi như lúc trước nhưng cũng là không kém bao nhiêu.


Nàng đang mặc một bộ váy dài màu đỏ, chỉ là vái xẻ tà ở hai bên, để lộ toàn bộ đôi chân trần hoàn mỹ.


Lý Thu Thủy nàng thích nhất là đi chân trần, hơn nữa cách di chuyển của nàng cũng cực kỳ... khác lạ.


Cứ mỗi một bước đặt chân xuống, phần tiếp đất ban đầu là những ngón thân, sau đó từ từ hạ thấp bàn chân, cho đến khi toàn bộ chạm đất, Lý Thu Thủy mới bước sang bước thứ hai.


Trong tà áo màu đỏ, nàng bỗng trở nên kiêu kỳ cùng cao quý vô cùng.


Thậm chí đám cảnh binh bên ngoài tướng phủ nhìn thấy nàng, không phải là ngăn cản, cũng không phải là tra hỏi, toàn bộ đều nghệt ra, cứ như bị dính định thân thuật vậy.


Lý Thu Thủy nhìn mấy cái nam nhân kia, trong mắt hiện lên một tia coi thường.


"Quỳ xuống đi".

Một câu nói cực kỳ vô lý nhưng hơn chục vệ binh đứng ngoài tướng phủ, khuôn mặt liền thẫn thờ, rồi thật sự quỳ xuống.


Lý Thu Thủy không nói gì, gót ngọc nhẹ bước, nàng tiến vào bên trong tướng phủ.


Tướng phủ trong mắt nàng mà nói, cho dù có bao nhiêu binh sỹ cũng không quan trọng, đám nam nhân đó chỉ là đồ chơi trong mắt nàng, mặc nàng sai bảo mà thôi.


Chính vì đám binh sỹ căn bản không ai có thể phản kháng Lý Thu Thủy, dẫn tới việc nữ nhân ngày đi thẳng vào bên trong, bất cứ ai nhìn thấy nàng đều dừng lại, ánh mắt ngập tràn mờ mịt nhìn theo bóng lưng của nàng đi xa xa.


Đang bước đi, đột nhiên khuôn mặt Lý Thu Thủy hiện lên vài phần hứng thú, khẽ mỉm cười.

"Ồ, không ngờ bên trong tướng phủ còn nhân vật bậc này, không biết các hạ tôn tính đại danh là gì đây?".


Trước mặt Lý Thu Thủy, đúng là xuất hiện một nam nhân.


Người này rất trẻ tuổi, khuôn mặt sắc lạnh, cả người ẩn trong hắc y, bên hông treo lấy một thanh trường kiếm dài bất hợp lý.


Đối với câu hỏi của Lý Thu Thủy, hắc y nhân cũng không có trả lời.

"Đây là Lý tướng phủ, phía sau là cấm địa, ngươi tuyệt đối không được đi vào".


Lý Thu Thủy che mỉm cười, cực kỳ ưu nhã.


"Vậy nếu ta nhất định muốn vào thì sao?".


Hắc y nhân nắm chặt thanh kiếm của mình, khí thế dần dần tụ lại.

‘Chết".


Lý Thu Thủy bật cười, nàng cười rất tự nhiên, tiếng cười như chuông ngân hơn nữa lại mang thêm vài phần mị hoặc.


Lý Thu Thủy bước ra một bước, nàng dùng bộ pháp là Tiêu Dao Bộ.


Nam tử trẻ tuổi kia cũng rút kiếm ra, kiếm trong tay hắn là Hắc Long Kiếm.


Hắc Long Kiếm mạnh mẽ một đâm mang theo mười phần khí thế đáng tiếc bị Lý Thu Thủy dùng hai ngón tay chặn lại, Lý Thu Thủy nhẹ búng ngón tay, khiến nam tử kia trực tiếp lùi lại 4 bước mới ổn định.


Nhìn hắc y nhân, Lý Thu Thủy con mắt ẩn ẩn có chút hứng thú.


"Là Độc Cô Cửu Kiếm sao?, bất quá không phải là Độc Cô Cửu Kiếm nguyên vẹn, ngươi chắc hẳn đến từ Vương Bản Sơn – Thiên Ý Thành đi?. Thảo nào có thể chống lại mị thuật của ta".


Ôn nhu mỉm cười, Lý Thu Thủy lại bước ra một bước.


Hắc y nhân ánh mắt nheo lại, nắm chặt lấy Hắc Long Kiếm.


"Đãng Kiếm Thức".


Một kiếm đâm xuyên qua người Lý Thu Thủy, nhưng không có máu.


Thứ mà hắc y nhân đâm xuyên qua chỉ là tàn ảnh.


Lý Thu Thủy bước qua hắn, sau đó hắc y nhân ầm ầm ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.


Ôn nhu nhoẻn miệng cười, nàng cũng không quan tâm hắc y nhân kia có nghe được hay không, nhưng nàng vẫn nói.


"Ngươi thua trong tay Nga Mi Phái – Tiệt Thủ Cửu Thức".

"Thân pháp vừa rồi, là Thanh Dực Thân Pháp của Thanh Dực Bức Vương – Vi Nhất Tiếu".


Đây là thói quen khó bỏ của Lý Thu Thủy, nàng đánh bại ai, thường thường sẽ đọc võ công mình sử dụng cho đối phương biết.


Đây là một loại thú vui của nàng.


Chậm rãi tiếp tục, đi về phía nội viện.


Bên trong nội viện, chỉ có một mảnh sân rộng, ở đó Lý Lân đang chậm rãi thưởng trà, khi mà Lý Lân nhìn thấy Lý Thu Thủy, chỉ là nhẹ mỉm cười.


"Lý cô nương, ngươi thật sự vẫn không thay đổi gì cả, dù sao đây cũng là nhà của Lý mỗ, vẫn là thông báo cho Lý mỗ một câu mới phải".


Đối với Lý Lân nói, Lý Thu Thủy cười khanh khách, chân bước một bước, nàng đã xuất hiện bên trong thạch viện, dùng cánh tay trắng chống khuôn mặt xinh đẹp.


"Lý Lân à Lý Lân, ngươi đến cả một tiếng tỷ tỷ cũng không gọi sao?, tỷ tỷ mấy năm nay chính là rất nhớ ngươi nha".


Lý Lân ánh mắt khẽ lóe lên nhìn Lý Thu Thủy, sau đó nhẹ lắc đầu.


"Đạo bất đồng, không cùng mưu. Bất quá hôm nay cũng chỉ có hai tỷ đệ Lý gia chúng ta, Lý Lân cũng là nhớ lại những năm tháng trước đây. Vậy không biết tỷ tỷ sáng sớm đến gặp đệ đệ ta là có dụng ý gì?".



Lý Thu Thủy với thái độ của Lý Lân liền bĩu môi, ánh mắt đầy oán thán nhìn hắn, đây cũng là... một dạng mị thuật.


Đối với em trai mình dùng mị thuật, Lý Thu Thủy đúng là đệ nhất thiên hạ kỳ nhân.


Đương nhiên Lý Lân người này bị trúng mị thuật mới là lạ, ánh mắt thủy chung vẫn đang nhìn thẳng Lý Thu Thủy, chỉ là tạp niệm không có.


"Không thú vị, không thú vị. Đã thế tỷ tỷ cũng không nói nhiều nữa, liền đi vào vấn đề chính đi".


"Tỷ tỷ đến gặp ngươi có hai lý do, đầu tiên ngươi bị thương rất nặng, nếu thật sự phải động võ ta có cảm giác động võ với ngươi vẫn là dễ hơn lão già kia một chút".


Lý Lân nghe vậy cũng không biểu hiện gì, rất thực tế tiếp tục nhấp một ngụm trà.


"Lý do thứ hai ta đến gặp ngươi, chính là vì ngươi là đệ đệ của ta, nói chuyện với ngươi vẫn là vui vẻ hơn lão già kia một chút ".


Lý Lân đặt chén trà xuống, ngón tay nhẹ gõ xuống bàn đá.


"Tỷ tỷ, ngươi nói ta bị thương rất nặng không sai, bất quá về phần dễ hay khó, tỷ tỷ có muốn thử luôn không?, đệ đệ tất nhiên phụng bồi đến cùng".


"Về phần nói chuyện?, giữa ta cùng tỷ tỷ ngươi có cái gì để nói".


Lý Thu Thủy không đáp, chân đẹp khẽ bước, thân hình nàng đã vòng qua người Lý Lân.


"Cái Bang – Tiêu Dao Du".


Lý Lân co một tay lại, vừa vặn đỡ lấy một quyền của Lý Thu Thủy, sau đó cả người nhanh chóng lướt về phía sau.


Lý Thu Thủy bám theo không bỏ, năm ngón tay cong lại thành trảo.


"Nga Mi Phái – Tiệt Thủ Cửu Thức".


Lý Lân khuôn mặt hơi hơi co giật, sau đó hai quyền nắm lại, ánh mắt lóe lên hai tia huyết hồng.


" Âm Minh Chi Tức – Thiên Địa Đồng Âm".


Âm Minh Chi Tức, chính là nội công của Lý Lân.


"Âm Minh Chi Tức – Cửu Chuyển Hành Bộ".


Thân hình Lý Lân lập tức di chuyển với tốc độ cực nhanh, hai tay của hắn xuất hiện một tầng hàn băng khí lạnh đến kinh người.


"Âm Minh Chi Tức – Hàn Băng Đoạn Cốt Thủ".


Lý Thu Thủy thấy vậy, lập tức biến chiêu, nàng sử dụng dĩ nhiên lại là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.


Trảo pháp cùng quyền pháp giao nhau, toàn bộ không gian xung quanh xuất hiện từng tầng từng tầng hàn khí.


Bất quá Lý Thu Thủy cũng là không ham chiến, nàng chân đẹp nhẹ bước, cả người như cơn gió, một lần nữa quay lại ví trí ngồi vốn có.

Nụ cười ưu nhã xuất hiện trên mặt, Lý Thu Thủy khẽ liếm môi.

"Còn nói không sao?, sính cường là giỏi ".


Lý Lân khuôn mặt co quắp một chút, hắn hiện nay đúng là không tiện cử động, chỉ giao thủ vài chiêu, người hắn đã đau nhức vô cùng.

Chỉ thấy từ trong tay Lý Thu Thủy, lấy ra một bình ngọc nhỏ.


" Tây Hạ có Tây Hạ Nhất Phẩm Đường nhưng cũng có Hoàn Hồn Tục Mệnh Cao, không sợ chết, ngươi có thể uống thử".


Lý Lân ánh mắt nhíu lại thật sâu, hắn thật sự không rõ, Lý Thu Thủy rốt cuộc đang muốn làm gì?.


"Được rồi, vậy rốt cuộc tỷ tỷ ngươi lần này đến Trung Nguyên, lại tìm đến ta là muốn nói gì?. Nếu thật sự tỷ tỷ ngươi gặp khó khăn, ta cũng có thể để ý một hai".


Lý Thu Thủy nắm bình Hoàn Hồn Tục Mệnh Cao cho Lý Lân, ánh mắt mị mị nhìn hắn.


"Hợp tác".


Lý Lân đón lấy bình thuốc, cũng không thèm nhìn liền cất vào túi áo, sau đó chậm rãi trở về chỗ ngồi, hắn nhìn Lý Thu Thủy đầy khó hiểu.


"Hợp tác cái gì?, đừng nói ngươi đưa ta Hoàn Hồn Tục Mệnh Cao, muốn ta cùng ngươi liên thủ giết Vu Hành Văn?, xin lỗi nếu là cái này ta không thể giúp".


Lý Thu Thủy cười rộ lên với Lý Lân.

"Hừ việc của ta cùng đại sư tỷ không đến phiên ngoại nhân nhúng tay, cho dù ngươi muốn giúp ta cũng không cho phép, Tiêu Dao Phái bên trong ân oán liền là người Tiêu Dao Phái đến giải, ngoại nhân như ngươi lấy tư cách gì tham gia?".


"Lần này tỷ tỷ đến tìm ngươi, vì muốn kiếm tiền, tỷ tỷ dạo này thật sự rất nghèo".


Cái lý do của Lý Thu Thủy, bản thân Lý Lân căn bản sẽ không tin, tuy nhiên hắn vẫn là tương đối muốn lắng nghe, đây đơn giản thuần túy là tò mò, về phần hợp tác hay không, có trời mới biết.


"Ta muốn xây dựng một thương đội, nối liền Tây Vực cùng Trung Nguyên, luân chuyển hàng hóa giữa hai nơi, không biết Lý tướng nghĩ sao?".


Lý Lân vốn chỉ mang theo chút tò mò nhưng lúc này lại hơi hơi kinh hãi nhìn Lý Thu Thủy.


" Thương đội nối liền Trung Nguyên cùng Tây Vực?, thông thương hai vùng?. Tỷ tỷ ngươi khẩu khí vẫn là rất lớn, bất quá cái mối làm ăn này làm ta có vài phần hứng thú, chỉ là tin được ngươi sao?".


Lý Thu Thủy bật cười, khẽ liếm liếm đôi môi.


"Nga, ngươi có thể lựa chọn không tin ta, bất quá nếu là hợp tác làm ăn, ta có thể nói cho ngươi một chút thông tin đi".


"tỷ tỷ ngươi trong tay có một thương đội, gọi là Thăng Long thương đội, mục tiêu của ta là muốn tạo nên một con đường thông thương sản vật của Tây Vực với Trung Nguyên".


"Ngươi không phải luôn lo lắng về Tây Vực sao?, năm đó có một cái Lệ Thương Thiên không ai đảm bảo chục năm sau không có một cái Lệ Thương Thiên thứ hai, chính ngươi cũng hiểu rõ tình cảnh năm đó, nếu Nhạc Phi có thể kìm Lệ Thương Thiên, trận chiến trên Thiên Long Sơn cũng là không diễn ra".


Lý Lân cũng không phản bác, chỉ gật đầu.


"Tiếp tục nói đi ".


Lý Thu Thủy nhìn nhìn vị đệ đệ mình một chút, rồi lại lên tiếng.


"Trung nguyên vốn rất ít làm ăn với Tây Vực, thậm chí hai bên hoàn toàn ngăn cách với nhau bởi Nhạn Môn Quan, vậy sao không biến Nhạn Môn Quan làm nơi chuyển giao giữa hai thế lực?".


"Dân chúng ở Nhạn Môn Quan rốt cuộc là người Hán, người Mãn Thanh, người Miêu Cương hay người Tây Vực Bách Quốc?, câu trả lời này ngươi biết rõ nhất đi".


"Chỉ cần con đường tơ lụa được hoàn thành, không chỉ kinh tế hai bên cùng có lợi, quan trọng nhất còn thông thương về mặt văn hóa, mấy năm đầu có thể lợi ích này không rõ ràng nhưng nếu 10 năm sau thì thôi?, nếu văn hóa đồng nhất đến một trình độ nào đó Đại Thanh các ngươi liền không sợ Tây Vực mối hoạn".


"Hơn nữa tỷ tỷ biết ánh mắt của ngươi không có nhìn vào Tây Vực, ngươi nhìn vào Bắc Cương đúng không?. Tiền bạc từ Giang Nam cùng Tô Châu cung cấp, không biết có đủ cho Đại Thanh chuẩn bị chiến tranh hay không? ".


Nụ cười của Lý Thu Thủy tà tà mị mị, cực kỳ tự tin.

Lý Lân đối với lời Lý Thu Thủy nói, không động tâm là giả nhưng mà... hắn không tin Lý Thu Thủy.


"Tỷ tỷ, ta rất hiểu ngươi, mấy lời này ngươi nói... có chút sai sai".


"Ngươi cho ta thấy một cái bánh vẽ rất đẹp, nhưng nếu người khác vẽ ra cái bánh này ta còn tin tưởng, ngươi lại khác. Ít nhất bằng vào hiểu biết của ta với tỷ tỷ ngươi.... ngươi không cách nào nói ra mấy lời vừa rồi mới phải ".


Lý Thu Thủy cùng Lý Lân bốn mắt nhìn nhau, khí thế không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Lý Thu Thủy đứng lên, vuốt lại mái tóc đen của mình, ánh mắt mang theo một tia băng lãnh.


"Lý Lân, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có chịu hợp tác không? ".


Lý lân đứng lên, cũng nhìn Lý Thu Thủy.


"Tỷ tỷ, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, Thăng Long Hội rốt cuộc là của ai, ta liền suy nghĩ cọc hợp tác này. Thăng Long Hội vốn không phải là của ngươi".


Lý Thu Thủy thân hình run lên, sau đó thở ra một hơi, nàng tiến lên một bước, chân ngọc kiễng lên, nói thầm vào tai Lý Lân một câu.


Lý Lân ánh mắt hiện lên một tia kinh dị, nhìn sang Lý Thu Thủy, đầy vẻ không tin tưởng.


"Là thật? ".


Lý Thu Thủy nhếch miệng.

"Vậy theo ngươi, lý do gì ta đột phá Vô Niệm cảnh?".


Lý Thu Thủy nhè nhẹ vỗ vai Lý Lân, giọng nói đầy ma mị.


"Tỷ tỷ ngày mai liền lên triều, vẫn là hy vọng đệ đệ đỡ cho tỷ tỷ vài câu".


Dứt lời Lý Thu Thủy nhẹ nhàng rời đi, để lại một Lý Lân trầm ngâm không thôi.


Lý Lân cũng không để ý, Lý Thu Thủy khi rời đi, bàn tay ngọc khẽ nắm lại.


Hắn.... nghe thấy Lý Thu Thủy nói tên một người, nếu là người này Lý Lân thật sự có vài phần tin tưởng.


Ngũ Đế cấp bậc cường giả, Đại Lý Đoàn Thị khai quốc lão tổ - Đoàn Tư Bình


Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

"Lệ Thương Thiên, năm đó ta nợ ngươi, cũng đã trả đủ, Lý Thu Thủy ta vẫn là giữ lời hứa, vẫn là làm được ".


Lý Thu Thủy nàng căn bản không phải một cái nữ nhân tốt, nàng thật sự là một nữ nhân lẳng lơ, điều này Lý Thu Thủy chưa bao giờ phủ nhận.


Lý Thu Thủy đúng là một con độc xà, một ma nữ trong thiên hạ này.

Tuy nhiên ma nữ cũng có đạo của ma nữ.


Nàng đã hứa, nàng sẽ làm. Có nợ sẽ trả, có ân báo ấn, có oán đền oán.


Đây là đạo của TIêu Dao Phái.


Tiêu Dao Phái không quan tâm luân thường đạo lý, mặc thiên hạ bàn tán, kệ chính tà phân biệt.


Tiêu Dao Phái thủy chung, chỉ nhìn bản tâm.

Mình thích, thì mình làm thôi.

.........


Chương 123 – kết quyển 1 (Phượng Hoàng Niết Bàn - Tiềm Long Ngủ Vùi)

..........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.