Chương 3: Sáng kiến

Chu Tước Truyền Kì

Chương 3: Sáng kiến

Quá trình khởi diễn ra không lâu lắm. khoảng ba mươi phút sau.

-Tiểu Vũ, muội khởi động xong cầm kiếm gỗ lên đi.

Mang Tường nói. Cậu ta hình như đã quen với việc tập nặng từ rất lâu rồi, cậu tập vô cùng nặng nhưng thậm chí không đổ một giọt mồ hôi nào. Trông cơ thể rất bình thường nhưng mà sức lực thì còn hơn cả trâu bò nữa.

-Vâng.

Chu Thiên Vũ có vẻ mệt hơn một ít nhưng nàng gần quen với việc tập nặng này rồi cho nên vẫn còn rất năng nổ trả lời Mang Tường.

Chu Thiên Vũ chạy lại cái giỏ có để mấy cây kiếm gỗ. Ngày nào cũng vậy, cuộc sống của Chu Thiên Vũ không hề bừa bộn mà còn rất tươm tất, gọn gàng. Sau những buổi tập nàng cũng dọn dẹp cùng Mang Tường. Và Mang Tường cũng coi việc sống và tập võ cùng Chu Thiên Vũ là một niềm vui.

Chu Thiên Vũ cầm lấy hai thanh kiếm gỗ, một cho bản thân nàng, một đưa cho Mang Tường.

-Kiếm của huynh đây.

Chu Thiên Vũ chạy lại trước mặt Mang Tường, đưa cho cậu thanh kiếm gỗ. So sánh bàn tay nho nhỏ của Chu Thiên Vũ với bàn tay to lớn của Mang Tường dường như một trời một vực vậy.

-Mang Tường ca ca, tay ngươi sừng sùi quá. Chắc tập luyện chăm chỉ lắm.

Chu Thiên Vũ nhìn lòng bàn tay to của Mang Tường có nhiều vết chai sạn không khỏi mỉm cười ngây thơ nói.

-Ừ. Muội không nên tập nhiều quá. Con gái chai tay xấu lắm biết không.

-Chắc chắn không rồi. Nhưng sau này ta sẽ mạnh hơn Mang Tường ca ca.

-Ừ. Muội rất giỏi. Nhìn kỹ động tác của ta mà làm lại.

Mang Tường mỉm cười nói. Vừa nói vừa đi, cậu đến trước một cái cột gỗ. Hai chân giang theo chiều dọc, xuống tấn, tay đặt bên thanh kiếm gỗ để ngang hông.

-Double Slash.

Thời điểm Mang Tường quát, kiếm gỗ rút ra, tốc độ nhanh trong nháy mắt cứ như tạo ra hư ảnh vậy. Một hư ảnh chém từ xéo từ dưới lên, còn chân thân thì chém từ trên không xuống. Lực mạnh đến nổi khi chạm đến cột gỗ thì cột gỗ bị mốp vào còn kiếm gỗ thì gần như bị nứt mà gãy.

Chiêu vừa rồi vừa kết thúc, trên cột gỗ có hai vị trí bị mốp vào. Đúng như cái tên của Võ Kỹ, Double Slash. Hai nhát chém, đây vẫn chưa phải bản hoàn chỉnh. Thật ra đây chỉ là phiên bản rút gọn của Eighth Slash, có đến tám đòn chém cấp tốc trong bản hoàn chỉnh.

-Woa, làm thế nào vậy? Ta thấy có đến hai Mang Tường ca ca a.

Chu Thiên Vũ hai mắt sáng long lanh ngưỡng mộ.

-Chiêu này muội phải tập chém theo nhiều hướng thật nhiều, dần nó sẽ quen, rồi ta sẽ đến việc tăng tốc độ chém lên, đến một lúc nào đó nó sẽ giống như ta.

Mang Tường miệng cười nói. Chu Thiên Vũ nghe thế gật gật đầu liên tục.

Thế là Chu Thiên Vũ đến trước cột gỗ, kiếm để trước mặt không giống với Mang Tường.

-Để như vậy được không, Mang Tường ca ca?

Chu Thiên Vũ nhưng là nhìn qua một chút Mang Tường ngây ngô nói.

-A…à, như vậy cũng là một tư thế. Muội tiếp tục đi.

Mang Tường ú ớ trả lời.

Thấy Mang Tường gật đầu, Chu Thiên Vũ quay lại tập trung vào cột gỗ, nàng tập trung vô cùng. Đột nhiên nàng như là rơi vào một trạng thái nào đó, vô cùng thoải mái vậy, mà trên trán nàng, hình xăm hình thoi màu xanh đang nhấp nháy liên tục.

-Hyaaaaaaaaaa

Chu Thiên Vũ bắt đầu động tác, quát lớn mặc dù tiếng không được lớn mà còn rất dễ nghe. Kiếm gỗ chém từ trên xéo xuống nhưng ngay đúng lúc này thời gian như ngừng lại vậy, Chu Thiên Vũ có cảm giác mọi thứ xung quanh như dừng lại trước mắt mình, nhưng nàng cũng chỉ nhớ đến đòn Double Slash của Mang Tường vừa mới nãy vẫn còn in sâu trong đầu của nang, trí nhớ nàng vô cùng tốt, chỉ cần nhìn một lần là nhớ cho nên việc ghi nhớ hình ảnh, động tác của Mang Tường là đơn giản. Vì thế, trong khi nhớ đến động tác, nàng lại thực hiện thêm một lần nữa, nhưng lần này chém xéo sang một bên khác.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, tuy lực chém cùng tốc độ của Chu Thiên Vũ vẫn chưa được gọi là khá hay tốt gì, cho nên Mang Tường vẫn thấy được. Nó khiến cậu cũng giật mình khi thấy Chu Thiên Vũ có thể làm được như vậy.

Đúng vậy. Chu Thiên Vũ vừa thi triển ra chính là Double Slash mà Mang Tường đã làm mẫu, tuy không nhanh bằng Mang Tường nhưng nó đã có được hình thái đầu tiên rồi.

-Tiểu Vũ, v…vừa rồi?

Mang Tường vừa khó tin nhưng miệng vẫn lên tiếng hỏi.

-Mang Tường ca ca, ta có làm sai cái gì sao?

Chu Thiên Vũ vẻ mặt ngây thơ động lòng người nghiêng đầu thắc mắc.

-Không không, muội làm rất tốt. Mà không phải, làm sao muội làm được? Ý ta là cái cách muội thi triển, nó không khác gì ta.

Mang Thiên lấp ba lấp bắp nói. Hắn hỏi tới tấp khiến Chu Thiên Vũ không biết làm thế nào cho phải.

-Ta chỉ nhớ Mang Tường ca ca làm thế nào thì ta làm theo như vậy thôi.

Chu Thiên Vũ trả lời, Mang Tường nhìn vẻ mặt của nàng không có dấu hiệu nói dối hay gì cả. Mang Tường cũng chỉ cau mày, tay thì xoa thái dương mà thôi. Mà Chu Thiên Vũ thì nhìn Mang Tường không hiểu chuyện gì.

-Haizz, thôi muội cứ tập cho rành đi.

-Vâng.

Chu Thiên Vũ cười đáp lại tiếng thở dài của Mang Tường.

Thật ra Chu Thiên Vũ vừa rồi là nhờ có một chút tác động từ cái hình xăm hình thoi màu xanh kia. Mà cái đó là gì thì có người đoán được người thì không ta không biết nhưng cứ từ từ sẽ được đề cập.

Mà Chu Thiên Vũ nàng tập luyện mãi đến xế chiều thì mới quay về.

-Hôm nay học được một Võ Kỹ rồi, mong sau này thêm nhiều nhiều Võ Kỹ nữa a.

Chu Thiên Vũ vừa đi vừa lẩm bẩm.

-Ồ, làm sao chỉ học cận chiến nhỉ? Ta cũng muốn học xạ chiến.

Chu Thiên Vũ đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng. Nhưng nàng vẫn còn một thắc mắc. Lấy thứ gì làm xạ chiến đây?

-Hừm, nếu xạ chiến thì ta cần một thứ nhỏ, dùng đá không thì quá nặng cũng rất thô.

Chu Thiên Vũ chìm vào trong suy nghĩ. Vừa đi vừa suy nghĩ, nàng đập phải cành cây, mà tiếng gãy của cành cây khiến nàng bừng tỉnh từ trong suy nghĩ.

-Cây? Gỗ! Đúng a. Chỉ cần không tốn kém thì gỗ cũng làm vũ khí xạ chiến a.

Chu Thiên Vũ hai mắt sáng lên bừng tỉnh đại ngộ, cười hạnh phúc.

-Ái….

Trong lúc vui mừng định chạy thẳng về nhà làm tiếp kế hoạch của nàng thì nàng không để ý đâm thẳng vào cái cây. Té lăn ra trên mặt đất.

-Uwa, đau quá đi.

Chu Thiên Vũ ngồi xoa xoa cái trán của mình. Không hiểu từ chỗ nào lại có mấy cái lông chim từ trên không rơi xuống đầu mũi nàng cùng trên người nàng.

-Ách xì!!!

Lông chim trên mũi làm Chu Thiên Vũ ngứa mũi nên đã hắt hơi một cái nhẹ, một cái hắt hơi thôi cũng rất dễ thương.

-Lông chim? Mình tự hỏi nó từ đâu ra nhỉ?

Chu Thiên Vũ cầm lông chim lên không khỏi thắc mắc. Đột nhiên giữa ngực của nàng, hình xăm hình con chim màu đo vàng kim lại sáng lên, nhưng Chu Thiên Vũ nàng cũng không biết bởi vì nàng không có cảm nhận được gì. Mà thời điểm hình xăm hình chim sáng lên, thì cái lông chim cũng xuất hiện biến hóa.

Lông chim là đột nhiên lại hóa mềm thành cứng.

-Ủa, ta nhớ không lầm lông chim là mêm mà. Làm sao lại cứng như vậy?

Chu Thiên Vũ cầm lông chim với hai tay thì cảm thấy kì lạ không khỏi cảm thán.

-A!! Không biết lông chim này ở đâu nhỉ? Nếu được cũng có thế dùng nó làm xạ chiến vũ khí a.

Chu Thiên Vũ lại bừng tỉnh đại ngộ tự mình lẩm bẩm. Trong một ngày mà nàng lại tìm được đến bốn cái mới, Cốt Lãnh Diệp, học Võ Kỹ mới, dùng gỗ cùng lông chim kì lạ làm xạ chiến vũ khí. Nàng hôm nay rất vui.

-Hyaaa….

Nàng cầm lông chim phi thẳng vào cái cây cách đó khoảng năm mét.

Phập.

Lông chim cắm thẳng vào cái cây phát ra âm thanh như cái gì đó xuyên vào cái cây vậy. Mà lúc Chu Thiên Vũ đến gần cái cây bị lông chim cắm vào thì lại phát hiện lông chim nó mềm đi rồi.

-Kì vậy ta. Sao vừa nãy nó còn cứng mà?

Chu Thiên Vũ cau mày tự hỏi. Nàng lại cầm lông chim lên, và nó lại cứng lại. Nàng thấy có vấn đề nên lại thả lông chim ra, nó mềm đi, lại cầm, lại cứng. Thử đến năm lần.

-Quái lạ! Sao mỗi lần ta cầm nó lên thì nó lại cứng? Khả năng của ta sao?

Dường như vẫn còn có chút thắc mắc, Chu Thiên Vũ không khỏi thở dài.

-Chết rồi, trời tối mất rồi. Mau về nấu cơm cho gia gia.

Để ý sắc trời dần tối, Chu Thiên Vũ là cuốn quít lên bỏ hết mọi suy nghĩ mà chạy vọt về nhà.