Chương 18: Nhận thân

Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 18: Nhận thân

Từ viên bi tròn xuất hiện hình ảnh làm Đường Hiên sững người

"Ngươi nhìn xem, đứa bé mới đáng yêu làm sao, ngươi nếu không cố gắng chịu đựng chẳng lẽ để đứa nhỏ này không có mẹ hay sao chứ?" Đào Nguyệt Nhi 1 tay đứa bé mới sinh, 1 tay đỡ lấy đầu của Đường Nhược Vũ nói

"Ta…. ta biết mình sắp không chịu nổi, ngươi… ngươi… hãy giúp ta…. chăm sóc …. chăm sóc con ta! Làm ơn!" Đường Nhược Vũ miệng rỉ máu nhìn Đào Nguyệt Nhi, ánh mắt đầy sự cầu xin nói

"Ta sẽ chăm sóc nó, ngươi nhất định phải chịu đựng" Đào Nguyệt Nhi ánh mắt đầy nước mắt nói

"Cám…. cám ơn!" dứt lời, Đường Nhược Vũ liền chút ra hơi thở cuối cùng, vẻ mắt đầy an lành nhắm mắt lại

Đào Nguyệt Nhi ánh mắt vô hồn, sững sờ nhìn Đường Nhược Vũ mất đi, 1 lúc sau mới thì thào nói

"Ta còn chưa biết tên nó nữa, sao ngươi lại bỏ đi rồi?"

"Phu nhân, hay ngài đặt tên cho đứa bé đi, dù sao Đường tiểu thư cũng đã ủy thác đứa nhỏ cho ngài" bên cạnh Phúc bá nhìn chết đi Đường Nhược Vũ, sau đó quay về Đào Nguyệt Nhi nói

"Đêm nay trăng tròn như thế, hay gọi nàng Đường Nguyệt đi, hi vọng sau này nàng như ánh trăng tỏa sáng mọi nơi, không như mẹ nàng như thế số khổ" Đào Nguyệt Nhi thở dài nói

Lúc này người của Thiên gia đánh tới, nhìn thấy Đường Nhược Vũ chết đi cùng trên tay Đào Nguyệt Nhi ôm đứa bé, hiểu ra, sau đó nói

"Tạp chủng. Hừ! Rút lui, bẩm báo gia chủ, nhanh" tên cầm đầu ánh mắt nhìn về phía Đường Nguyệt đầy lạnh lẽo, nhưng vẫn quyết đoán nói

Phía sau người Đào gia cũng đuổi tới, thấy thế Đào Nguyệt Nhi ánh mắt híp lại quát

"Giết, không để lại ai"

Nghe thế, Đào gia người khẽ cười khổ, nhanh đành phải làm theo lệnh, 2 bên điên cuồng chiến đấu, tên cầm đầu thấy không thoát thân được, dứt khoát tự bạo bản thân, xung quanh người Thiên gia chết hết, Đào gia cũng chết chỉ còn lại 1 phần 3

"Dọn dẹp chiến trường, không để lại bất kỳ dấu vết nào" Đào Nguyệt Nhi hét lớn

Chỉ trong chốc lát, tất cả thi thể, máu tươi đều bị 1 thứ dung dịch kỳ lạ làm biến mất toàn bộ

Một lúc sau, biến cố xuất hiện, một bóng người xuất hiện sau lưng Đào Nguyệt Nhi, 1 kiếm đâm tới, Phúc bá liều mình ngăn cản, 1 kiếm đó chỉ sượt qua người Đào Nguyệt Nhi, nhưng lại đâm xuyên người Phúc bá, sau đó người kia liền ôm Đường Nguyệt biến mất vào bóng tối, đến đây hình ảnh biến mất

Xem tới đây, Đường Hiên mặt trắng bệch

Nhìn thấy vẻ mặt Đường Hiên, Phúc bá cười lạnh nói

"Thật sự ngu ngốc, tự cho là đúng, ngươi nghĩ ngươi ôm Đường Nguyệt đi thì sẽ không tra ra sao? Nếu không phải phu nhân không muốn ảnh hưởng cuộc sống của các ngươi, sợ dẫn tới Thiên gia biết sự thật, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ?"

"Ta…. ta" Đường Hiên muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lý do, chính hắn ngu ngốc hiểu lầm bao nhiêu năm như thế, trách được ai? Không những ảnh hưởng bản thân, còn ảnh hưởng cả tương lai Đường Nguyệt, dù sao nàng cũng là con của Vũ Nguyên, Vũ gia tiểu công chúa, tương lai tươi đẹp ở phía trước mắt, lại bị hắn lấy đi

Biết được toàn bộ câu chuyện, Vũ Minh có chút váng đầu, cảm thấy có chút không thật, mẹ nó, ta không phải ảo giác chứ? Vũ Minh cảm thấy câu chuyện rất…. máu chó, nhưng sự thật trước mắt làm hắn không thể không tin

Đường Nguyệt thì ngây ngốc suốt từ nãy tới giờ, bị Vũ Minh "cấm phát ngôn" cùng "cấm cử động" nên nàng không nói được lời nào, nhưng 2 mắt của nàng chảy ra 2 hàng lệ thấm ướt bờ vai. Trước kia nàng từng hỏi Đường Hiên cha mẹ nàng tại sao chết, ông ta có nói do chết dưới tay ma thú, cho nên nàng liều mạng tu luyện, chỉ mong 1 ngày có thể giết càng nhiều ma thú báo thù cho cha mẹ, chỉ tiếc tính cách nàng có chút mềm yếu, tuy tu vi khá cao, nhưng lại không có tự tin của 1 cường giả

Nhìn thấy thế, Vũ Minh khẽ thở dài, muội muội cùng cha khác mẹ của mình thật đúng là số khổ mà. Vũ Minh lắc đầu, đi tới bên cạnh Đường Nguyệt điểm vài chỗ, lúc này Đường Nguyệt khóc thành tiếng

"Được rồi, khóc đi, mọi chuyện cũng qua rồi, sau này ta chính là anh ngươi, theo ta về nhà đi" Vũ Minh vỗ nhẹ tấm lưng mỏng manh của nàng nói

"Ta không muốn đi" đột nhiên Đường Nguyệt bật thốt

"Tại sao?" Vũ Minh ánh mắt chăm chú nhìn nàng

"Ta…." Đường Nguyệt không biết nói gì cho phải

"Ta biết ngươi ý nghĩ, đừng lo lắng, nhiều năm làm cô nhi, bây giờ có lại cha không tốt sao? Mẹ ta cũng chính là mẹ ngươi. Dù ngươi có trốn tránh thế nào thì huyết mạch trong cơ thể chúng ta đều là của Vũ gia, theo ta về đi! Muội muội" Vũ Minh cười an ủi nói

"Nhưng…. bác Hiên…" Đường Nguyệt do dự hỏi

Vũ Minh ánh mắt liếc nhìn Đường Hiên, dù sao do hắn nên Đường Nguyệt mới chịu khổ bao nhiêu năm, ăn đồ ăn rẻ tiền, còn xém chút bị bắt đi, không nghi ngờ gì Vũ Minh nhìn thấy Đường Hiên sẽ khó chịu, nhưng nhìn về ánh mắt mong đợi của Đường Nguyệt, hắn khẽ lắc đầu

"Thôi, dù sao cũng là hiểu lầm, sau này để ông ta bên cạnh muội làm bảo tiêu đi"

"Cám ơn anh" Đường Nguyệt vui vẻ quệt đi nước mắt trên mặt nói

"Đứa ngốc này" Vũ Minh cười xoa đầu nàng

"Được rồi, đi thôi, Phúc bá, phiền phức ngài mang ông ta đi trị thương"

"Vâng, thiếu gia" Phúc bá gật đầu nói

Đi tới cửa chính, lúc này Đường Hiên đột nhiên lên tiếng

"Cám ơn…."

"Khỏi cám ơn, ngươi còn sống chỉ là vì Đường Nguyệt, nếu không phải ngươi nàng đã không chịu cuộc sống như thế này, ngươi có biết nếu hôm nay ta không gặp nàng kết quả sẽ thế nào không? Nàng sẽ bị ném lên giường cho 1 tên khốn đoàn trưởng của 1 săn ma đoàn nào đó. Ngươi nên cám ơn rằng nhiều năm qua đã chăm sóc nàng, nếu không giờ ngươi đã là 1 thi thể" Vũ Minh ánh mắt lạnh băng nhìn hắn nói, sau đó kéo Đường Nguyệt ra ngoài, leo lên xe đi về Vũ gia

Trong phòng, Đường Hiên nghe Vũ Minh nói thế ánh mắt đầy vẻ hối hận

Nam thành, Vũ gia

Vũ Minh đưa Đường Nguyệt vào trong, đúng lúc chạm mặt Đào Nguyệt Nhi

"Tiểu Minh, sao hôm nay về trễ thế? Vào trong chuẩn bị ăn cơm đi. Đây…. đây là?"

Đào Nguyệt Nhi nhìn thấy Vũ Minh liền vui vẻ nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Nguyệt đột nhiên co rút lại, khó có thể tin

"Mẹ, không phải ngài đã biết rồi sao?" Vũ Minh cười nói

"Ta… con biết hết rồi sao?" Đào Nguyệt Nhi sững sờ hỏi

"Vâng, chuyện năm đó, con đã biết toàn bộ"

"Vậy…. con đưa Đường Nguyệt về là…" Đào Nguyệt Nhi dò hỏi

"Tất nhiên là nhận thân" Vũ Minh cười cười

Nghe thế, Đào Nguyệt Nhi vui mừng, nhưng rất nhanh liền tỏ ra vẻ lo lắng. Nhìn thấy vẻ mặt của Đào Nguyệt Nhi, Đường Nguyệt thoáng chốc tâm lạnh, quả nhiên, người trong thế gia không ai đón chào đứa con hoang như mình

"Mẹ không cần lo lắng, Thiên gia mà thôi, nếu muốn đến, diệt chúng là được" Vũ Minh biết ý nghĩ của Đào Nguyệt Nhi, cười nói

"Con… được, tất cả nghe theo con!" Đào Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt tự tin của con mình liền cười nói, sau đó kéo tay Đường Nguyệt lại

"Tiểu Nguyệt, bao nhiêu năm qua để con chịu khổ rồi"

Nghe thấy lời của Vũ Minh, cùng vẻ mặt thay đổi của Đào Nguyệt Nhi, Đường Nguyệt biết mình hiểu lầm, có chút xấu hổ cúi đầu nói

"Chào… cháu chào cô"

Nghe thế, Đào Nguyệt Nhi thoáng thất vọng, nhưng rất nhanh liền cười trở lại

"Tiểu Nguyệt, con thật giống mẹ con, 2 người đều xinh đẹp như nhau, nếu như năm đó…." nói đến đây Đào Nguyệt Nhi đột nhiên chảy nước mắt

"Ta… ta không trách ngài, đó không phải lỗi của ngài, là do Thiên gia" Đường Nguyệt bối rối nói

"Tốt tốt, con thật ngoan, không như con trai ta, không bao giờ biết an ủi người khác" Đào Nguyệt Nhi cười nói

"Ta…"

Đột nhiên chúng đạn, Vũ Minh há hốc mồm không biết nói gì, trách ta rồi?

Thấy phản ứng của Vũ Minh, 2 người liền che miệng cười

Lúc này, từ trong phòng 1 người bước ra

"Có chuyện gì vui hay sao? Làm sao em cười vui như thế?" Vũ Nguyên từ trong phòng bước ra cười nói

"Ồ, tiểu Minh, con về rồi à? đây là?"

Nhìn thấy Vũ Minh, Vũ Nguyên liền nói, nhưng nhìn về phía Đường Nguyệt lại đầy vẻ nghi hoặc

"Nàng là con gái ngài" Vũ Minh nghiêm túc nhìn Vũ Nguyên nói

Đột nhiên nghe câu đó, Vũ Nguyên sững sờ, nhìn về phía Đào Nguyệt Nhi cũng nhận được ánh mắt như thế, nhất thời không biết làm sao

"Ta…. Nguyệt Nhi, nàng phải tin ta, ngoài nàng ra ta chưa từng chạm qua ngươi con gái khác, ta thề"

Vũ Nguyên đưa 1 tay lên trời nói

Nhìn thấy thế, Đào Nguyệt Nhi xì cười, sao đó 1 tay kéo ông ta, 1 tay kéo Đường Nguyệt vào trong phòng, Vũ Minh cũng đi theo

Vào trong, Đào Nguyệt Nhi liền đem toàn bộ câu chuyện nói 1 lần, nghe xong Vũ Nguyên trầm mặc

Bên cạnh Đường Nguyệt 2 tay nắm góc áo, đây là lần đầu tiên nàng gặp cha mình, không biết ông ấy có chịu nhận mình không? Đường Nguyệt trong đầu suy nghĩ lung tung’

"Ngươi xác định 2 người không gạt ta?" Vũ Nghiêm trầm mặc 1 lúc lâu sau đó nhìn Vũ Minh cùng Đào Nguyệt Nhi hỏi

"Ta không có lá gan đó, hơn nữa cũng không cần dùng chuyện này trêu chọc ngài, mẹ cũng không có khả năng thông đồng với ta gạt ngài đi?" Vũ Minh cười nói

Nghe thế, Vũ Nguyên lại trầm mặc, 1 lúc sau ánh mắt đưa về phía Đường Nguyệt, nhìn chăm chú nàng

Một phút, 2 phút, 5 phút trôi qua, ông ta vẫn chỉ nhìn chằm chằm như thế, thấy vậy Đào Nguyệt Nhi nói

"Đừng dọa đứa bé"

Bị Đào Nguyệt Nhi nói như thế, Vũ Nguyên thu lại ánh mắt, sau đó thở dài nói

"Thảo nào năm đó ta kỳ quái, ta và ngươi từng làm chuyện đó nhiều lần, nhưng lần đó lại …. cảm giác có chút khác biệt, thật sự là đáng trách mà"

"Năm đó đã qua rất lâu, bây giờ chuyện trước mắt là Đường Nguyệt, cha nên có quyết định chứ?" Vũ Minh chen ngang nói

Vũ Nguyên ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh, ông ta đã có quyết định, nhưng vẫn hỏi

"Con không sợ tương lai đối đầu với Thiên gia? Dù sao Thiên gia cùng Vũ gia chênh lệch không nhiều, nếu đối đầu, sẽ tổn thất rất thảm"

Nghe thế, Đường Nguyệt bên cạnh đột nhiên nắm chặt tay, cắn môi nhìn về phía Vũ Minh

"Như câu trả lời với mẹ, ta cũng nói với ngài, Thiên gia mà thôi, diệt liền tốt" Vũ Minh bá khí nói

"Tốt, không hổ là con trai ta, quyết đoán, dám liều!" Vũ Nguyên cười lớn nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đường Nguyệt thở dài 1 hơi

"Nhiều năm qua con chịu khổ rồi, thật xin lỗi"

Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Vũ Nguyên, Đường Nguyệt hốc mắt rơi lệ bật thốt

"Cha"