Chương 107: Huyết Chiến (1)
Mấy giây trước Thiết Vạn Sơn còn hùng hùng hổ hổ, vậy mà mấy giây sau liền nằm một đống trên mặt đất.
Càng đáng nói hơn là, nữ tử này làm xong việc liền rất nhanh phủi tay.
"Trần Cận Nam, bản công tử làm xong việc của mình rồi, ngươi muốn tuyên bố gì thì tuyên bố, không cần để tâm đến bản công tử, mất hứng rồi".
Nàng dứt lời, một tay nhấc Thiết Vạn Sơn bất tỉnh nhân sự dưới đất lên, sau đó vận lực, ném thẳng ra ngoài Thổ Địa Miếu.
Với thực lực của Đại Tông Sư, ném một vật nặng tương đương như Thiết Vạn Sơn ra ngoài cũng là không quá khó có điều ném vật rất khác ném người, ném người.... rung động hơn nhiều.
Nữ tử này làm xong, không quên phủi phủi tay, rồi nàng đúng thật không quan tâm gì, đầy hứng thú nhìn Vô Song.
Tất nhiên.... nàng cũng không nhìn Vô Song mà là nhìn Uyển Thanh.
Uyển Thanh lúc này cũng nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt, sau đó Uyển Thanh thân hình nhẹ nhàng run lên, bởi nàng thấy nữ tử kia vậy mà nhẹ vuốt má nàng.
Mộc Uyển Thanh lập tức sợ hãi lùi ra sau vài bước, thậm chí trốn sau người Vô Song, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải việc này.
Mộc Uyển Thanh chán ghét nam nhân nhưng nàng sẽ không sợ nam nhân, nàng sẽ lại càng không sợ chém giết, bất quá đây là lần đầu tiên nàng bị nữ nhân thân mật đến cái trình độ này.
Nhìn động tác của nữ tử kia, Vô Song cũng liền có chút ái ngại nhìn nàng.
Động tác cực kỳ chuyên nghiệp... có điều Vô Song cũng không xa lạ gì, hắn cùng.... hắn cùng Viên Tĩnh làm suốt.
Nữ tử này chỉ sợ.... thật sự có vấn đề rất nặng về giới tính.
Nhìn thấy Uyển Thanh sợ hãi, nữ tử này liền bật cười, nàng cười thực sự có chút... không giống nữ nhân, nàng cười rất tiêu sái.
"Tiểu cô nương đừng sợ, bản công tử cũng không có làm gì ngươi a, chỉ là vuốt ve một cái thôi cũng không cần phản ứng như vậy a, bất quá ngươi càng phản ứng như thế, bản công tử lại càng thích, ngoan bỏ khăn che mặt ra, bản công tử nhìn một chút nhan sắc của ngươi đi".
Mộc Uyển Thanh lần này trực tiếp rút đao ra, có điều cũng không phải chém thẳng về phía nữ tử áo đen, nàng chỉ dùng đao để phòng ngự mà thôi.
"Khăn che mặt của ta không bỏ xuống được, hơn nữa.... ngươi tránh xa ta một chút, nếu ngươi lại gần, đừng trách ta hung ác ".
Vô Song thật sự có thể nhận ra, giờ phút này Uyển Thanh là cỡ nào luống cuống.
Nữ tử áo đen khẽ lắc đầu, sau đó một tay biến thành quyền, nhẹ gõ lên đầu Vô Song.
Nàng thay đổi mục tiêu quá nhăn, làm Vô Song cũng không có cách nào phản ứng kịp.
"Tiểu tử, lúc này rất cứng a, bản công tử liền thích, sau này cũng bỏ chức vị đường chủ đi, bản công tử đang thiếu một cái thư đồng, làm thư đồng của bản công tử hơn xa cái chức danh đường chủ kia".
Nói xong, chỉ thấy thân hình nữ tử như tàn ảnh, biến mất.
Nàng chỉ đơn giản xoay một vòng, động tác như một làn gió nhẹ thoáng qua, sau đó đã hiện ra sau lưng Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh liền run sợ hét lên, bất quá nàng đột nhiên nhận ra, á huyệt cua rminhf dĩ nhiên bị người điểm phải.
Chỉ thấy nữ tử kia ôm lấy Uyển Thanh từ sau lưng, giọng nói đầy tính trêu chọc.
"Bản công tử không thích ép người, bất quá khí chất của ngươi rất tốt, bản công tử rất thích, sau này nếu không có nơi nào để đi, bản công tử liền mở vòng tay đón ngươi, dù sao bản công tử cũng muốn thu thêm vài cái ấm giường nha đầu".
Để lại một tiếng cuồng tiếu, nàng khẽ biến mất trong bóng đêm, để lại Vô Song không hiểu gì cũng Uyển Thanh mặt trắng bệch.
Nhìn theo bóng lưng của nữ tử kia, Vô Song thật sự cảm thấy tò mò.
Nàng là ai?.
Thăng Long Hội từ bao giờ có cao thủ cấp bậc này?.
........
Nữ tử này rời đi không xa, liền dừng lại, ánh mắt chậm rãi quan sát xung quanh.
Đây là phía ngoài Thổ Địa Miếu, đương nhiên cũng không có ai.
Nhìn cánh rừng yên tĩnh, nữ tử ánh mắt dần dần nhíu lại, sau đó khẽ thở dài.
Nàng cố gắng quan sát thêm một chút, vẫn không nhận ra sự tồn tại của ai, liền quay đầu lại.
Lúc này nàng ra tay với Thiết Vạn Sơn liền cảm nhận một loại khí tức quen thuộc, nàng liền rất nhanh xử lý đối phương, dọc theo khí tức đó chạy ra ngoài.
Đáng tiếc... cũng không có ai.
Ngày hôm nay, nàng tự mình đến Thổ Địa Miếu căn bản không phải vì Thiên Địa Hội.
Viên Quán Nam? Tiêu Trung Tuệ?, hai người này chết sống hơi đâu nàng quan tâm.
Thăng Long Hội cùng Thiên Địa Hội quan hệ?, nàng cũng không quan tâm. Với nàng hiện nay Thăng Long Hội có cũng được, không có cũng được.
Nàng hôm nay có mặt ở đây chỉ vì, nàng nghe lời Dạ Xoa, Dạ Xoan nói cho nàng một cái tin tức kình người.
Nàng năm nay 25 tuổi, họ Quy tên Mạc Ly, nàng là Vô Địch Thiết Quyền Môn Chủ.
Tất nhiên, không ai dám gọi đầy đủ cả tên cả họ của nàng, rất nhiều người chỉ dám gọi nàng là Mạc Ly hoặc Ly – công tử.
Sẽ không ai ngờ, Ly công tử nổi tiếng bá đạo, giết người như ngóe hôm nay lại có giây phút yếu lòng như vậy, nhìn vào ánh mắt nàng, có thể nhận ra sự nhung nhớ.
Đúng lúc này, Mạc Ly chậm rãi quay đầu lại, nàng thân hình liền run lên.
Mạc Ly nhìn thấy, một nam tử thư sinh, mái tóc đen búi cao, lưng dựa vào tường đang nhìn nàng.
Người này chính là Xà Vương đại danh đỉnh đỉnh.
Nhìn thấy Xà Vương, Mạc Ly hai mắt khẽ nhòe đi, nàng một mạch chạy thẳng về phía Xà Vương.
Xà Vương nhìn Mạc Ly, có chút đau lòng, nhẹ nhàng đưa hai tay ra.
Mạc Ly lao vào trong ngực của Xà Vương, nàng khóc thút thít, những giọt nước mắt lã chã rơi.
"Ô ô, thúc thúc, người về rồi. ô... ô".
"Cha... cha chết thật thảm, năm đó cha chết thật thảm. Không chỉ có cha, mẹ cũng chết rồi, mẹ cũng bỏ Mạc Ly mà đi. Thiên Vương đại nhân cũng chết, mọi thứ sụp đổ hết... sụp đổ hết rồi".
Mạc Ly nàng còn có một cái thân phận khác, nàng là A Tu La của Thiên Long Giáo, đây là địa vị cha nàng truyền lại cho nàng.
Trong sáu vị hộ pháp Dạ Xoa – Kiền Thác Bà – A Tu La – Khẩn Na La – Ca Lâu La – Ma Hầu La Gia luôn luôn lấy A Tu La cùng Ca Lâu La làm chủ lực, là hai vị hộ pháp mạnh nhất của Thiên Long Giáo.
Hiện nay cũng như vậy, Mạc Ly nàng chính là một trong hai người mạnh nhất của Thiên Long Giáo hiện nay, đương nhiên trong mắt Mạc Ly mà nói, Thiên Long Giáo của nàng đã chết, đã chết vào cái ngày cha cùng Thiên Vương ngã xuống.
Nàng hiện nay chỉ là Vô Địch Thiết Quyền Môn chủ, chỉ vậy mà thôi.
.......
"Thúc thúc, ngày đó... ngày đó người không có lên Thiên Long Sơn Mạch, Mạc Ly không có thấy người, Mạc Ly liền tưởng ngươi đã chết".
"Mạc Ly chỉ còn một mình thúc thúc mà thôi, thúc thúc đừng bỏ Mạc Ly được không?".
Muốn có bao nhiêu nữ tính liền có bấy nhiêu nữ tính.
Muốn có bao nhiêu mềm yếu, liền có bấy nhiêu mềm yếu.
Xà Vương ôm cô cháu gái nhỏ này trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen óng mượt của nàng.
Mạc Ly trong gần 10 năm qua, nàng đã phải gồng mình chịu đựng quá nhiều thứ, nàng đánh đổi gần như cả tuổi thanh xuân, đánh đổi hạnh phúc của chính mình.
Ngày Thiên Long Giáo sụp đổ, Mạc Ly mới 16 tuổi. Một cô nương 16 tuổi mất tất cả, không người thân, không gia đình cũng không có lý tưởng. Trong khoảng thời gian qua Mạc Ly phải trải qua cái gì, Xà Vương cũng không rõ, chỉ là chắc chắn không dễ chịu.
Xà Vương đột nhiên cảm thấy, hắn thật sự rất ích kỷ, năm đó hắn cùng Thanh rời bỏ trung nguyên, quyết định ẩn cư hải ngoại, hắn là trốn tránh, là buông bỏ.
So với Mạc Ly, Xà Vương đột nhiên cảm thấy, mình không bằng nàng.
Ít nhất năm đó, Xà Vương còn không mạnh mẽ bằng cái cô bé 16 tuổi này.
Nghĩ đến sự việc gần 10 năm trước tại Thiên Long Sơn Mạch, Xà Vương nhè nhẹ nhắm mắt lại, khóe miệng thở ra một hơi hàn khí.
" 10 năm trước, ngươi đã là Đại Tông Sư cao thủ, ta cũng vậy. 10 năm sau, ngươi là Ngũ Tuyệt, ta cũng vậy. Hy vọng trận chiến lớn đầu tiên của ta ở Trung Nguyên, có thể gặp được ngươi, thật sự rất mong đợi".
.......
Không ai biết thân sự thật sự của Xà Vương, ít nhất triều đình không có tra ra, chính vì không có tra ra, mà ai cũng nghĩ Ngụy Trung Hiền đang chiếu tướng Thiên Địa Hội, một thế cờ cực khó.
Tuy nhiên nếu đám người Lý Lân cùng Tần Cối biết thân phận thật sự của Xà vương, sẽ phải suy nghĩ lại.
Xà Vương không so phỉa là hoàng thân quốc thích của Minh triều, nhưng độ ảnh hưởng của hắn còn lớn hơn nhiều lắm.
Trận chiến này, chưa chắc đã là thế cờ khó dành cho Xà Vương, chỉ sợ là tiếng sấm báo hiệu cho sự trở lại của Xà Vương mà thôi.
.......
Thời gian dần dần trôi qua, khi bình minh đến, mặt trời chậm rãi xuất hiện, ở Thổ Địa Miếu cũng không còn một ai.
Đêm hôm qua cũng không có ai ngủ, hàng trăm võ lâm cao thủ cùng nhau cắt máu ăn thề, cùng nhau đi suốt đêm hướng về Trường An – Sơn Nam Tây Đạo.
Sơn Nam Tây Đạo đúng là đủ rộng rãi để áp tiêu, để nhiều người cùng nhau đi lại, dù sao đây là con đường huyết mạch dẫn đến Trường An, người qua lại sao có thể ít?, con đường này sao có thể nhỏ?.
Tuy nhiên ở hai bên Sơn Nam Tây Đạo lại có núi lớn.
Bình thường có thể nói đây là phong cảnh hữu tình, ngây thơ lãng mạng gì gì đó, nhưng ngày hôm nay không giống.
Lúc này ẩn trong những ngọn núi kia, chính là cao thủ Thiên Địa Hội, tất cả đều ngưng thần chú mục, bởi bọn họ biết, đại chiến sắp nổ ra.
Nếu triều đình có tay trong ở Thiên Địa Hội thì Thiên Địa Hội cũng không phải không có mật thám, đây là điều chắc chắn.
......
Tại Sơn Nam Tây Đạo hiện nay, mọi thứ đều quá yên tĩnh, yên tĩnh đến phát sợ.
Dưới cái nắng nóng của mặt trời chói chang, xa xa bụi mù dần dần xuất hiện.
Ở đây đều là cao thủ lão làng, đi nhiều cũng nhìn nhiều, từ đám bụi mù xa xa, bọn họ có thể cảm nhận thấy một thứ áp lực đang dần dần bành trướng, xe trở phạm nhân liền đi chuẩn bị đi qua.
Khi cái đoàn xe kia xuất hiện, rất nhiều người đều âm thầm hít vào một ngụm lãnh khí, bởi đơn giản mà nói, đám người kia căn bản không giống đội hộ tống phạm nhân bình thường.
Xe tù được làm bằng sắt, bên trong đương nhiên là Viên Quán Nam, bất quá Viên Quán Nam chỉ nằm bẹp một góc trong xe tù, chân tay của Viên Quán Nam đã bị phế, hắn liền chỉ có thể nằm ở đó một góc như đống thịt nhã.
Ngoại trừ Viên Quán Nam ra... rất nhiều người chú ý đến Tiêu Trung Tuệ, sau đó khi nhìn thấy tình trạng của Tiêu Trung Tuệ, không ít người hít vào một hơi lãnh khí, thậm chí Vô Song ở ngay gần Uyển Thanh, hắn có thể cảm thấy Uyển Thanh đang dừng răng cắn thật chặt vào bàn tay mình để không gây tiếng động.
Tiêu Trung Tuệ phải nói là rất đẹp, nàng là nữ nhân đẹp nhất của Thiên Địa Hội có điều hiện nay, ai nhìn ra được Tiêu Trung Tuệ xinh đẹp ngày nào?.
Tiêu Trung Tuệ quần áo rách tả tơi, lộ cả da thịt ra bên ngoài chỉ là da thịt của nàng, toàn vết sẹo đáng sợ, nhìn mà kinh người.
Tiêu Trung Tuệ bị trói trên một cây cột, đặt ở ngay giữa một xe ngựa lớn.
Đáng nói nhất, nàng bị hỉu dung.
Nửa khuôn mặt bên phải, vẫn là Tiêu Trung Tuệ, nhưng nửa khuôn mặt bên trái đầy những vết rạch.
Tiêu Trung Tuệ lúc này không rõ sống chết, ánh mắt đục ngầu, thậm chí là vô thần.
Nhìn thảm trạng của nàng, ai ai cũng kinh, ai ai cũng giận.
Đoàn người áp tải tù nhân này có khoảng gần 200 người.
Bọn họ đi cũng không nhanh, thậm chí là rất chậm, từng bước từng bước.
Gần 2000 người này cũng không có mấy người để ý đến Viên Quán Nam trong xe, bọn họ chỉ tập trung bảo vệ ba chiếc xe ngựa cực lớn đang chậm rãi tiến về phía trước.
Ba chiếc xe ngựa, tổng cộng 27 đầu ngựa kéo xe, diện tích mỗi chiếc xe chỉ sợ cũng ngang một ngôi nhà cỡ nhỏ, bên trong có cái gì, không ai biết.
Lúc này chỉ biết, Tiêu Trung Tuệ cùng Viên Quán Nam thảm trạng, thành công kích nộ rất nhiều người.
Đứng trên đỉnh núi, ba người Trần Cận Nam, Xà Vương cùng Mạc Ly đều đang quan sát tất cả.
Trần Cận Nam thân hình run lên, trong mắt ngập tràn sát khí, nếu không phải có Xà Vương ở đây, hắn liền không nhịn được mà muốn chém giết hết lũ Thanh cẩu bên dưới.
Tuy nhiên tức giận là tức giận, Trần Cận Nam vẫn phải tỉnh táo bởi hắn nhận ra đám người bảo vệ xe kia là ai.
Toàn bộ gần 200 người, đều là người của Huyết Chích Đoàn.
Không chỉ có Trần Cận Nam, còn có rất nhiều người nhận ra, triều đình lần này thật sự phái cả ra Huyết Chích Đoàn áp xe.
Đây là một cuộc chiến vốn không công bằng.
Bên triều đình chỉ cần áp tải con tin đến Trường An liền là thắng, cho dù con tin chết hết, bọn họ chỉ cần mang Uyên Ương Đao về, vẫn là thắng.
Người Thiên Địa Hội vừa phải cứu Tiêu Trung Tuệ cùng Viên Quán Nam, lại vừa phải đoạt về Uyên Ương Đao.
Dưới ánh nắng của mặt trời, rất nhiều người cũng nhìn ra, đôi Uyên Ương Đao kia, vừa vặn cắm trên đỉnh hai chiếc xe ngựa khổng lồ còn lại.
Triều đình đang khiêu khích, là trần trụi khiêu khích.
.........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan