Chương 12: Bất Thức Quân

Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục

Chương 12: Bất Thức Quân

Chương 12: Bất Thức Quân

Không để cho Minh An kịp phàn nàn thêm, nàng chợt cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc từ xa xa, bèn ngạc nhiên quay đầu.

Ở dưới cổng lớn của Liễu Thành, một bóng người hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Thân thể cường tráng, khuôn mặt dày dặn phong sương, ánh mắt sắc bén tựa một thanh kiếm, áo dài màu xanh rêu, hông đeo hai thanh kiếm, một ngắn, một dài.

Trong khi thanh kiếm dài được đeo chéo sau lưng, thì bên hông gã ta lại giắt thanh ngắn còn lại, một cách đeo kiếm khá kỳ lạ so với những hình ảnh kiếm tu được miêu tả trong những ghi chép mà Minh An từng đọc.

Nổi bật nhất, có lẽ là mái tóc trắng bạc như tuyết của gã ta, và một chiếc bóng trắng mờ nhạt, đang lơ lửng phía sau lưng gã.

Nó giống như một con u linh, phiêu dạt trong gió, lại kiên trì ám theo người đàn ông này.

Dáng vẻ kỳ quái của gã ta đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người dân xung quanh, tuy nhiên bọn họ chỉ quan sát một hồi, sau đó thu ánh mắt lại và tiếp tục công việc thường ngày.

Liễu Thành cũng nằm ở biên giới Nam Thổ và Bắc Lĩnh, thành ra mỗi ngày đều có đủ loại người kỳ quái ghé ngang qua, cho nên bọn họ chỉ tấm tắc lạ kỳ, rồi cũng không nói gì thêm mà tiếp tục làm việc.

Gã đàn ông cứ tiếp tục tiến lại gần Trường Dạ, còn hắn thì chỉ tiếp tục đọc [Chiến Phá Thương Khung], thi thoảng lại lật sang một trang khác.

Nhất thời, hai người không nói gì cả, chỉ có bóng trắng lơ lửng sau lưng gã đàn ông liên tục lượn lờ giữa cả hai, có vẻ thắc mắc.

Khung cảnh cứ thế mà kéo dài suốt hai, ba phút, Minh An cảm thấy buồn bực, trong lòng chợt thắc mắc không hiểu tiên sinh và gã đàn ông này đang làm gì.

Nàng chăm chú quan sát bóng trắng lơ lửng, chợt đưa tay ra và bóp lấy nó một cái.

Ừm, rất mềm, không khỏi khiến người ta muốn bóp thêm một cái nữa.

Đột ngột, người đàn ông giật bắn mình lên, bóng trắng cũng run rẩy mà chớp mắt rời khỏi tay của Minh An, nấp ra sau lưng gã ta.

"Tiểu tử, gan của ngươi thật to lớn"

Gã ta tức giận kêu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh An, tay kia che lại bóng trắng ở sau lưng tránh khỏi tầm tay của nàng.

Minh An: "..."

Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng chỉ sờ vào bóng trắng đó thôi, vậy mà đối phương lại phản ứng gay gắt thế kia?

Phụt!

Trường Dạ còn đang đọc sách chợt không nhịn được mà phì cười, hắn ta vỗ vỗ ghế bên cạnh, ra ý cho Minh An ngồi xuống, đồng thời ánh mắt hướng về phía gã đàn ông, cuối cùng mới nói:

"Ninh Thúc, con bé còn chưa hiểu chuyện, ngươi không cần phải ra vẻ dữ tợn như thế"

"Tiên sinh, đó là tiểu tử mà ngài nhắc đến trong thư?"

Gã đàn ông được gọi là Ninh Thúc chỉ lườm Minh An một cái, sau đó liền rót ra một tách trà và hỏi.

Trường Dạ mỉm cười và gật đầu, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

"Thế nào?"

"Có thể bồi dưỡng, nhưng mà… ngài nhất quyết phải đi theo con đường này?"

Ninh Thúc có vẻ nghiền ngẫm, nhíu mày quan sát lấy Trường Dạ và hỏi, tay mân mê tách trà.

Nhất thời, bầu không khí lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, khiến Minh An không khỏi dở khóc dở cười, sau đó hỏi:

"Tiên sinh, rốt cuộc đây là ai vậy?"

Với cả, tại sao lại đột ngột nói về nàng như thế cơ chứ?

Trường Dạ liếc nhìn Minh An, hắn nâng tẩu lên rít một hơi thuốc lá, sau đó mới bắt đầu giới thiệu:

"Cũng quên nói với ngươi, đây là người làm vườn của nhà chúng ta, chỉ là ba tháng vừa rồi Ninh Thúc có việc, cho nên bây giờ mới trở lại"

Minh An khẽ gật gù, nàng chăm chú quan sát Ninh Thúc, lại đưa mắt về mái tóc trắng như tuyết của gã, chợt nghĩ ra điều gì mà nói:

"Ninh Thúc cũng giống như ta?"

"Không, ngươi là người đầu tiên mà ta sử dụng Phản Hồn Diệp"

Trường Dạ lắc đầu và nói, Ninh Thúc chỉ nâng lên một tách trà, gã khẽ nhấp một ngụm và lắc đầu:

"Là phu nhân cứu mạng ta, nếu không thì e sợ ngày ấy…"

Phu nhân, ý chỉ người thê tử quá cố của Trường Dạ, tuy nhiên điều đó vẫn không giải thích được tại sao Ninh Thúc lại có vẻ khác biệt so với Minh An, cho nên gã mới bổ sung thêm:

"Trường hợp của ta khác ngươi, tiểu tử. Ta là nửa người nửa u linh"

Nửa phần người chính là thân thể hiện tại của gã, còn phần u linh…

Minh An tức khắc phản ứng lại, nàng chợt buột miệng mà nói ra:

"Vậy thứ trắng trắng giống bánh dày này chính là phần u linh của ngài?"

Phụt!


Lần này, Trường Dạ cười ra tiếng, còn Ninh Thúc chỉ thoáng biến sắc, thậm chí còn giữ khoảng cách với Minh An hơn nữa, giống như sợ hãi nàng sẽ lao tới và ăn hết phần u linh của mình vậy.

Minh An: "..."

Có cần thiết phải phản ứng thái quá như vậy không?

Ninh Thúc đề phòng nhìn lấy Minh An, sau đó gã ta mới nghiêm trang nói:

"Tuy giống bánh dày, nhưng thứ này không ăn được. Nếu tiểu tử như cứ ngươi không biết trời cao đất dày, ta không ngại chém chết nhà ngươi!"

"Ngài không cần phải phản ứng dữ dội như vậy chứ…"

Minh An cười gượng, dù sao cũng là lỗi của nàng khi nói những lời như vậy, nào ngờ Trường Dạ chỉ nhàn nhã đặt điếu thuốc xuống, cuối cùng cười mà không nói gì.

Phản ứng của Ninh Thúc như vậy, không có gì khó hiểu, bởi Ninh Thúc hầu hạ thê tử của hắn nhiều năm, không ngày nào là phần u linh của hắn không bị nhắm đến.

Thậm chí cho dù đến bây giờ, có vẻ như điều đấy vẫn ám ảnh Ninh thúc, hình thành phản xạ có điều kiện bên trong gã.

Trường Dạ hoài niệm nghĩ thầm, cuối cùng hắn mới gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu hai người ngừng hồ nháo.

Minh An thấy thế, liền lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, còn Ninh thúc vẫn có vẻ đề phòng mà ôm lấy bóng trắng trong lòng, cảnh giác cao độ liếc nhìn nàng.

Cuối cùng, Trường Dạ chỉ đành bất đắc dĩ và quay sang Minh An, hất đầu ra hiệu:

"Ngươi đi tới mua cho ta thêm vài cuốn truyện đi"

Ý hắn đã rõ, rằng chuyện này chỉ nên để hai người biết, cho nên Minh An không có ý kiến gì, dù sao nàng cũng muốn đọc thử "thần tác" của nhà xuất bản Bỉ Ngạn này mà xem.

Sau khi Minh An rời đi, Trường Dạ mới một lần nữa châm tẩu lên, hắn bắt đầu rót trà, động tác khá chậm rãi:

"Thế nào, đã điều tra ra được chuyện gì chưa?"

Những ngày này, Ninh Thúc rời đi để xử lý hai việc, một là gặp gỡ cháu gái của gã, hai là điều tra sự việc xung quanh biên giới Nam Thổ và Bắc Lĩnh, đồng thời gặp gỡ các vị Thánh Tướng, Thiên Tướng của hai bên.

Ninh Thúc nhíu mày, chợt có cảm giác nhức đầu mà nói:

"Có một số lớn người bị tà đạo lây nhiễm, nhưng ta không điều tra ra được kẻ chủ mưu là ai"

Liễu Y Tiên cũng là một trong số đó, Trường Dạ nghe đến những lời ấy, hắn chỉ lẳng lặng ngậm tẩu, từng làn khói mỏng bốc lên trên không trung, dường như đang suy tư điều gì đó.

Không điều tra ra, không hẳn là không có thông tin.

Ninh Thúc nhận được sự trợ giúp từ Thánh Tướng Nam Thổ và Thiên Tướng Bắc Lĩnh nhưng vẫn chưa có thông tin, hoặc là không có, hoặc là đây chính là một dấu hiệu.

Liệu ở Nam Thổ và Bắc Lĩnh có người bao che cho vụ việc lần này, cho nên bọn họ mới không thể dò tìm được thông tin gì?

Dư nghiệt của Đông Nhạc Ma Đế năm đó ư?

Trường Dạ thở dài, hắn chợt cảm thấy buồn bực.

Năm tháng dài dằng dặc, lại có những kẻ vô cùng đáng ghét, có thể kiên trì làm những việc vô cùng buồn tẻ, lại khiến bọn hắn không thể không để ý.

Ninh Thúc quan sát lấy Trường Dạ đang trầm ngâm suy nghĩ, gã chỉ khẽ lắc đầu.

Mười năm trước, khi đối đầu với Ma Đế, ai cũng chuẩn bị tinh thần để đối diện với cái chết.

Yêu Cơ Thiên Hồ không nói, bởi vì vốn sinh ra làm yêu tộc, có vô số biện pháp để trùng sinh đoạt xá, cho nên tỉ lệ sống sót rất cao.

Thế nhưng, Ma Tôn, Thiên Đế, Thánh Hoàng phải đối mặt với thứ gọi là thập tử vô sinh.
Truyền thuyết kể rằng, trước khi tiến đến vô tận hư không, Thiên Đế, Ma Tôn và Thánh Hoàng đã giao phó xong hậu sự, cũng truyền lại Thánh Ấn cho đệ tử và con cháu đời sau, cả hai đã tính trước việc bản thân vong mạng, cho nên mới hành động như vậy..

Tuy nhiên sau đó, Thánh Hoàng đã tự tay chấp bút, viết một phong thư gửi cho Trường Dạ.

Nếu sau này cả ba bọn họ chết, lúc đó cho dù chuyện ở trong mỗi đại lục đều ổn, nhưng biên giới giáp ranh giữa sáu châu lục thì khác, dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, nhất là các tay chân của Đông Nhạc Ma Đế động tay động chân.

Lúc đó, Thánh Hoàng hi vọng rằng Trường Dạ có thể ra tay trấn áp vùng rìa, để không khiến người vô tội nào phải chết.

Đổi lại, Thánh Hoàng sẽ đưa cho Trường Dạ các loại kỳ trân dị bảo có thể gia tăng tuổi thọ của hắn, dù sao lúc đó Trường Dạ cũng sắp chết già.

Thế là, hắn đồng ý, cũng khiến ba vị kia yên tâm, sẵn sàng đối đầu với Đông Nhạc Ma Đế.

Chỉ là không ai ngờ rằng, đến phút cuối Trường Dạ lại ra tay sát thê chứng đạo, cuối cùng trở thành vị Cửu Phẩm thứ năm tham chiến, nhờ thế mà tru sát được Ma Đế.

Sau trận chiến, Ma Tôn mất tích suốt bảy, tám năm liền dưỡng thương, tuy thế tính mạng vẫn còn chìm trong bấp bênh.

Mà Thiên Đế, khí vận của hắn bị sụp đổ, cuối cùng không thể chìm vào ngủ say, chỉ nhờ đời sau chậm rãi bồi dưỡng lại khí vận.

Thánh Hoàng lại là người ít tung tích nhất, nhưng chỉ có Trường Dạ hiểu rõ người này lại có tình hình tệ nhất. Cuối cùng ba vị Cửu Phẩm đều trọng thương, hắn không thể không làm theo lời hứa của Thánh Hoàng, trấn áp trung tâm của sáu châu lục.

Cho dù Trường Dạ chỉ mới đột phá, chiến lực lại thua xa các vị Cửu Phẩm cùng lứa, nhưng dù gì cũng ở đỉnh nhân gian. Cho nên hắn miễn cưỡng trấn áp khu vực trung tâm, không khiến hỗn loạn xảy ra.

Mười năm trôi qua, Trường Dạ vẫn cứ làm như vậy, chỉ là không giống như các vị kia, hắn không có Vương Tọa, Thánh Ấn, cũng chẳng có cung điện, thậm chí đến cả người dân ở vùng biên giới các châu lục, phần lớn đều không biết đến Trường Dạ.

Nhưng, cao tầng của các thế lực lớn đều nghe về truyền thuyết của hắn, cuối cùng chỉ xem Trường Dạ như một tin đồn hư hư thực thực.

Người đời nghĩ rằng thế gian chỉ có Lục Quân trấn áp sáu châu lục. Còn vị thứ bảy lại như một câu chuyện xưa, ít ai có thể biết đến.

Đệ Thất - Bất Thức Quân (vị quân chủ không ai biết đến)