Chỉ Một Mình Em Thôi

Chap 17

Cô quay lại nhìn Long một hồi rồi quay đi. Long vừa đau vừa bực bội khi bị vạ lây, cậu nóng nảy gắt
Long: NÀy.. Không quay lại xin lỗi tôi sao.. cứ đi như vậy đó hả, ánh mắt đó là sao chứ..
Tối về cậu kể lại cho LÂm ANh nghe mọi chuyện, cô vừa thương vừa được trận cười hả hê.. Gọi video càng nhìn Long cô càng buồn cười..
Long: Ngậm mồm vào.. Ngta thế nào không thương mà còn cười được à?
L.Anh: Phải tui là tui cho mất đường về nhà nun òi chứ còn ngồi đó mà kêu đâu!
Long: Tui đau thật mà 
Lâm ANh: Rồi rồi biết rồi.. đi Vò ẩm cái khăn xô đi rồi bọc đá trờm vào.
Long: Rồi.. MÀ đau dã man nun í hị hị 
Lâm ANh: Thế vô địch TÂy-kÔn-đÔ của người để làm gì hả người??
Long: MẠnh mà nhanh như thế cả ai mà biết đạp vào tui mà đỡ chứ:’/
Kể từ hôm đó Long không còn muốn tiếp xúc với cô bạn đó nữa..VÀ cô gái đó cũng như có gì đó hận Long lắm.. mới sáng đứng ra bảo vệ cô mà sao giờ lại chơi cái trò đáng xấu hổ vậy chứ..
Hôm sau đi học thấy cô bạn đi trên cầu thang xuống.. Long chả thèm nhìn cứ im lặng bước qua. Cô bạn không ngờ mặt Long lại tím bầm lên như vậy, nhìn trông thương thật đấy nhưng ai bảo cậu ta làm trò bậy bạ chứ. Từ vụ việc đó cô bạn lập dị này không tránh khỏi bàn tán về cô của các học sinh trong trường.. Bị xa lánh chưa đủ khổ sao mà giờ còn nói xấu cô nữa chứ.. đi tới đâu cũng có những lời khó nghe đén nhói lòng. Trống vào lớp cô lại lặng lẹ lên lớp..
Hana: Mình muốn nói chuyện với cậu..
Đi cùng Hana ra hành lang cuối dãy..
Hana: Tại sao cậu lại đạp cậu ấy như vậy.. Biết như vậy se xđau lắm không, cậu ấy không có lỗi gì cơ mà.. giống nhau à.. có đôi chút thôi nhưng Zin đã chết lâu rồi.. Cậu cũng nên sống khác đi đừng như vậy nữa.. LÀm ơn nhé..
Bỏ lại cô đằng sau HAna về lớp.. Nở nụ cười đau đến nín thở để giấu nhwunxg giọt nước mắt đang lăn trên bờ má.. Tại sao lại đối sử với cô nhưu vậy chứ.. Tại sao không trách cậu ta.. Nếu là cô thfi ai cũng sẽ hành động như vậy thôi chỉ là phản xạ theo bản năng có cần phải quan trọng hóa lên vậy không?? MÀ Zin là ai?? TẠi sao khi mọi người nhắc đến cái tên này thì cô gái mỏng manh kia lại không che dấu được cảm xúc.. Chạy một mạch lên sân thượng, nơi mà chỉ mình cô biết, thả hồn trôi nổi cùng mây, cùng gió, cô thét lên như một đứa trẻ để nỗi buồn cứ theo những giọt nước mắt mà trôi đi hết..
Hana: Cậu không sao chứ??
Long: Mình ổn mà 
Hana: Nhát qua na chơi nha.. rảnh không??

Chương mới hơn