Chương 1: Trọng sinh tôi là… thằn lằn!??
Trong một không gian ngập tràn trong sự yên tĩnh của bóng đêm
Một tiếng kêu phát ra từ đâu đó
-Đau…quá…
Tôi khẽ kêu lên vì đau đớn, tôi không biết mình đang ở nơi nào vì khi tỉnh lại mình đã ở đây rồi và tôi cũng không thích cách mà mình tỉnh lại
Tỉnh lại vì đau thật đáng sợ!
Thế giới quanh tôi như một đống đổ nát còn sót lại của một di tích vậy nhưng cách mà nó vận hành thật không bình thường chút nào…
Những mãnh vỡ của phế tích đó cứ trôi lơ lững trên không trung không theo một quy tắc nào cả.
Nhưng những cơn lốc màu đen mới là thứ khiến tôi cảm thấy khó chịu nhất khi nhìn vào đó bạn sẽ có cảm giác như xung quanh đang bị méo đi và cuốn vào dòng xoáy đó và cả khuôn mặt như bị đun sôi lên
Tôi nhìn xung quanh nhưng nó vẫn chỉ đang lặp lại theo một vòng tuần hoàn đơn điệu Phế tích-Hố đen-Phế tích-Hố đen và lặp lại
Bầu trời cũng chỉ làm nó kỳ lạ hơn thôi một màu đen đơn điệu
Nơi này không giống như bất kỳ một nơi nào trên trái đất
Tôi chăm chú nhìn vào bầu trời với một cảm giác trống rỗng
>Giống như có những gợn sóng màu đen đang lao nhanh qua tầm mắt và thế giới là một đống đổ nát vậy…<
Một ý nghĩ chợt lóe nhanh qua tôi
Tôi cố gắng xua tan nó đi nhưng lại không được và bắt đầu tự hỏi
-Đây là đâu…và tôi là….ai? nhỉ!!...
Có một thứ gì đó tràn ngập tâm trí tôi vào ngay lúc này
-Tôi là ai, có ai cho tôi biết được không…..
-Xin chào..
Hoảng loạn, sợ hãi, khủng hoảng,hối hận, tuyệt vọng, …. Đó là những thứ đang tràn ngập tâm trí tôi ngay lúc này- Những cảm xúc không giải thích được. Tôi hét lên càng lúc càng nhanh và càng to,…
…Nhưng không một ai đáp lại…
Sự im lặng và trống rỗng ngập tràn nơi đây
Tôi buộc phải trấn tĩnh chính mình
-Phải rồi nhỉ….chắc hẳn đây chỉ là một cơn ác mộng…
-Vậy chắc hẳn mình sẽ sớm tỉnh lại thôi…ha..ha…
Tôi tự an ủi mình, nhưng chỉ một lúc sau những cảm giác đó lại tiếp tục ùa về
Những cảm xúc đó như xé rách tôi ra vậy
Đau quá…lồng ngực và đầu như muốn tách rời thành từng mãnh
Tôi có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập như vỡ ra
Tôi muốn di chuyển
Nhưng rồi nhận ra mình không có chân
Tôi muốn vùng vẫy
Nhưng đôi tay cũng chẳng còn
Tôi gào thét
Nhưng cũng chỉ có những khoảng không trống rỗng đáp lại bằng sự im lặng một cách kinh khủng
Tôi có tồn tại?!
-Hahahahahahahha
.
.
.
Đã qua bao lâu rồi nhỉ
Tôi đã bỏ cuộc
Sẽ chẳng có ai đáp lại
Không đói hay khát
Không buồn ngủ hay có cảm giác
Tôi có cảm giác mình cũng sắp trở nên như nơi này rồi
Im lặng và chết chóc
Bây giờ tôi ước gì những cảm xúc đó có thể trở lại
Ý thức tôi mờ dần theo thời gian
Và màn đêm che dần tầm mắt
-Đây là sự kết thúc của tôi sao...haha...đã kết thúc rồi
Ý thức mờ dần
Bóng tối bao phủ
...
Hình như có ánh sáng chiếu vào mắt tôi
Tôi dần mở mắt ra nhưng bị chói trong giây lát rồi khi những thứ xung quanh dần rõ ràng lại…
Một hang động được hình thành nên bởi đá cùng với một thứ gì đó
Tôi híp đôi mắt mình lại
Một con vật kỳ lạ có 4 chi của thú nhưng nó lại sỡ hữu 1 cái đầu của loài rắn
Hãy tạm gọi nó là một con quái vật kỳ lạ vì nó không giống với bất kỳ loài nào tôi từng thấy trước đây
Hình như nó đang lại gần tôi một cách nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động
Nó khom đầu và cả thân trước xuống rồi nhún người, nhẹ nhàng phác thật nhanh lại đây
Mở to hàm răng của mình và vẽ nên một đường parabol hơi tròn
Hàm răng của nó thật kinh khủng khi nhìn vào vì nó được tạo thành từ rất nhiều răng nhọn nhưng 2 răng nanh dài vẫn là thứ đáng sợ nhất
Vì sao ư?
Vết thương trên vai tôi là minh chứng tốt nhất cho việc này (tác giả: chú tỉnh thật đấy)
Trong khoảnh khắc đó đầu óc tôi trống rỗng và chỉ có thể nhìn nó lao tới giương chiếc miệng đầy răng đó cắm vào người tôi
Đến đây là hết sao…
Vào lúc đó cơ thể tôi bỗng nhiên chợt di chuyển và tránh thoát trong đường tơ kẻ tóc (tác giả: nếu không thì hết truyện ah)
Nhưng tôi vẫn phải trả giá bằng một vết thương sâu ở vai trái kéo dài đến gần bụng lúc này nhìn rõ lại thì đôi tay của tôi được bao phủ bởi một lớp vảy và bàn chân của loài bò sát, trọng tâm của tôi rất thấp, hình như tôi còn có cả đuôi nữa
Tôi đã không còn là một con người nữa rồi!
-Vậy là tôi là một con thằn lằn ah-* (tác giả: Rồng Komodo là loài thằn lằn lớn nhất trên thế giới nhưng nếu main là thằn lằn bình thường thì có ai đọc nữa không nhỉ:V)
-Khè~khè
Không đợi tôi phản ứng lại thứ kỳ quái đó lại phác nhanh về phía tôi và tiếp tục đưa chiếc mõm đầy máu của mình về phía trước
Khi tôi cố gắng tập trung lại có một thứ gì đó chảy dọc khắp cơ thể
Cả người nóng lên, cơn đau dừng lại, động tác của nó chậm dần và tôi biết mình sẽ và nên làm gì tiếp theo
Lần này cuộc chiến đã kết thúc kể từ khi nó lao vào một cách ngu ngốc như vậy!-Bỗng nhiên tôi biết được điều đó
Nó như một bản năng được khắc vào trong tôi vậy
Đôi mắt tôi nhìn thật chăm chú vào điểm yếu của nó
Vào lúc khi khoảng cách giữa tôi và con quái vật kỳ lạ chỉ còn cách một khoảng vươn mình để cả hai chạm mặt nhau
Tôi đè thấp người xuống rồi bật lên thật nhanh
Một cú đâm chuẩn xác của tôi vào trong phần thịt cổ họng của nó, tách phần họng ra thành hai và rất nhiều máu phun ra từ đó nếu nó có thể gọi là máu vì chất lỏng này có màu xanh và ăn mòn cả đất
Kết thúc-Đồng thời tôi cũng ngã xuống vì phải giữ thăng bằng với chiếc chân đã bị thương dù rằng nó chỉ trong chốc lát vì vậy có thể thấy được vết thương nghiêm trọng đến mức nào khi phải nhận một cú cắn từ những chiếc răng chết chóc ấy
Nhưng không lâu sau khi tôi ngã xuống, cơn đau lại ập đến,lần này nó còn kinh khủng hơn cả cơn đau mà tôi phải chịu đựng từ trước và dồn nén lại với nhau
Thật đúng là đau quá máu vẫn chưa ngừng chảy và nó gần như chiếm hết tâm trí của tôi lúc này nhưng tôi vẫn cười thật to
Đó là sự vui sướng
Ánh sáng tràn ngập trong đôi mắt nhưng nó cũng hàm chứa nước mắt
Thân hình đang run rẩy vì đau cũng vì phấn khích
Tồn tại thật tốt a
Sau đó ý thức tôi yếu dần đi
+Đã nhận được danh hiệu 【Dũng Sĩ Đồ Long(Fake) 】
Đây là thứ cuối cùng mà tôi thấy........
Đôi lời tác giả:
+Aizzzzzzz thật đúng là mệt mỏi quá đi vậy là cuối cùng mình cũng hoàn thành xong cốt truyện và đây là thành phẩm đầu tiên của mình
+Do mình còn non tay nên hi vọng bạn có thể góp ý tí (một tí thôi đừng chém Mình tội nghiệp)
+Về phần mở đầu thì đó là một phần của cốt truyện sau này trong hành trình của main thì sẽ mở ra thêm vì quá khứ của main liên quan đến mạch truyện sau này
Về phần chương thì hmmmmm 1 ngày 1 chương hoặc 2 ngày 1 chương không thương lượng
-Nhất Mộng Hóa Tro Tàn-
-Hết Chương 1-