Chương 107: Giảng giải

Chí Tôn Chi Lộ

Chương 107: Giảng giải

Chương 107: Giảng giải


Hoàng Phủ Thiên cười khổ nói:

- Việc kể ra thực sự dài dòng.

Hắn đem lại sự tình Thiên Nhất môn xung đột với Kiếm Trảm tông đệ tử. Tội tình của Tiêu Mục không cần thêm mắm thêm muối cũng đủ khiến người nghe phẫn bộ rồi.

Đương nhiên cái chết của Tiêu Mục hắn tuyệt không cõng cái nồi này lên vai mình, tuy hắn giết chết nhiều đệ tử Thiên Nhất môn nhưng tên Tiêu Mục này bối cảnh khủng bố hắn không dám làm nhận bừa. Đành bịa ra thành Mộc Thiên Tuyết chém giết liều mạng, cuối cùng hi sinh. Rồi quá trình đào thoát như nào, các chi tiết lược đi một vạn tám nghìn từ, chỉ kể lại một số chi tiết cần biết mà thôi.

- Ta vừa vặn giúp Mộc Thiên Tuyết rũ bỏ được gánh nặng đệ tử tông môn. Người ta hố mình, mình còn giúp lại người ta. Trên đời nam nhân tốt như ta biết kiếm đâu.

Hoàng Phủ Thiên trong lòng thậm tự sướng.

Nhưng ngoài mặt mẫn hơi tỏ vẻ túng quẫn nói:

- Sự tình này không biết có ảnh hưởng tới Kiếm Trảm tông với Thiên Nhất môn không.

Nghe Hoàng Phủ Thiên tường thuật lại câu chuyện kinh tâm động phách như vậy.

Trảm Phá thành chủ khuôn mặt tuấn mĩ nổi lên sát khí:

- Thiên Nhất môn không ngờ đào tạo ra đám rác rưởi như vậy. Những loại cặn bã trong võ giả… Vốn cao tầng trưởng lão cho phép đệ tử Thiên Nhất môn tiến vào Vạn Nguyên lâm để cùng nhau chống lại Yêu tộc, không ngờ dám làm loạn như vậy. Kiếm Trảm tông phải không, thời gian còn dài, cầu rằng các ngươi không gặp ta ở trong Vạn Nguyên lâm đi.

Hoàng Phủ Thiên biết Trảm Phá thành chủ đã nổi lên sát tâm, những đệ tử Thiên Nhất môn có lẽ sẽ xui xẻo chết không biết vì sao chết.

Mà Trảm Phá thành chủ cũng đề cao sự hiệp nghĩ của Hoàng Phủ Thiên lên, trên đời này không nhiều người có hành động hiệp nghĩ như vậy. Gã vỗ vai đối phương nói:

- Ngươi làm đúng lắm, còn sự tình sau này cũng không phải lo lắng. các ngươi hành động kín kẽ, cho dù đối phương có nghi ngờ chúng ta làm cũng khó có chứng cơ gì. Thêm nữa là Thiên Nhất môn đuối lý trước, chúng ta có thể âm thầm móc không ít bảo khố của bọn hắn đòi bồi thường.

Sau khi khen Hoàng Phủ Thiên, Trảm Phá thành chủ nói tiếp:

- Còn về sự tình của ngươi nếu ngươi muốn ta sẽ báo cáo lên cao tầng. Ngươi sẽ được thưởng lớn, với thành tự này của ngươi có lẽ trực tiếp được đặc cách tiến vào hai mươi đệ tử nội môn dự khuyết cũng nên. Có điều sẽ khiến thân phận của ngươi bị bại lộ, có lẽ đến tai của đám người bị ngươi lừa gạt. Nếu mãi ở trong tông môn thì không sao, nhưng nếu ra khỏi tông môn….

- Sự tình này chúng ta vẫn nên báo cáo, nhưng thân phận xin sư huynh giữ kín hộ tiểu sư đệ này.

Hoàng Phủ Thiên không cần nghe nốt câu cũng biết kết quả của mình ra sao, hắn cũng không ngu ngốc tới mức đó.

- Quả là một người thông minh.

Trảm Phá thành chủ cười nói:

- Có điều sự tình Vạn Nguyên lâm bạo loạn, cùng Yêu tộc xâm nhập vào đây vừa đúng lúc có thể lợi dụng được. Vừa đem đám đệ tử Thiên Nhất môn chém giết, vừa phủi sạch trách nghiệm, lại đem cái nồi này cõng lên Yêu tộc. Một mũi tên trúng ba đích.

Hoàng Phủ Thiên nghe trong lòng cũng thầm hô, quả nhiên là nhân vật cáo già. Đem trò vu oan giá họa như này, Thiên Nhất môn dù thế nào cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Có điều tuy tông môn sẽ không ban thưởng cho ngươi, thì ta sẽ thay họ ban thưởng. Dù sao ngươi cũng đã liều mạng đến mức đó rồi, không có động viên có lẽ không ổn thỏa lắm.

Trảm Phá thành chủ lấy ra một quyển sách cũ kĩ nói:

- Đây là nhập môn tâm pháp để sử dụng Linh Hồn Lực, giờ Linh Hồn Giới của ngươi đã ngưng tụ có thể đạt đủ yêu cầu tu luyện nó rồi. Ngươi trước cứ xem xét qua nó đi, có gì khó khăn ta sẽ chỉ điểm.

Hoàng Phủ Thiên cầm quyển sách cũ kĩ lên. Thấy hai chữ mờ nhạt trên đó ghi "Động Thiên".

Lật trang đầu liền có giới thiệu đại khái, Động Thiên này là một cuốn bí tịch viết về tu luyện Linh Hồn, bất quá có lẽ là không hoàn chỉnh vì vậy chỉ có khẩu quyết của ba tầng. Hoặc có lẽ là Trảm Phá thành chủ dấu nghề đi.

Mặc dù vậy, Hoàng Phủ Thiên vẫn rất hài lòng. Tuy có ba tầng nhưng giá trị của Động Thiên này cũng không hề thấp, sợ rằng trong Kiếm Trảm tông muốn tìm ra một loại tu luyện Linh Hồn lực tương tự thì hẵn vẫn chưa có tư cách. Đây cố nhiên là món quà quý giá hơn hắn tưởng rồi.
Đại khái sau khi tu luyện Linh Hồn Lực, liền có thể sử dụng Linh Hồn Lực để khống chế thậm chí là thi triển công kích trực tiếp. Mà thật quyển sách gọi là Động Thiên này là quyết pháp để uẩn dưỡng Linh Hồn lực, tu luyện nó trở nên mạnh mẽ hơn.

Hoàng Phủ Thiên chậm rãi xem xét tỉ mỉ từng câu pháp quyết trong Động Thiên quyết này, sau một hồi hắn giống như nắm bắt được yếu chính của nó, gật đầu nhắm mắt tiến hành tu luyện.

Thực ra, từng đoạn pháp quyết trong Động Thiên quyết này có thể nói là tối nghĩa khó hiểu nhưng khi hắn đọc qua một lần lại là có thể rất nhanh thấu hiểu, lý giải nhanh chóng. Cái loại cảm giác này so với lĩnh hội các loại vũ kĩ còn nhanh hơn nhiều. Có lẽ nào hắn có thiên phú sao!

Phát hiện điều này làm cho Hoàng Phủ Thiên có chút kinh ngạc, có lẽ là do nguyên do hắn sống hai kiếp, có lẽ nguyên do thân thể này vốn có thiên phú, hoặc do nguyên do nào khác nữa. Nhưng hắn chắc chắn loại thiên phú này bây giờ chính là của bản thân hắn.

Không tiếp tục suy nghĩ nữa, hắn nhắm mắt khẽ vận hành khẩu quyết của Động Thiên quyết.

- Hồn chi mệnh, linh chi động….

Từng đoạn khẩu quyết chậm rãi được Hoàng Phủ Thiên khẽ đọc, tâm thân của hắn theo đó là mà chậm rãi ngưng luyện, toàn thân giống như bức tượng không hề nhúc nhích.

Trảm Phá thành chủ ở một bên xem xét quá trình tu luyện của Hoàng Phủ Thiên.

Sau nửa canh giờ trong Linh Hồn Giới các đoạn khẩu quyết chậm rãi xuất hiện trong đó, đem linh hồn lực của nơi này chấn động không nhỏ. Đoạn chấn động diễn ra một ít thời khắc, liền ngoan ngoãn, chịu sự chỉ huy của khẩu quyết chậm rãi thẩm thấu ra bên ngoài.

Linh hồn lực phát tán ra bên ngoài khiến Hoàng Phủ Thiên như nhìn thấy bầu trời mới, hắn tuy đã nhắm mắt nhưng lại có thể "nhìn" được cảnh vật xung quanh, cành cây, ngọn cỏ. Rồi sau đó, tầm mắt tiếp tục kéo giãn ra xa, cuối cùng linh hồn lực phiêu đãng xung quanh, thu hết các quang cảnh vào bên trong ý thức.

Linh hồn lực vô hình vô tướng không bị ngăn cảm bởi vật lý, nó xuyên qua núi non nhìn vào đại đại, khi đối mặt với cái năng lượng kì bí này võ giả dưới Địa Nguyên cảnh căn bản không thể phát giác ra nổi, không cảm nhận được mình bị nhìn trộm

Diễn biến này làm cho Hoàng Phủ Thiên cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Đến khi đạt gần nửa dặm thì Linh Hồn lực của hắn như bị giới hạn lại không thể tiến xa thêm một bước khiến hắn khó hiểu. Bản thân hắn thử cố gắng bức phá giới hạn này xem như nào.

Trảm Phá thành chủ lúc này chợt vung tay lên, một luồng linh hồn lực so với Hoàng Phủ Thiên cường đại hơn đem va chạm. Sự va chạm của hai luồng năng lượng vô hình phát ra âm thanh trầm đục nho nhỏ.

Hoàng Phủ Thiên sau đó mở to hai mắt ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong đôi mắt đó ẩn chứa sự hưng phấn khó tả.

- Không tồi, vậy mà ngươi đã đột phá được tầng thứ nhất của Động Thiên quyết. Quả nhiên ngươi rất có thiên phú.

Trảm Phá thành chủ khen nói.

Gã nhỡ lại trước kia hắn cần tốn mất một tháng để có thể có thể đột phá tầng thứ nhất của Động Thiên, để kiếm soát được năng lượng linh hồn bao trùm. Vì thế khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên tốn có một nửa canh giờ bản thân thành chủ thật sự khảm khái.

Hoàng Phủ Thiên ôm quyền với Trảm Phá thành chủ nói:

- Thật sự đa tạ thành chủ.

- Không có việc gì, ta chỉ thay mặt tông môn mà thôi.

Trảm Phá thành chủ khoăt tay nói.

Cảm nhận được linh hồn lực nghe theo chuyển động theo suy nghĩ của mình, Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm:

- Có lẽ hiện nay mình đã có khả năng trở thành một Minh Văn sư hay luyện đan sư rồi chứ nhỉ.

Quyển sách luyện đan có được trong mộ địa có chỗ dùng rồi. Hoàng Phủ Thiên càng nghĩ càng hưng phấn.

- Muốn thành Minh Văn sư với Luyện đan sư! Ngươi đừng có mơ mộng như vậy.

Trảm Phá thành chủ cắt đứt mạch suy nghĩ của Hoàng Phủ Thiên, nói:

- Với cường độ linh hồn hiện tại của ngươi có lẽ đạt yêu cầu tối thiểu của Luyện đan sư rồi vì chức nghiệp này không yêu cầu cảnh giới nhất định. Nhưng muốn luyện được đan thì ngươi cần có hỏa thuộc tính cùng mộc thuộc tính để thôi hóa hiệu quả quá trình luyện đan được. Còn về phần Minh Văn sư thì ngươi trước phải đạt tới Địa Nguyên cảnh ngưng thành thai hồn, sau đó xem xét linh hồn lực cường độ có đủ khả năng khắc ra minh văn tự không. Tiếp đó là độ cảm tri của bản thân ngươi với quá trình luyện đan hay khắc minh văn có lĩnh hội được ý nghĩ trong đó. Chứ không phải khai ra linh hồn lực mở ra linh hồn giới sẽ làm được Luyện Dược sư hay minh văn sư. Nếu như thế thì trên đời ai ai cũng làm được rồi. Không cần hiếm tới như vậy.

Thì ra là vậy, muốn trở thành Luyện Đan sư thì ra cần mộc nguyên khí, cái này hắn lại không có. Chẳng nhẽ hắn vô pháp trở thành luyện dược sư sao?

- Tiểu hữu thật ra đã tủ tư cách trở thành luyện dược sư rồi.

Trong đầu của Hoàng Phủ Thiên chợt vang lên giọng nói già nua.

- Thiên niên giọt Thiên niên linh nhũ mà tiểu hữu hấp thụ trong đó có không ít mộc thuộc chi khí được lão hủ uẩn dưỡng năm trăm năm. Khi tiểu hữu hấp thụ trong người tiểu hữu đã chứa đựng một tia mộc khí rồi. Mặc dù không quá nhiều nhưng chắc vừa đủ để tiểu hữu trở thành luyện đan sư. Về việc Minh Văn sư thì ít nhất tiểu hữu đạt hai phần ba yêu cầu rồi nên cũng có thể coi là đủ điều kiện trở thành minh văn sư.

Trong phút trong tâm trạng của Hoàng Phủ Thiên có thể nói là đi tàu lượn siêu tốc, lên xong lại xuống. Hiện nay hắn thật sự có khả năng thành luyện đan sư, minh văn sư. Đây đúng là không biết nói gì hơn.

Trảm Phá thành chủ thấy Hoàng Phủ Thiên ngẩn ngơ nghĩ hắn thất vọng, liền nói:

- Tuy nói ngươi không có cơ hội tiến vào Luyện dược sư nhưng có lẽ vẫn có cơ hội tiến vào Minh văn sư. Với ngộ tính của ngươi, chắc cũng không quá khó khăn.

- Cảm tạ sư huynh an nủi.

Hoàng Phủ Thiên cũng tỏ ra cái gì, chỉ cảm tạ nói.

- Phải rồi, thanh kiếm kia của ngươi phẩm giai không tệ. Trên đó đó có ẩn chứa khí tức của ta, khi nào có cơ hội đến Trảm Phá thành, tìm công hội luyện khí đưa nó ra thì họ sẽ thay ngươi gia cố lại nó. Đồng thời bổ sung minh văn tự lại cho nó. Có lẽ sẽ đạt được khoảng ngũ tinh Bảo Khí.

Trảm Phá thành chủ chỉ thanh Thiểm Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Thiên dặn dò.

- Ngũ tinh Bảo Khí? Không phải Bảo Khí chia thành sơ, trung, thượng và tuyệt phẩm sao?

Hoàng Phủ Thiên nghe xong khó hiểu.

- Sai, cấp bậc đó chỉ là những kẻ mới không hiểu gì về luyện khí mới phân chia như vậy. Đám luyện khí sư cũng lười không giải thích nhiều với những người đó khiến bọn họ bị ngộ nhận như vậy. Hiện nay cũng còn ít nơi mới gọi như thế mà thôi, chủ yếu là những nơi xa xôi.
Quả thực đúng là như thế, Vân thành là cái thành trì xa xôi, khỉ không thèm gáy. Thả nào chỉ phái ra có vài đệ tử tới tuyển người.

Trảm Phá thành chủ đoán Hoàng Phủ Thiên không biết liền giải thích:

- Bảo khí chia làm thập tinh, mỗi tinh tương đương với số minh văn được khắc trong đó. Ví dụ thanh kiếm của ngươi đang sở hữu có khoảng bảy đạo minh văn, hai lôi hệ và hai hỏa hệ là tứ tinh, hai đạo thủy hệ và một đạo lực hệ. Tiếc là hai lôi hệ khắc minh văn chủ chốt đã nát gần hết văn tự, hai đạo thủy hệ minh văn đã bị hủy hoại hết nên không phát huy được năng lực chân chính của nó. Bằng không kích phát liền đánh ra lôi điện cùng thủy khí. Sửa lại có lẽ chỉ còn ở khoảng gần ngũ tinh thôi.

Hoàng Phủ Thiên cầm Thiểm Lôi Kiếm nghĩ, thả nào mình đã đạt tới Huyền Nguyên cảnh vẫn không kích phát được lôi điện. Thì ra đã bị hỏng, được cái vị thành chủ trước mặt hào phóng này phát hiện ra, còn có ý tốt muốn giúp mình sửa nó.

Hắn nghĩ một hồi rồi hỏi:

- Vậy thì minh văn sư cũng chia làm thập phẩm ứng với số minh văn khắc được phải không?

- Đúng nhưng không đúng. Minh văn sư đúng là cần khắc ấn để đột phá nhưng không phải vào vũ khí mà là vào thai hồn hoặc thần hồn. Minh văn sư khắc được một ấn liền là Nhất ấn minh văn sư cho tới ngũ ấn. Mỗi lần khắc ấn thì Linh Hồn lực cùng Linh Hồn Giới sẽ tăng trưởng giống võ giả đột phá cảnh giới vậy. Nhờ đó mà dù luyện đan, luyện khí, trận pháp,… đều đạt được một cảnh giới cao hơn.

Trảm Phá thành chủ hôm nay đem mớ kiến thức về linh hồn lực truyền hết cho Hoàng Phủ Thiên, bằng không thì sợ rằng để hắn tự lần mò thì có mà không xong mất.

Thế là Hoàng Phủ Thiên dùng cả đêm để trao đối mới kiến thức về Linh Hồn cùng Minh Văn sư với Trảm Phá thành chủ.

Cùng với đó Hoàng Phủ Thiên cũng biết được vì sao mà Trảm Phá thành chủ phải đích thân xuất trận, thì ra có không ít đệ tử bị mất liên lạc trong Vạn Nguyên lâm nên cao tầng đã điều động các thành chủ gần đây tới ứng cứu.

Còn phía trưởng lão cao tầng chỉ phái ra một ít phối hợp ở vòng ngoài bảo vệ cho các đệ tử đã thoát ra ngoài, với các thành chủ thì tiến và Vạn Nguyên lâm ứng cứu.

Hầu như tất cả chuẩn bị để nghênh đón với các Yêu tộc vì dị trạng này mà kéo tới bên trong Bắc Hoang Châu.

Trong khi Trảm Phá thành chủ đi ứng cứu liền phát hiện ra sự tồn tại của Yêu tộc trong Vạn Nguyên lâm nên thành chủ lập tức truy sát. Thành chủ còn nghi ngờ ở trong này vẫn còn Yêu tộc ẩn núp, có thể chính chấn động đó là một những tên Yêu tộc đó kích phát.

Đến sáng thì cả hai lên đường, Trảm Phá thành chủ không vội đưa Hoàng Phủ Thiên rời đi mà cùng với hắn tìm kiếm những người còn đang bị kẹt trong Vạn Nguyên lâm cùng với tiêu diệt những tên Yêu tộc còn lại trong này.