Chinh Phục Vợ Bất Lương

5 năm trước...

Trong các lớp học vẫn vang lên tiếng giảng bài đều đều, sân trường vắng tanh lúc này lại có một cái bóng nho nhỏ nằm dài trên sân thượng.
'' Thật không có tính khiêu chiến'' Cô thầm nghĩ rồi tiếp tục nhắm mắt ''nghĩ sự đời''
Quá chán a!
Cuộc sống của cô chính là một chuỗi ngày dài chỉ có bốn việc lặp đi lặp lại: ăn, ngủ, chơi và học dưới sự bảo vệ, yêu thương, chăm sóc từng li từng tí y như... mẹ chăm con.
Cô thực sự không chịu nổi.
Cô không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa.
Cái cô mong muốn là có một cuộc sống đầy phong ba bão tố như nữ chính trong ngôn tình rồi cuối cùng có thể tìm thấy một tình yêu đích thực. Hai người sẽ cùng nhau chia ngọt sẻ bùi sống hết quãng đời còn lại. Thật hạnh phúc biết bao!
- Này bạn gì ơi!
Một giọng nam cắt đứt mọi suy nghĩ của cô.
-Gì! - Cô trả lời cộc lốc vẫn không thèm mở mắt
- Ừm.. Cái đó! Đang trong giờ họ sao bạn lại ở đây?
-Tôi thích!
- Bạn không nên làm như vậy nha! Giờ vẫn chưa hết nửa tiết bạn nên về học tiếp đi! Kiến thức rất quan trọng!
-Không phải cậu cũng đang ở đây sao?
- Tôi... Tôi
Cô bực mình ngồi phắt dậy, mở to đôi mắt:
- Cậu thật p...
Lời nói chưa đi hết khỏi miệng cô liền im bặt lại. Hai chữ '' phiền phức '' chưa kịp thốt ra liền bị nuốt lại.
Chàng trai ngồi một chân trên sân thượng mang áo sơ mi trắng, quần âu đen được là phẳng phiu, cà vạt màu xanh lam có chiếc kẹp đính chữ A bằng bạc là biểu tượng của trườngphổ thông Thành phố A cộng thêm chiếc mắt kínhgọng đen khiến cả người hắn toát lên vẻ thư sinh.
Cô đột nhiên nhận ra mình đang thất thần, liền vội vàng sửa sang lại đồng phục nhăn nhúm do lúc nãy vừa mới nằm ngủ.
Hắn thấy vậy cười nhẹ một cái, cả người đều là ấm áp dễ gần.
Cô lúng túng ho nhẹ:'' Lúc nãy cậu đang định nói gì?''
''Hả! A.. Cũng không có gì. Chỉ là có chút rắc rối'' Hắn đột nhiên trở nên buồn bã, trong giọng nói cũng thêm vài phần mệt mỏi khiến cô thương tiếc.
'' Ừm... Nếu như không ngại cậu có thể tâm sự với tôi!'' Cô khẽ nói
''Thật không?'' Mắt hắn sáng bừng lên nhìn chằm chằm cô
"Tất nhiên là thật!'' Cô gật đầu chắc như đinh đóng cột
Thế là, hai người cùng nhau ngồi trên sân thượng tâm sự hết cả buổi chiều.
Bất tri bất giác trời đã tối.

Chương cũ hơn