Chương 1: Cha con ước hẹn.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 1: Cha con ước hẹn.

Hôm nay Liêu gia tại Thạch Hoa thành lại hạ sinh thêm một sinh mạng mới.

"Nơi này là… xem ra ta lại phải tiếp tục sống, khốn nạn thật" Đứa trẻ nam tính được bồng bế trên tay thiếu phụ cực kì xinh đẹp đang không ngừng ngậm "bình sữa" uống ừng ực đột ngột hiện lên ánh mắt buồn bả, sâu trong đó còn có vẻ chán đời nồng đậm cùng một số thứ cảm xúc quái lạ không biết rõ.

- Tiểu Lang bé bỏng của ta, con sao vậy?

Thiếu phụ có niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng bỗng thấy đứa trẻ biểu cảm liền không khỏi lộ vẻ lo lắng, ân cần hỏi đến.

"Hỏi cái gì mà hỏi, sữa ngon đấy, cặp ngực cũng rất tuyết trắng, mềm mịn, quả là tuyệt cú mèo" Bản thân còn quá nhỏ nên không thể nói thành tiếng, đứa trẻ cứ thế lộ vẻ như đói khát tỷ tỷ năm mà mút "bình sữa" bằng thịt mạnh hơn, chặc hơn, hai tay cũng bắt đầu ngo ngoe xoa nắn ngực lớn.

- Nha nha nha…

- Tiểu Lang dừng lại, dừng lại đi con, ngực mẹ đau lắm…

Thiếu phụ xanh xao bị hành động của chính đứa con trai vừa lọt lòng làm phát hoảng, nàng lập tức la toáng lên.

"Ầm" Cửa phòng đột ngột bị phá tung ra.

- Phu nhân của ta, nàng bị sao thế?

Một vị nam tử tuấn lãng chỉ khoảng 26, 27 tuổi vừa xông vào phòng liền cấp tốc chạy nhanh đến bên giường thiếu phụ quan tâm cực độ hỏi.

- Là tiểu Lang, tiểu Lang… ư ư ư…

Đưa tay chỉ chỉ đứa bé trong lòng, nàng chỉ vội kêu lên vài tiếng liền đau đớn rên lên.

- Hả?

Lộ chút kinh ngạc, nam tử nhìn xuống tay thiếu phụ liền gặp hành động mân mê của đứa trẻ đối với "hai quả đào trắng hồng" hắn luôn yêu thương nâng niu, đôi mắt hắn chợt đỏ lên quát lớn.

- Thằng con trời đánh.

Đồng thời, tay hắn cũng quơ lên tét thẳng vào mông đứa trẻ đang sung sướng hưởng thụ mỹ vị.

"Bốp" âm thanh vang lên, thời gian luân chuyển.

Năm năm sau.

"Bốp"

Khó nhọc tát thẳng vào mặt con trai tạo nên lằng đỏ năm ngón tay to lớn, Liêu Long thở hì hà hì hục cùng với mồ hôi nhễ nhãi trên người tức giận hầm hừ nói

- Thẳng con trời đánh, ta khốn khổ lắm mới chép lén đến một quyển vũ kĩ "Ngũ Hổ Quyền" để cho ngươi tu luyện, vậy mà ngươi khiến ta tức chết.

- Nói cho ta biết tại sao, tại sao ngươi không tu luyện nó mà còn đem nó đi cho đứa con phế vật của tam thúc ngươi?

Đôi mắt Liêu Long phún ra lửa nhìn đứa con trai duy nhất của bản thân đang vút mặt đỏ nhưng chẳng hề có biểu cảm đau đớn, khổ sở.

Liêu Lang mang thân hình một đứa trẻ tuấn tú hơn hẳn Liêu Long lộ lên một nụ cười nhạt kì quái nói.

- Đơn giản là con không thích, vậy thôi.

Hắn tiến đến rót một ngụm nước ngậm vào mồm chờ ít giây rồi nhả ra cùng với dòng máu loãng pha bên trong, hắn lại nói.

- Con biết, hai tháng nữa sẽ đến cuộc thi khảo nghiệm gia tộc nhằm chọn lựa những đứa trẻ ưu tú, có tiềm năng trở thành Linh Sư nhất để bồi dưỡng trở thành lực lượng nồng cốt của gia tộc. Cha đưa cho con "Ngũ Hổ Quyền" cũng chỉ là muốn con thành công vượt qua kì khảo nghiệm.

- Được rồi, giờ con đã quăng đi quyển vũ kĩ nên con sẽ vượt qua kỳ thi đơn giản đó.

- Vượt qua kỳ thi đơn giản đó?

Liêu Long ngồi tại bàn đang hạ hỏa với câu "con không thích" của con trai lại nghe đến mấy lời sau liền có cảm giác bực tức không thể nói nên lời. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân để không phải tự tay giết chết đứa con trai khốn nạn này mà nói.

- Ngươi nghĩ đơn giản lắm. Ta chưa nói hình thức vốn dĩ đã cực khó đối với độ tuổi 5, 6 trẻ nhỏ, ta chỉ nói đến cái năng lực của ngươi. Ngươi nhìn xem bản thân ngươi đang có tu vi gì, lực lượng ra sao?

- Chỉ bằng cái Võ giả tầng một phế vật như ngươi mà cũng đòi vượt qua, ngươi nói cho ta xem ngươi sẽ làm cách nào vượt qua đây.

Thật ra, con trai hắn căn cơ là thuộc hàng bình thường, tu vi cũng bình thường như bao đứa trẻ khác chứ không phải phế vật tệ hài gì, phế vật hai từ hắn chỉ nói để kích thích tâm tình của con trai hắn.

Nghe vậy, Liêu Lang bên kia chỉ nhàn hạ dựa lưng vào vách cửa phòng nói.

- Bằng cách gì thì hai tháng sau cha sẽ chứng kiến, con sẽ không nói nhiều mà chứng minh thẳng cho cha thấy. Còn về hai từ "phế vật" mong cha thu lại, ở lứa tuổi của con thì tại trong Liêu gia, không tại khắp cả cái Thạch Hoa Thành rộng lớn này chắc chắn đều là Võ giả tầng một, muốn hơn nữa thì là thiên tài mới đạt đến. Con tuy không phải thiên tài nhưng cũng không phải phế vật đâu.

Trước khi trở thành Linh Sư có khả năng cách không chạm vật trong phạm vi nhất định, tu luyện giả đều phải trải qua chín cửa ải đột phá tương ứng với tám tầng thuộc cảnh giới Võ giả và một cửa ải đột phá lên Linh Sư.

Đối với thiên tài, có căn cơ tốt cùng tài nguyên bồi dưỡng điều đặn, đột phá cửa ải chỉ là vấn đề thời gian sớm hoặc muộn, còn đối với căn cơ bình thường, yếu kém thì đột phá được một cửa ải lại chính là việc bản thân như lụm được bảo vật nghịch thiên.

"Bùm!"

Bàn tay đập thẳng xuống chiếc bàn khiến nó tan nát thành nhiều mảnh nhỏ, Liêu Long ngồi trên chiếc ghế đơn côi cười tức với con trai.

- Được, ngươi được, một đứa con trai tốt, ta sẽ chờ chứng kiến cảnh ngươi vượt qua kỳ thi với tu vi Võ giả tầng 1 mà không có bất kỳ vũ kĩ gì hỗ trợ.

Nói xong, hắn đứng dậy bước ra vài bước đi đến cửa phòng rồi dừng lại.

- Nhưng nếu mày thất bại thì cút khỏi nhà tao, tao không có thằng con trời đánh, láo lếu, tự cao tự đại như mày. Tao và mày cắt đứt quan hệ cha con, nhớ đấy.

Để lại một câu chứa đầy nỗi phẫn nộ như thế cho đứa con trai, Liêu Long khuất bóng khỏi cái trạch viện nhỏ xíu mà chính tay hắn vào năm trước đã khổ công xin cha hắn cấp cho để làm quà sinh nhật bốn tuổi cho Liêu Lang.

Hôm nay, người Liêu Long như ngọn núi lửa sắp phun trào.

- Con sẽ nhớ, thưa cha.

Hiện nên một nụ cười tà nơi cửa phòng, Liêu Lang đóng cửa phòng lại rồi leo lên giường bắt đầu tu luyện những thứ mà con người vốn chẳng thể thực hiện dù có là thần tiên đi chăng nữa.