Chương 14 Thiên Phong Kỳ Quái

Chí Tôn Chi Vị

Chương 14 Thiên Phong Kỳ Quái

Thanh vân tông, một trong tám đại tông môn lớn nhất Triệu quốc.

Tổ sư sáng lập tông môn là Vương Định, tu vị Anh Biến kỳ, dòng dõi chính thất Vương thị gia tộc, gia tộc nỗi tiếng nhất Triệu quốc, và toàn bộ La Thiên Tinh vực, củng bởi vì vương gia đản sanh một nhân vật truyền kỳ

" Chí Tôn Vương Lâm"

Vương Định vào hơn ba trăm năm trước đã phi thăng đến Lôi tiên giới.

Núi Thanh vân là một ngọn núi kỳ dị
Gồm chín đỉnh núi, tương ứng với chín mạch Vân phong,
Kiếm phong, Lôi phong, Hùng phong, Nhân phong, Địa phong, Thiên phong, Triệt phong, và Hắc Sát phong, mổi sơn phong do một phong chủ tiếp quản
Đỉnh núi cao nhất nằm chính giửa, gọi là Thanh vân phong củng là chính danh của tông môn,
nơi đương kim môn chủ toạ lạc
Thanh vân tông thuộc về Thiên lam quận thành, nằm phía đông Triệu quốc
Trong một mảnh sâm lâm lớn chu vi ngàn dặm, Cửu U sâm lâm

Tông môn có trên vạn đệ tử tu vị bất đồng, từ luyện khí đến Kết Đan kỳ
Mỗi vị phong chủ cùng mười tám trưởng lảo đồng thời Nguyên Anh cảnh
Còn một vị lão tổ tu vị Hoá Thần toạ trấn, quanh năm bế quan chưa từng lộ diện..

Đó là đại khái nhửng thứ Nguyên biết được sau khi bái nhập tông môn


Sáng tinh mơ, mặt trời vừa ló rạng, Thanh Vân tông tràn ngập ánh dương nhu hoà, Nguyên ngồi ngây ngốc trên đỉnh Thiên phong nhìn về tây, trong lòng ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc
- Mới vài tháng ngắn ngủi thôi, không ngờ ta lại có thể đi đến bước đường này, thật ở đời không ai đoán trước được điều gì,
Chờ ta cường đại sẽ đi tìm Phụ Mẫu
Ngày đó hẳn không xa, Nguyên nắm chặt đôi tay nhỏ bé,
Trong đầu lởn vỡn tâm tư

Mặt trời lên cao...sáng nay hắn phải đến gặp Thiên Phong phong chủ
Ngày hôm qua sau khi bước lên Vấn Tâm Lộ không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn chọn bái nhập làm môn hạ Thiên Phong, không một chút do dự..

- Có lẽ là cơ duyên, Nguyên cười khổ
Bước vào đại điện, vắng ngắt, không một bóng người,
- sao chẳng thấy ma nào vậy?
Không lẽ ta đến quá sớm, họ còn chưa thức dậy?

Đang bối rối chưa hiểu ra chuyện gì thì vô thanh vô thức một lão giả xuất hiện
Lão ăn mặc vô cùng kỳ quái, một thân bạch y nhàu nát, lại còn vá rất nhiều chổ, tóc tai bù xù khuôn mặt đen nhẻm, trông chả khác gì một kẻ ăn mày,

Nguyên thầm đánh giá

- Ngươi là đến bái nhập Thiên phong ta?

- Vâng, ngài là?
Nguyên đáp..

- Ta là Nam Thiên Vận, phong chủ Thiên phong này..

Thấy Nguyên trợn mắt há mồm có vẻ không tin, Lão tiếp tục nói

- Đừng nhìn bề ngoài ta như vậy mà xem thường nha, thực chất ta vô cùng anh tuấn, vô cùng tiêu sái a, là chân nhân bất lộ tướng..

Nguyên bất giác phì cười, thầm nghĩ
- Lão già này củng quá tự đề cao mình rồi, nhìn chả khác gì một tên khất cái, vậy mà luôn mồm xưng ta nào là anh tuấn, nào là tiêu sái

- Nhóc, ngươi cười gì?, Ngươi không tin,
Thiên Vận ta sinh thời không biết từng ôm bao nhiêu nữ nhân, mỹ nhân nguyện chết trong tay ta nhiều đến không đếm xuể,
Vừa nói lão vừa vênh vênh cái mặt bộ dáng rất tự đắc
Nguyên cười lớn, cười đến không kiềm chế được..

- Thôi không nói chuyện vớ vẫn nửa, Ngươi là Lý Nguyên, kẽ đạp 999 bậc thang trời kia đúng không?

- Vâng, Là vãn bối
Nguyên đáp

- Lão giả vén mái tóc xuề xoà trước mặt, nheo mắt nhìn hắn
Đôi mắt kia vậy mà phát ra quang minh,
- Tốt, Trúc cơ sơ kỳ, ta xem ngươi củng chưa đến mười tuổi, Thiên tư không tệ, vã lại đạo tâm kiên định có một không hai, từ hôm nay ngươi chính thức là nội môn đệ tử Thiên phong ta

- Đa tạ tiền bối,
Tiền bối, ta có điều khó hiểu

- Nói đi..

- Tại sao sơn môn ta lại vắng vẽ, từ khi vào đây ta mới chĩ thấy có mình ngài, nhửng người kia đi đâu hết?

- Làm gì có ai mà đi đâu, Sơn phong này xưa giờ chỉ có mười người bao gồm cả ta, nay thêm ngươi nửa là vừa tròn mười một
- Tròn mười một, Nguyên cười khổ,

Thế còn chín người kia đi đâu?

- Chín tên kia là sư huynh, sư tỷ của ngươi, sau này gặp sẽ biết, bọn chúng ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn, mấy tháng rồi còn chưa quay về, bỏ lão già ta cô đơn một mình buồn muốn chết
May mà hôm nay ngươi đến
Nhanh dập đầu bái sư đi,

- Bái sư...
Tiền bối à, ta sẽ không bái ông làm thầy đâu..

- Tại sao?
Thiên Vận chau mày

- Tại vì ta đả có sư tôn rồi

- Con mẹ nó, đả có sư tôn sao còn vào tông môn làm gì, ngươi đây là có ý gì?

Nguyên cười khổ
- Tiền bối à, thật ra ta là một tán tu, sư tôn ta thọ nguyên cạn nên đả Niết bàn
- Niết bàn, bà mẹ, chết thì nói quách là chết cho xong, còn bày dặt niết bàn
Lão già kia tính tình quái gở, Hắn củng không biết nói sao cho phải,

- Tiền bối, vã lại ta có vật này,
Vừa nói hắn vừa lấy ra một tấm thẻ bài
- Là thẻ bài thân phận Trưởng lão?
Là ai đưa nó cho ngươi, hay nhặt được ở đâu?
- Là một lão nhân đưa nó cho ta, dặn ta khi tiến vào tông môn thì đưa nó cho các người
- lão già nào? Là ai?
- Ông ta nói với ta ông ấy là Hoàng Long chân nhân..
- Hoàng lão đầu, Ngươi gặp ông ta?
- Đúng vậy, vã lại trước đó ta có nói qua với ông ấy, vào tông môn ta sẽ không bái bất kì ai làm sư,
Nam Thiên Vận thở dài

- Thôi được rồi..
Ngươi tự đi tìm cho mình một động phủ tốt đi..
Đây là linh dược cùng công pháp nhập môn,
Lão giả đưa cho Nguyên một tín phù bằng cẩm thạch
- Vậy vãn bối xin phép cáo từ
Dứt lời Nguyên quay mặt bước đi
...
- Cái Sơn phong này thật quái lạ, cả một ngọn núi lớn chả thấy bóng ma nào, đến lão già phong chủ kia nửa, củng thập phần kỳ dị, không biết ta vào Thiên phong này là đúng hay sai đây a...
Đi một vòng quanh ngọn núi, cuối cùng hắn tiến vào một động phủ,
Tín phù kia loé sáng tức thì cửa động mở ra, bên trong khá rộng rãi và yên tĩnh, bàn ghế, giường tủ đều bằng đá
Linh khí khá nồng đậm, có lẽ gấp chục lần bên ngoài
- Nơi này thích hợp tu luyện nha
..
Ngây ngốc trong động phủ nửa ngày
Cuối cùng hắn bước chân xuống sơn môn,
Lúc này trời củng về chiều
Bên dưới, nhửng đệ tử sơn phong khác ra vào tấp nập, có kẽ ngồi đả toạ hấp thụ linh khí, kẽ thì trêu đùa rượt đuổi nhau, xa xa còn một đống người đang tỷ võ luận bàn..
Đi quanh nghe ngóng một vòng
Cuối cùng hắn củng hiểu lý do tại sao Thiên phong lại vắng hoe như vậy.
Thì ra là không ai chịu bái nhập làm môn hạ Thiên phong, Lão giả kia tính tình cổ quái, vậy nên củng thu những tên đệ tử vô cùng cổ quái..
Nguyên cười khổ
- Vậy củng tốt, càng ít người càng ít bị làm phiền
Hắn rảo bước trở về sơn môn, bước vào sơn động, đồ ăn đả được dọn sẵn, toàn là linh thực, ngoài ra không có gì
Với tu vị hắn bây giờ hoàn toàn có thể ích cốc, mười năm không ăn uống là chuyện thường
Tu sĩ rất ít khi ăn uống, chĩ cần hấp thụ linh khí là đủ
Hắn leo lên giường, vô ưu vô lo
Lôi tiểu hoả từ trong càn khôn giới chỉ ra, một người một thú
Đánh một giấc cho tới sáng...
Hết...
Tác giả: Chivas Vn
Nguồn: readslove.com