Chương 21: Vu kinh thức tỉnh.

Cổ Vu

Chương 21: Vu kinh thức tỉnh.

Chương 21: Vu kinh thức tỉnh.

Lạc Vũ cứ trôi nổi ở hư không như vậy không biết đã bao lâu. Mãi đến khi vầng ánh sáng màu ám kim bao bọc bên ngoài tấm da dê trở nên mờ dần rồi biến mất.

Hắn cẩn thận đưa mắt quan sát, tâm niệm vừa động cơ thể liền chậm rãi bay đến gần tấm da dê. Trong suốt quãng thời gian chờ đợi vừa rồi hắn phát hiện ra bản thân có thể tự di chuyển, chỉ cần nghĩ về phương hướng cần tới thì sẽ có lực đẩy xuất hiện đẩy hắn đi.

"Thật kì lạ...! Thật ấm áp...!"

Lạc Vũ lẩm bẩm, càng đến gần tấm da dê hắn càng có cảm giác thân thiết lạ kì. Thứ cảm giác này gần giống như máu thịt tương thông, lại như lòng mẹ ấm áp.

Trong khoảnh khắc đó, Lạc Vũ không khỏi mất tự chủ đưa bàn tay về phía trước chạm nhẹ vào tấm da dê kia.

"Uỳnh..."

Một tiếng động vang lên như sét đánh trong tâm thức hắn. Khung cảnh xung quanh vùn vụt thay đổi như cuồng phong bão tố. Lạc Vũ có chút kinh hãi không biết nên làm thế nào.

"Vù... vù..."

Thời gian bất chợt dừng trôi, hắn kinh hoảng phát hiện bản thân đã ở một phiến không gian khác. Lạc Vũ mơ hồ đưa mắt quan sát xung quanh. Trên mặt đất là một cánh đồng hoa đỏ trải rộng khắp tầm mắt hắn. Hắn thậm chí còn thấy thú vật di chuyển, côn trùng kêu gọi nhau. Thậm chí đến từng đợt gió thổi bên tai cũng nghe cực kì chân thật.

"Đùng... đùng... đùng...!"

Từng tiếng trống quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của hắn.

Lạc Vũ quay đầu nhìn lại, phía chân trời vốn yên ả chợt xuất hiện từng điểm đen. Mới đầu chỉ là một vài điểm nhỏ, sau đó nhiều dần, cuối cùng chỉ sau vài khắc đã phủ kín cả một phương. Tiếng trống chính là vang lên từ hướng đó.

"Thật nhiều người!"

Lạc Vũ không kiềm được mà thốt lên. Toàn bộ các chấm đen nhỏ kia chính là con người, số lượng nhiều đến nỗi từ chỗ hắn đang đứng đây cũng có thể nghe được tiếng họ reo hò. Lạc Vũ chú ý nghểnh tai lên nghe, thính lực của hắn cũng không đến nỗi tệ, mơ hồ có thể nghe được vài chữ được gió đưa đến.

"Vu....Vu....Việt....chiến....Thiên..."

Từng từ ngữ đứt quãng truyền đến tai Lạc Vũ. Trái tim hắn chợt thắt lại.

"Những người này... là Việt Vu?"

Tiếng hò hét càng lúc càng gần, hắn đã bắt đầu thấy được hình dáng những người đầu tiên.

Những người này ai nấy đều có bộ dáng dũng mãnh. Nam thì đầu quấn khăn xếp, nửa thân trên để trống lộ ra cơ bắp cường tráng với các loại hình xăm dữ tợn, nửa người dưới quấn khố vải. Nữ thì khoác áo da thú, tóc tết dài để gọn gàng ở sau lưng, trên tay cũng cầm đủ loại vũ khí, ánh mắt quả quyết, trên mặt bôi nhiều vết màu kì lạ.

"Ầm... ầm... ầm..."

Cảnh tượng thay đổi lần nữa. Lạc Vũ thấy mình đang đứng phía trên không trung của đám người này, xung quanh hắn là tám vầng sáng khổng lồ chọc đến tận trời. Mà trên cao lúc này mây đen vần vũ, cả một vùng không gian bị bao phủ một màu u ám.

"Thiên đạo mục nát..."

Vầng sáng thứ nhất phát ra âm thanh. Giọng nói ầm ầm rung chuyển cả một vùng trời.

"Một trận chiến cuối cùng..."

Vầng sáng thứ hai tiếp lời, âm thanh này nhẹ nhàng hơn, nhưng nghe cũng như tiếng sấm rền rĩ.

"Chết nào có gì đáng sợ? Chết, đổi lại tộc nhân được ấm no. Chết, đổi lại tộc nhân được hạnh phúc. Chết, đổi lại tộc nhân... có cơ hội vĩnh sinh..."

"Một trận chiến này, sinh mạng của chúng ta, của những chiến binh này, dù có thất bại cũng sẽ đổi lại được ngàn vạn năm cho thiên địa sinh linh được bình an. Đáng...."

"Hôm nay, dù máu chảy thành sông, xương chất thành núi, linh hồn của người Vu vẫn sẽ mãi mãi bất diệt. Tại nơi đây ta thề nguyện: dù hồn phi phách tán, dù tan xương nát thịt, cũng quyết không lùi bước."

Những vầng sáng còn lại đều thay phiên lên tiếng. Mỗi người nói không nhiều, chỉ vài câu, nhưng mỗi một câu nói đều chất chứa nhiều cảm xúc. Có thương tiếc, có không cam tâm, có buồn bã, có chiến ý. Thứ duy nhất không có chính là: sợ hãi.

"Nổi trống...!"

"Việt Vu tộc hôm nay nghịch thiên, đổi lại ngàn vạn năm bình an cho thiên địa, dành lấy một cơ hội siêu thoát cho chúng sinh. Ta chỉ mong người đời sau đừng quên đi một trận chiến ngày hôm nay. Hãy trở nên mạnh mẽ hơn đi, vì sau này sẽ không còn ai thay các ngươi chống đỡ."

"Nhất niệm thành, nhất niệm vong, thành bại một đường, cớ gì phải hối?

Sinh là Việt, chết là Vu, trời đất mang mang, cớ gì rơi lệ?"

"Sinh là Việt, chết là Vu, trời đất mang mang, cớ gì rơi lệ"

"Sinh là Việt, chết là Vu, trời đất mang mang, cớ gì rơi lệ"

"Vì Việt Vu... nhất tộc... bất diệt...!"

"Giết... Giết... Giết..."

"Đùng... đùng... đùng..."

Ba âm thanh cuối vang vọng trong trời đất, tựa tiếng hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Ngàn vạn vu nhân như hòa thân vào tiếng trống vang đồng thanh hét lên.

"Giết... Giết... Giết..."
"Giết... Giết... Giết..."
"Giết... Giết... Giết..."

Lạc Vũ cảm thấy khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, từ trái tim chợt truyền đến cảm giác hào hùng phấn khích khó thể giải thích. Bờ vai hắn bắt đầu rung động, cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng không thể nào khống chế. Đến cuối cùng, Lạc Vũ cũng buông tay, để mặc cho nó chiếm lấy mình

"A...."

Lạc Vũ thét lên một tiếng, âm thanh như thấu trời xanh, tiếng hét của hắn nhập vào cùng trăm ngàn chiến sĩ Vu Việt. Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, tựa như tiếng trống vang giòn dã, Linh hồn của bọn họ như hòa vào làm một, trái tim cũng đập chung một nhịp.

Từ trong một quầng sáng bay ra một thứ gì đó. Vật thể vừa rời khỏi quầng sáng đã lập tức biến to. Lạc Vũ vừa nhìn đến đã trợn tròn hai mắt.

"Cái này... không phải là tấm da dê cũ kĩ kia ư?"

Không thể gọi nó là da dê cũ kĩ nữa. Vì vật thể khổng lồ đang treo trên không kia nào có lấy nửa điểm hư hỏng. Chỉ thấy từ chỗ nó phát ra từng đợt sóng gợn, kèm theo hào quang chói lóa xé toạc bầu trời.

Mây đen dày đặc giống như sợ hãi thứ ánh sáng này. Nó chiếu đến đâu, mây đen liền tan đi đến đấy, để lộ ra cả một khoảng trời xanh.

"Ầm... ầm..."

Khung cảnh thay đổi lần thứ ba.

Máu nhuộm lềnh đất, người Vu tử thương vô số. Lạc Vũ nắm chặt bàn tay, mắt nhìn đăm đăm vào những gì đang diễn ra bên dưới mà lòng căm phẫn vô cùng.

Họ, từng là những chiến binh mạnh mẽ nhất, bây giờ đang quỳ gục trên mặt đất. Có kẻ không phục, dẫu mất chân cụt tay vẫn hiên ngang nắm chặt vũ khí chỉ thẳng lên cao như thách thức ông trời.

_A!

Lạc Vũ thét lớn. Hắn thét mà như tất cả người Vu cùng thét.

Lệ đổ. Lạc Vũ khóc, tất cả bọn họ đều khóc.

Từng dòng nước mắt màu đỏ, màu của máu.

Mặt đất nơi đây đã bị nhuộm thành một màu đen, không khí bốc lên hơi máu nhàn nhạt. Kèm theo tiếng ai oán như linh hồn chiến binh gào rống.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Khung cảnh nơi đó kinh tâm động phách, giống như một dấu ấn in thẳng vào linh hồn Lạc Vũ, làm hắn từ nay về sau sẽ mãi mãi không bao giờ quên được.

Bầu trời nứt nẻ, từng đợt lốc xoáy khổng lồ xé rạch bầu trời chọc thẳng xuống mặt đất cuốn phăng tất cả mọi thứ, phảng phất như ngày tận thế. Trời đất run rẩy, sóng thần cuốn lên trời cao cả ngàn mét, núi lửa phun trào, không gian khắp nơi bị xé toạc, rách vụn thành nhiều mảnh nhỏ, để lộ ra từng đám khoảng không đen ngòm sâu hoắm.

Tám quầng sáng kia đã mờ dần, tấm da dê cũng bị thương tổn không nhỏ. Họ đang vất vả chống đỡ từng đợt sấm sét đánh xuống từ hư không. Đến cuối cùng, như đã quyết định gì đó. Tám quầng sáng chợt bộc phát một lần quang mang dữ dội. Một đợt ánh sáng trắng từ chỗ họ tản ra che phủ cả trời đất, che phủ cả một phiến không gian này.

"Ầm..."

Lạc Vũ giật mình như vừa tỉnh mộng. Khung cảnh xung quanh hắn đã trở lại bình thường. Hắn vẫn chưa thức giấc, thân thể vẫn đang trôi nổi ở trong không gian kia, giữ nguyên tư thế chạm vào tấm da dê cũ kĩ.

Tấm da dê kia vậy mà thu nhỏ dần, rồi vụt một cái bay vào trong đầu hắn.

Lạc Vũ giật mình tỉnh giấc. Hắn kinh hoảng ngồi dậy, từng cơn gió thổi vào cơ thể lạnh lẽo làm hắn chợt nhật ra bản thân đã đổ nhiều mồ hôi như thế nào.

"Trận chiến đó thật đáng sợ... Tám quầng sáng đó, phải chăng là tám vị Tổ Vu? Còn tấm da dê, nó rốt cuộc là gì?"

Vừa nghĩ đến tấm da dê, nó chợt hiện ra trong tâm trí Lạc Vũ, lần này phía ngoài mặt của nó còn hiện ra hai chữ màu đỏ rực như được viết bằng máu: Vu Kinh.