Chương 1: Dị tượng luân hiện

Chấp Niệm.

Chương 1: Dị tượng luân hiện

Tịch cỗi đêm sa, hạo nguyệt trên cao, y như huyết sắc.
Đỉnh núi nọ, thượng tới 3 ngàn trượng, dựng đứng cheo leo y như thanh kiếm vạn cổ. Sương đêm lạnh giá, nhất than ảnh gầy gò che kín hắc bào, áo choàng che kín, huyết nguyệt đỉnh đầu, xung quanh dày đặc hắc khí, hai tay song nhận, trên lưỡi nhận tí tách huyết tươi nhỏ từng giọt tí tách xuống mùn đất cao. Tịch dạ, yên ắng, hạ hắc bào choàng kia, bất mục vô diện, chỉ thấy hai điểm hồng sắc chớp mắt lóe lên, quang ảnh như làn khói tử mi nhãn lan tràn như từng sợi tơ nhện tả hữu.
Song nhãn huyết chi sắc!
Tu la?
Nhìn xa y như chốn Cửu u tử thần khiến người ta lâm vào cảm giác sợ hãi, luân hãm, trầm mê đầy huyễn ảo.
Phảng phất xuyên thấu hư không, hướng chân núi huyết sắc song nhãn run run.
Xa chân núi ngàm dặm, một mảnh bình địa rộng lớn, nhất tòa thành mặc không cổ xưa, nhưng vốn dĩ để nội tâm khoác lên cảm giác hùng vĩ, phồn hoa.
Chỉ là, hiện tại…
Khói lửa nghi ngút, tiếng khóc tiểu đồng,thiếu nữ, phụ nhân, lão ấu điên cuồng vang lên. Mà tuổi trẻ thanh niên, trung tuần nam nhân gần vạn người mi tâm tiên huyết rỉ róc. Khắp nơi, tanh tưởi vị huyết.
Nhân gian ác mộng!

*
* *

Tiền thập ngũ niên, Vong Tình Cốc.
Cổ xưa, tục truyền, không biết năm tháng, có nhân mang họ Huyền, lưng đèo tiểu ấu. Ngực ôm nương tử, mà nàng này hơi thở yếu đuối vô cùng, sinh khó, chỉ là phàm nhân. Mà trượng phu, nhân kia, nghe đồn thần tiên. Lại nói nữ nhân này, vì sinh khó, lại thân mang căn bệnh kì lạ, thần tiên cũng vô pháp cứu chữa, Thiên địa vô pháp giải. Nhân kia, ôm vợ, đìu con tới nơi đây, giữa mảnh trúc lâm, tứ phía hữu sơn, hoa thú muôn loài, linh khí ngập tràn tựa như chốn bồng lai, chăm vợ nuôi con…
Nàng kia vốn diện sắc tuyệt mỹ, kiều sắc tựa mai đóa thất dạ khi thái dương khởi nguồn mỗi thiên, tiếc thay, có lẽ thiên mang đố kị, nàng chỉ là phàm nhân, thân mang thiên bệnh, sinh tiểu ấu xong, nhất thiên lại nhất thiên, diện bạch càng hóa bạch…
Thiên nọ, nàng qua đời. Trượng phu nàng, đau lòng vô bến, oán thấu cả thanh thiên lệ thủy suốt ba năm, mà ngưng tụ thành hồ, nhìn đi tựa như một khối gương sáng khảm tại đại địa, trời nắng liễm diễm, mưa thủy tích rả rich, xuân sang sương giá hay hạ liệt diễm, xung quanh hồ, vẫn cứ hàn ý thấu nhân nhục cốt…
Lại kể về nhân kia, nương tử vẫn, hắn liều mạng đánh giết nơi nào được khối hàn băng sơn tâm bản nguyên, đoạn tâm toái mạch, dồn hết tu vi suốt đời, ngưng đọng vạn niên hàn băng giường, mộng băng hàn thiên châu, giữ lại tàn hồn nương tử, cùng nàng vạn cổ trong mộng diễn sinh.
Ái tình, tựa hai đầu mệnh tơ hồng vô hình, vô định trong thế gian bất chợt gắn kết chữ duyên với nhau. Tựa như kiếp thiên mệnh vốn đã an bài, hay chăng kiếp nhân quả, này kiếp trước luân hồi trả nợ kiếp sau. Chung quy, nàng chỉ là phàm nhân, mà nhân kia, vốn thần tiên trong thiên địa, ngao du tinh không, thân ngự bạch vân, chân đạp cuồng phong. Song nhân, vốn tựa thái cực. Nghiệt duyên a!

Bồng lai tiên cốc, môn cốc hun hút hẻo lánh trên một nhánh sông, nước sông xanh ngắt màu thanh thiên. Hai bên vách đá dựng cheo leo, không cây cối muôn thú sinh sống, tựa như hiểm địa không có sinh cơ, khiến lòng nhân qua đây tưởng nơi tịch địa.Tả vách đá cửa cốc, bia đá bào rêu ngập tràn tang thương:
«Vong nhân thế, hận thiên thu, nhất mộng trường sinh tâm bất hối »
Này tự, nếu có thần tiên qua đây, có thể thấy nét chữ kiêu hùng đầy vẻ không cam tâm, nhưng đằng sau không cam tâm ấy là sự hiến dâng hoàn toàn tự nguyện. Thần tâm không cam, như ý tình lại cam.Còn cốc này, là cốc nhân kia khi xưa, mà trong cốc tồn tại một sơn trang. Mang tự Huyền Gia, nghe đồn tổ gia sáng lập là tiểu ấu năm xưa. Cốc bên trong vẫn cứ như trước bồng lai tiên cảnh, hương hoa thảo mộc khắp nơi, hít thở một hơi cũng khiến người ta thanh thần khí sảng, tăng cường thể chất, sống lâu nơi đây ắt tăng thọ nguyên. Thật là, chốn nhân gian tiên cảnh, đối lập u ám heo hút với vẻ bên ngoài môn cốc.
Huyền gia trang, tọa bên bờ hồ rộng lớn như mặt gương, trên mặt hồ hơi sương hàn khí lạnh giá, xưa nay vốn gọi Hàn lệ hồ, tựa như câu chuyện truyền kì khi xưa, có điều hơn ba trăm nhân mạng người sơn trang chả ai chứng thực được truyện xưa, người người nghĩ chuyện cố xưa chỉ là truyền thuyết đồng dạng, tựa mặt trời vốn là một đầu chim đen mang ba chân tự Kim Ô, vì phạm tội mà bị Thần linh nguyền rủa, ngày ngày chạy đông ngủ giấc lại chạy tây chiếu sáng chúng sinh. Ân, gọi là chuyện cổ nhưng vẫn kể lại cho con cháu nghe đời này sang đời khác.
Này thiên, mặt trời đã không là xanh thẳm mà một màu hắc kim, loại này chi sắc khiến linh hồn người người sợ hãi. Chỉ là, người sống ở huyền gia trang đã thành thói quen, vì này thiên đã như vậy, kéo dài tới chín năm trời dòng dã, nguyên bản trước kia cũng chả có ai để ý gì, chỉ là từ khi thiếu phu nhân sơn trang lâm thị hoài thai cho đến ba năm mà vẫn chưa sinh, lại dị tượng triền miên như thế, khiến cho lời đồn bàn tán nổi lên. Người người miệng nói thiếu phu nhân mang thai thần tiên, nhưng cũng có kẻ trong bụng nghĩ mang thai ác quỷ, có kẻ nghĩ là điều may mắn cho cốc tương lai, cũng có kẻ nghĩ tai họa ngập trời…
Cứ vậy, ngày qua tháng lại, tuế nguyệt như thoi, lại qua hơn sáu năm. Lời đồn đã im ắng từ lâu, nhân sinh cũng đã thành quen. Sơn trang lầu các, chiều tà dần tắt, hoàng hôn buông xuống giữa chiều thu, chiếu lên gương mặt đầy khả ái mỹ lệ của người thiếu phụ. Nàng là thiếu phu nhân, người mà hoài thai đã hơn chín năm trời ròng rã. Vốn nhân trong cốc mặc dù có luyện võ,thể chất hơn xa phàm nhân. Nhưng thường lệ nếu đôi có thai nhi, cũng chỉ hai năm là cùng, mà nàng… Nhưng đó cũng chả khiến cho tình thương của nàng đối với đứa trẻ trong bụng thay đổi, tương phản càng nồng đậm hơn. Lưng tựa cửa sổ tầng các, nhìn phía chân trời đang dần tắt nắng chiều tà, hai bàn tay ngọc đang xoa lên bụng, lẩm bẩm thương yêu:
‘Không biết là gái hay trai đây, gia gia ngươi thần niệm cũng chả xét được. Ân, thật là bướng bỉnh mà.’
‘Ha ha, như vậy chứng tỏ đứa bé mới thật khỏe mạnh, sau này lớn lên ắt là cường giả một phương’
Thanh âm tràn đầy khí huyết và quen thuộc, nàng quay lại nhìn thấy một trung niên nam tử người ngập tràn bá khí, hai mắt tựa như hổ nhãn, dáng đi cuồn cuộn như long. Trung niên nam tử mỉm cười đi đến, nhẹ nhàng ôm nàng từ sau lưng ngọc, tay hổ xoa lên đôi tay trên bụng nàng cùng thai nhi, Nàng hai mắt khẽ nhắm lại, chậm thuận theo tựa vào trong bả ngực rộng lớn ngập tràn bình yên kia. Mà trung niên nam tử lúc này tay, đôi con ngươi đại hổ kia vẫn như mọi khi nhìn nàng ôn nhu. Qúa hồi lâu, hắn nhẹ giọng:
‘Vân nhi, không biết là nhi tử hay nhi nữ, nhưng mà,con chúng ta ắt hẳn bất phàm so thường nhân nhiều lắm’
Thiếu phụ khẽ mở mắt,khinh khinh nói:
‘Tổ huấn nói, đời sau con cháu, an ổn yên bình, ẩn thế qua tháng ngày,chàng là tương lai trang chủ, đừng quên…’
Mà lúc này trung niên nam tử cắt ngang, tràn đầy bá khí nói:
‘Hừ, tổ gia muốn an ổn, chúng ta đã không biết đời đời ở bao nhiêu vạn năm trong đây. Vương sư thúc hao hết diên thọ, vì cốc tương lai bấm quẻ, nói thiên địa biến chuyển, cho dù ta cốc tương lai cũng tránh không được. Đã tránh không được, há lại chịu ngồi chờ chết.’
Thiếu phụ vẫn yên lặng nằm trong lòng trung niêm nam tử, trầm mặc không nói.
Chậm chậm, lúc sau, nàng mở miệng khẽ than:
‘Thiếp biết chàng có lo âu, nhưng mà thật sự, thiếp chỉ muốn chúng ta gia an bình, yên ổn sống qua ngày, mà..’
Lần nữa đang muốn nhẹ giọng tự nhiên, hai tay nàng chợt ôm bụng, không gian chung quanh rung rung lên, lăn tăn từng đợt gợn sóng. Trung niêm nam tử giật mình, bối rối:
‘Vân nhi, vân nhi, nàng.. nàng sao vậy?’
Thiếu phụ cố mở ra đôi mắt đang khép chặt kia, chân nàng một dòng tích thủy chảy nhỏ xuống, muốn nói mà cơn đau khiến nàng quắt lại tâm can, dường như muốn giết chết nàng. Trung niên nam tử sắc mặt tái nhợt, trắng bệch môi khô, song nhãn đại hổ hoảng sợ:
‘Ta.. chỉ nói..ta chỉ … nếu nàng không muốn.. đừng.. ta sẽ..’
Thiếu phụ lắc đầu, có vài phần tư vị tức giận trong cơn đau.

Mà lúc này, trên bầu trời, hắc kim luân chuyển thành vòng xoáy thật lớn, cái này hắc sắc vòng xoáy điên cuồng xoáy tròng, chung quanh linh khí cuốn thành từng dặm, từng dặm lớn, thiên địa giữa chiều tà thái dương vốn đang nhen nhóm tắt đi, tự nhiên biến mất vô định không thấy. Vân tiêu tản đi, đêm khuya hiện, từng đợt tinh thần sáng lóng lánh, ngay cả trăng vốn khuyết mà tự nhiên biến thành tròn vanh y như âm dương đồ. Từng đợt năng lượng kì dị buông xuống, hòa vào hắc sắc vòng xoáy khổng lồ đang lan rộng kia.
9 dặm, 81 dặm…200 dặm…!
Hắc sắc vòng xoáy giữa đêm khuya, xen lẫn kim chi sắc nhạt nhạt không ngừng cấp tốc lớn lên một cách bất ngờ, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mà lúc này, Huyền gia trang tổ địa chỗ sâu trong lòng đất, cổ lam quan mộc nắp tung bay ra,xung quanh thạch đá bắn tứ phía. Qúa chút, một cánh tay khô gầy vương thẳng giơ lên, nồng đậm hơi tuế nguyệt nhưng lại yếu ớt của sinh mệnh khí tức. cánh tay khô gầy đấy, bám vào cạnh lam quan,thì thào tự trong đó vọng ra:
‘Nhật nguyệt tinh quang, thiên địa sơ chuyển, sắp sinh rồi sao’
Lại nói thiên địa lúc này, từng màu tìm đậm tử điện như xà ngang dọc bầu trời. Không vân tiêu, nhưng có lôi điện. Này lôi điện như từ hư vô xuất hiện, Phong chuyển cuồn cuộn. Lúc này, từng đợt hắc huyết vân, tự nhiên hiển hiển, trên cao che đi bầu trời hắc kim chi sắc vòng xoáy chiếm cứ. Mà lôi điện tử sắc kia, đã biến thành từng đầu lam sắc lôi long ẩn hiện trong hắc huyết vân, sấm ầm ầm vang lên như thiên địa nhất khúc, Thiên đạo âm hưởng, dị tưởng triền miên. Hết phong nhất khúc lại đến sấm nhị khúc, tam khúc là một tiếng nổ ầm ầm như thiên chuyển địa sập hàng lâm…
‘Sơn trang nhân hữu, nhanh chóng tất cả chạy về tổ địa, bỏ đi tất cả.. nhanh nhanh!’
Một lão già tóc trắng bạc phơ cầm gậy đứng trên bầu trời, thét giọng khàn khàn vang lên khắp cốc. Sau lưng hắn, có tám vị hắc bào đeo mặt nạ, sừng sững tren không, uy áp vô tận, cả người tỏa thần quang, mà trong đó lão già áo trắng tựa như phong chuyển lúc nào cũng có thể đổ, thế nhưng khí tức như cũ sừng sững kinh người.
Cứ vậy, là sáu ngày đã qua, dị tượng không những yếu đi, ngược lại, mạnh mẽ lên rất nhiều. Lúc này, đã là lần không biết bao nhiêu vang khúc thay đổi.

Tám ngày qua, chín ngày khởi, dị tượng chậm xuống mà vòng xoáy khổng lồ kia đã không còn hắc kim chi sắc mà xen lẫn những điều lam long thiên lôi, còn đỏ sậm hắc huyết.Lúc này, vòng xoáy ngưng thực lên.
‘Keng’
Một tiếng kiếm minh nhẹ nhẹ bé nhỏ từ từ vang lên, rồi chợt tắt giữa vòng xoáy phát ra. Nửa chén trà sau, tiếng kiếm minh nhỏ yếu làn nữa khẽ vang lên, Chỉ là vang mạnh lên một chút, Tiếng kiếm reo lên nghe vẻ yếu đuối chớp mắt rồi chợp tắt.
Thế nhưng cùng khoảnh khắc lúc này đây.
Xa xôi, muôn vàn tỉ tỉ dặm, cách biệt thời không, cách biệt hư không, Đây là thanh kiếm bằng đá, xưng danh Kiếm Bia,cao tới không cách nào hình dung, chuôi kiếm như xuyên thủng thiên địa. Xung quanh ngồi quanh kiếm bia có hàng vạn người xếp thành từng hoàn lại từng hoàn như trận đồ bát quái.
Người người lưng vác trường kiếm!
Mỗi người khí tức kinh khủng không kém lão già áo trắng trong Huyền gia trang kia. Đặc biệt, bảy vị ngồi bảy góc gần nhất Kiếm Bia trên, kinh khủng hơn gấp ngàn lần. Vốn nhắm mắt, mà họ bừng tỉnh, nhìn Kiếm Bia đang rung rung động kia, dĩ nhiên xuất hiện một kẽ nứt, hơn nữ kẽ nứt có chút càng lan rộng hơn mỗi lúc…
‘chuyện này…’
Bảy vị lão thần sắc ngưng trọng nhìn nhau.

Xa xôi, lại một tinh điểm không gian khác, nơi đây có chín tinh thần. mỗi viên tinh thần khổng lồ vô cùng, có viên ngạp tràn hồng, có viên lại lam sắc, lại có viên ngập tràn thổ ám, mỗi viên mang riêng biệt màu sắc khác nhau. Thế nhưng tất cả đều quay chung quanh một viên đại tinh thần, cực đại, đại đến tổng chín viên xung quanh cộng lại chỉ bằng một phần ba.
Viên tinh thần này long ngâm phượng khiếu thánh thót tiên khí, giờ này những lão đầu sỏ trên đây cũng bị kinh động.

Này kinh động khắp nơi. Nhưng chỉ những đấng đại năng chí cao mới cảm nhận được, mà họ suy tính không ra được phương vị đang làm kinh động đến họ. Liên tiếp tín phù trao đổi hư không vụt qua đi lại.

Này thượng hư vô không gian, được mệnh Thâm Uyên thế giới, tám thân ảnh hư ảo mông lung đứng quây quần với nhau, bàn tán. Chỉ là hư ảo tấm thân, nhưng lệnh thiên địa không gian xung quanh run rẩy từng đạo vết rách. Lúc này, một giọng như nước mềm mại cốt tủy vang lên:
‘Cái này, đến từ tiểu thế giới nào đó…’
Bảy vị còn lại biến sắc. Tiểu thế giới? lấy ức ức số lượng mà đo, tìm cũng không khó, thế nhưng còn nhiều tiểu thế giới ẩn trong trận pháp thiên nhiên, tự sơ khai đã thiên địa thành hình che chắn, chính bản thân họ cũng vô pháp suy ra. Hả hả, tìm ư? Lắc lắc đầu, nhanh chóng hư ảo tản đi…