Chương 356: Trêu đùa Rika

Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 356: Trêu đùa Rika

"Ta…".

"Ngươi muốn cãi lệnh ta sao? Tưởng rằng có đôi cánh kia bảo vệ là ta không làm gì được ngươi rồi?". Vũ Minh cười nhạt nói.

Nghe thế, Rika nhất thời ngẩn ra. Vũ Minh cười nhẹ 1 tiếng, sau đó hắn đứng dậy đi tới.

"Ngươi muốn làm gì?!". Rika hoảng sợ lùi về phía sau, Vũ Minh bàn tay càng ngày càng gần, nàng vốn tưởng rằng, đôi cánh kia sẽ bảo vệ nàng như bao lần trước. Nhưng là lần này nó không động 1 chút nào.

Vũ Minh bàn tay đã bắt được cánh tay Rika, sau đó đem nàng kéo tới ôm vào ngực. Bàn tay giơ lên vuốt vào gò má nàng cười nhẹ nói.

"Ngươi không biết rằng, thứ này chỉ có thể hộ chủ khi có ác niệm cùng tham niệm nhắm vào ngươi sao?".

"Cái… cái gì?". Rika lắp bắp hỏi.

"Có nghĩa là, nếu như không đối với ngươi có ác niệm hay tham niệm, như vậy đôi cánh kia của ngươi liền không có tác dụng hộ chủ. Hiểu sao?".

"Ngươi… ngươi chẳng lẽ không có 2 cái đó? Làm sao có thể?".

"Ha ha, hiện tại, là ngươi tự nguyện đi lên, hay là ta đưa ngươi lên?". Vũ Minh nở ra nụ cười nói. Kỳ thật, đôi cánh kia không có mạnh mẽ như thế. Nó phán đoán lấy một người có nguy hiểm hay không là dựa theo dục vọng của người đó đối với chủ nhân của mình.

Nhưng là nó làm sao có thể nhìn ra được Vũ Minh dục vọng khi hắn cố ý ẩn dấu.

Nói cho cùng, linh vật tuy mạnh, nhưng là nó chỉ có lực hấp dẫn khi toàn bộ 71 món linh vật tập hợp 1 chỗ. Còn đơn lẻ linh vật, đối với cường giả tới nói, nó không có tác dụng gì nhiều ngoài mang thêm gánh nặng cho bản thân.

Hơn nữa, truyền thuyết nói rằng, một khi linh vật toàn bộ tập hợp, những người sở hữu chúng sẽ bị tước đoạt toàn bộ những thứ được ban cho. Thậm chí là mất mạng, cho nên Vũ Minh đối với linh vật một chút hứng thú cũng không có.

Nhưng nếu là có người sở hữu linh vật làm việc cho hắn, như vậy thì lại là chuyện khác.

"Ta… ta tự mình lên". Rika biết mình không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chấp nhận lên tiếng. Nàng biết mình sớm sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ tới lại tới nhanh như thế.

Vũ Minh nhìn nàng bóng lưng, khẽ lắc đầu.

Chung quy, cũng chỉ là 1 tiểu cô nương mà thôi. Còn rất non nớt. Hắn cũng thiếu một tên tùy tùng, vừa vặn có thể dùng nàng. Ít nhất Rika sẽ không phản bội hắn, hơn nữa, hắn cũng rất vừa ý với Rika, tuy nhiên không có hứng thú với nàng, nhưng đôi khi trêu chọc 1 chút cũng có thể.

Tối thiểu có thể dưỡng mắt, nàng nhưng rất là xinh đẹp đâu này.

Vũ Minh thu lại ánh mắt, ngồi xuống cầm lên ly trà uống 1 ngụm.

Mười năm trôi qua, có lẽ cũng đến lúc cùng Thiên Lam vương quốc quyết 1 trận tử chiến. Hắn mười năm qua có không ít sắp xếp, trong tay hắn còn có 1 vũ khí bí mật, cũng có một đội lính đánh thuê để sử dụng. Nội gián cũng cài vào bên trong Thiên Lam vương quốc không ít.

Cũng đến lúc thu lưới rồi.

Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại hắn đột nhiên reo lên. Vũ Minh cầm lên điện thoại, là Victor gọi tới.

"Chuyện gì?".

"Ta đã hỏi qua tổng bộ, tin tức đã được xác nhận, chúng ta nhiệm vụ quả thật là bảo vệ người kia. Về phần 2 tên người máy kia, tổng bộ nói qua họ có tác dụng khác. Hơn nữa còn chỉ đích danh ngươi tới làm nàng thiếp thân hộ vệ".

"Dạ Ảnh, ngươi là đắc tội qua người nào trong tổng bộ sao?".

"Vì cái gì nói như thế?". Vũ Minh nhíu mày hỏi.

"Bên kia có nói, nhiệm vụ này ngươi nhất định phải làm, họ đã có tin tức chân thật của ngươi. Cũng có tin tức về vài người đi cùng ngươi, họ còn nói, nếu như không sợ mấy người kia xảy ra chuyện, ngươi tốt nhất nên nhận nhiệm vụ này". Victor trầm giọng nói.

Vũ Minh nhướng mày 1 chút, xem ra, hắn tin tức Huyết Ấn là đã điều tra ra được. Về phần cái kia uy hiếp, hắn không quan tâm, có Tiếu Vô Thường tại, họ là sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là hắn hiếu kỳ, người nói lời uy hiếp đó là ai.

"Ta muốn biết tên người kia".

"... Dạ Ảnh, ngươi không phải là đối thủ của hắn, hắn là võ giả, không phải người bình thường. Hơn nữa đẳng cấp cũng rất cao, chỉ sợ…".

"Ta biết, ta chỉ muốn biết hắn tên là gì, chỉ vậy thôi".

"... Được rồi, ta chỉ biết hắn danh hiệu, danh hiệu của hắn là ‘Vũ Trụ Vô Địch Cái Thế Vô Song Không Đối Thủ, Vô Vàn Thiếu Nữ Chạy Theo Như Ong Vỡ Tổ".

"...". Vũ Minh.

Đây là cái quỷ gì danh hiệu?.

"Ngươi là nghiêm túc?". Vũ Minh khóe môi giật giật vài cái nói.

"...Ta cũng không biết, trên tin tức hắn thật là cái danh hiệu này". Victor nói.

"... Xem ra hắn biết ngươi sẽ nói cho ta biết, cho nên mới sửa đổi danh hiệu hiển thị. Được rồi, nhiệm vụ này ta nhận". Vũ Minh lạnh nhạt nói.

"Đã biết! Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, sáng mai 8 giờ đến phân bộ, đừng tới trễ".

"Được".

"Đúng rồi".

"Còn có chuyện?".

"Chú ý tiết chế".

"Lăn!".

Để điện thọa xuống, Vũ Minh trầm ngâm trong giây lát. Làm sao lại kỳ quái như thế? Hắn hiện tại, thực lực lẫn thế lực đều không đáng chú ý. Sao lại có người tại tổng bộ nhắm vào hắn? Còn trực tiếp đề danh yêu cầu? Kỳ quái!

Khẽ lắc đầu, không suy nghĩ về chuyện này tiếp, nghĩ tiếp cũng không đoán được cái gì. Vũ Minh liền quay người đi lên phòng ngủ.

Ngay khi đi vào, nhìn thấy Rika đang nằm trên giường, trùm chăn kín, đầu hơi cười 1 tiếng, hắn đi tới.

Đem chăn kéo lên, Vũ Minh liền thấy Rika đang co quắp cơ thể, nhắm chặt 2 mắt, gương mặt hiện lên rõ vẻ lo lắng cũng sợ hãi.

Rika nàng hiện tại tâm tình vô cùng thấp thỏm cùng lo âu. Rốt cuộc lần thứ nhất liền mất đi sao? Nó là cảm giác gì? Nghe bảo là rất đau. Đủ mọi câu hỏi đặt ra trong đầu nàng.

Vũ Minh thấy nàng như thế, thật rất muốn cười, nhưng vẫn nghiêm túc trầm giọng nói.

"Ngồi dậy, giúp ta cởi quần áo".

Rika nghe thế giật mình mở to 2 mắt, hoảng sợ nìn Vũ Minh.

"Còn chưa hoàn hồn? Mau dậy".

"Nha! Ta biết".

Đáp 1 tiếng, Rik liền vội vã ngồi dậy tiến tới giúp Vũ Minh cởi đồ. Nàng động tác rất thành thạo, dù sao đều được huấn luyện 2 năm, kinh nghiệm chắc chắn phải có.

Đem Vũ Minh áo ngoài cùng áo trong cởi ra, nhất thời nàng liền ngẩn ra, động tác trên tay cũng ngừng lại, nửa người trên của Vũ Minh bại lộ trước mặt nàng.

Hoàn mỹ tỷ lệ cơ thể, góc cạnh rõ ràng, cơ bắp như được điêu khắc. Làn da săn chắc khiến nàng đều có chút ước ao. Tuy nhiên nàng làn da rất mịn màng, cũng rất trắng. Nhưng trên tâm lý, nàng tự nhận so với Vũ Minh, nàng làn da lại có đôi chút thua kém.

"Mặt… mặt nạ.. cũng muốn tháo sao?".

Rika suy nghĩ lung tung, nhìn thấy mặt nạ của Vũ Minh liền ngừng lại động tác trên tay, nàng thật rất muốn biết Vũ Minh gương mặt là như thế nào. Cơ thể như thế, gương mặt hẳn là sẽ không quá kém đi?.

Vũ Minh nghe vậy trầm ngâm đôi chút, dù sao sớm muộn cũng lộ mặt, hơn nữa hắn cũng chuẩn bị làm thế. Hiện tại lộ mặt cũng không sao, dù sao kế hoạch cũng cần hắn lộ mặt mới được.

"Có thể". Vũ Minh lạnh nhạt nói.

Rika sửng sốt 1 chút, nàng biết hắn chưa từng lộ mặt, vốn dĩ nàng nghĩ hắn hẳn là sẽ không đáp ứng, không nghĩ tới hắn vậy mà đồng ý.

Chẳng lẽ là vì mình nên mới… không nên a.

Không thể không nói, nàng trí trưởng tượng thật rất phong phú. Nếu Vũ Minh biết không biết có chết cười hay không.

Bàn tay hơi run lên vì kích động, Rika quên luôn thân phận hiện tại của mình cùng điều sắp tới Vũ Minh muốn làm với mình. Hiện tại nàng chỉ muốn biết gương mặt thật của hắn như thế nào mà thôi.

Đem mặt nạ tháo xuống, Rikaa nhìn thayas gương mặt của Vũ Minh, nàng nhất thời liền ngẩn người.

"Thật là đẹp trai".

Đây là nàng nội tâm ý nghĩ.

"Nhìn đủ chưa?". Vũ Minh hơi buồn cười nhìn nàng.

"A!".

Rika nhất thời liền bừng tỉnh, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu.

Vũ Minh cũng không đếm xỉa tới nàng, hắn đi tới leo lên giường nằm xuống, thấy Rika đứng đó không nhúc nhích, Vũ Minh liền lên tiếng.

"Còn đúng đó làm gì? Mau lên đây?".

Rika cắn môi, do dự trong chốc lát, sau đó hít sâu 1 hơi, đem quần áo cởi ra, chỉ còn sót lại đồ nội y. Vũ Minh hơi bất ngờ 1 chút, hắn còn cho rằng nàng sẽ phản kháng đâu này.

Hắn vốn mang tâm lý trêu đùa nàng 1 chút, cũng không nhất định sẽ đối với nàng làm cái gì. Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không có cái hứng thú này.

"Đi tắm đi". Vũ Minh lạnh nhạt nói.

"Ta… ta biết".

Rika ấp úng nói 1 câu, sau đó liền giống như chạy trốn lao vào phòng tắm. Vũ Minh thế thế nhịn không được bật cười. Hắn quên chưa hỏi nàng bao nhiêu tuổi, theo hắn nghĩ cũng chỉ khoảng chưa tới 20 đi, dù sao biểu hiện còn thật rất ngây thơ.

Đem suy nghĩ vứt ra khỏi đầu, Vũ Minh liền ngủ.

Rika từ phòng tắm đi ra, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhìn thấy Vũ Minh đã ngủ, nàng nhất thời há hốc mồm.

Cái này cũng quá…

Làm sao lại ngủ đâu? Ta chuẩn bị chẳng lẽ đều là uổng phí? Không đúng, ta làm cái gì lại nghĩ cái này? Hẳn là vui mừng mới đúng chứ?.

Chẳng biết nghĩ bao lâu, cảm giác có chút mệt mỏi, Rika liền nằm xuống giường ngủ mất.