Chương 357: Diễn Thế tháp

Cầu Đạo

Chương 357: Diễn Thế tháp

Chương 357: Diễn Thế tháp

Đâu đó trong một mảnh không gian vô tận. Nơi này không có trời, không có mây, cũng chẳng có những mảnh đại lục mênh mông bát ngát, chẳng có những con sông hùng vĩ hay những bờ biển kéo dài. Nơi đây chỉ có không gian trống trải cùng với vô số các ánh sao mờ mịt chiếu đến từ nơi vô cùng. Một khoảng không gần như trông rỗng, mờ mịt.

Giữa vùng không gian ấy, bất chợt, một tòa tháp khổng lồ, sững sững giữa hư không, chậm rãi trôi dạt theo những dòng chảy năng lượng mờ nhạt nhất còn xuất hiện trong không gian. Tòa tháp rất lớn, chiều cao vượt vượt quá mười vạn trượng, mặt đáy hình tròn, rộng vạn trượng. Trước lối vào của tòa tháp có hai bức tượng bằng đá, điêu khắc một sinh vật kỳ dị có thân người, đầu sư tử, cao đến trăm trượng. Chất đã xám xịt, hiện lên rất nhiều vết tích ăn mòn của năm tháng nhưng dường như chẳng có chút nào ảnh hưởng tới độ sinh động và thần thái trên gương mặt dữ tợn của mỗi bức tượng.

Tòa tháp rất nào nhiệt. Mỗi giờ, mỗi khắc đều có hàng trăm, hàng ngàn cỗ khí tức khủng bố, mạnh mẽ xuyên phá qua không gian, để lại phía sau vệt ánh sáng sặc sỡ kéo dài tới vạn dặm giữa không trung u tối.

Mỗi khi có một người bước qua cửa chính, đôi mắt của hai bức tượng đá lóe sáng. Trong một khoảnh khắc ấy, nó đã dò xét lai lịch, khí tức, tâm thần của kẻ đến không dưới mười lần. Không gì có thể che giấu được hai cặp mắt ấy, trừ khi, tu vi của kẻ đó còn cao hơn cả chủ nhân của tòa tháp này.

Trong quá khứ, đã có không biết bao nhiêu kẻ mưu toan qua mắt hai bức tượng đá, bí mật đột nhập vào tòa tháp. Đáng tiếc, bọn hắn đều thất bại. Và hình phạt dành chờ đợi bọn chúng là một trong những hình phạt tàn nhẫn, nghiêm khắc trê thế giới: bị biến thành nô lệ xác thịt khi ý thực bị tẩy đi không sạch sẽ để chúng không hoàn toàn làm chủ được bản thân và phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện trong khi vẫn cảm thụ được sự đau đớn, nỗi thống khổ như một người bình thường.

Không giống như những tầng dưới, lúc nào cũng đông vui và nhộn nhịp, tầng trên cùng của tòa tháp giờ đây chỉ có bảy bóng người mờ ảo đứng lẳng lặng quanh một chiếc bàn tròn rộng chừng năm trượng. cũng chỉ có bảy người bon hắn mới là những kẻ duy nhất có tư cách bước chân vào gian phòng này, gian phòng tối cao, nơi đưa ra những quyết định chiến lược tối quan trọng của Diễn thế Tháp.

Bóng người của bảy kẻ này mờ mịt, không rõ dung nhan, thậm chí không rõ béo gầy ra sao. Chỉ có cỗ khí tức khủng bố, nặng nề mà dường như lúc nào cũng có thể áp sập cả không gian là hiển lộ rõ ràng ra ngoài.

Không một ai nói chuyện. Bầu không khí trầm thấp tới cực điểm đã kéo dài trọn vẹn một canh giờ.

Rốt cuộc, một kẻ chịu không được, nói ra: "Khí vận của Vân giới đã bắt đầu chảy ngược về giới phía bên kia. Tốc độ rất nhanh. Nếu như còn không tiếp tục làm gì, khí vận của Vân giới sẽ hoàn toàn xác nhập vào giới bên kia. Tới lúc đó, nỗ lực hơn một trăm năm nay của tất cả chúng ta đều vô ích."

"Ngược lại, ngươi nói, chúng ta có thể làm gì?" Một người khác phàn nàn: "Bây giờ, tu sĩ tại giới bên kia tràn vào Vân giới đông như kiến. Người của chúng ta không đủ, có muốn ngăn cản cũng là lực bất tòng tâm."

"Bất kể như thế nào." Người thứ ba nói, âm thanh trầm thấp dọa người: "Chủ nhân bên kia đã biểu thị bất mãn. Nếu như chúng ta không thể cho ngài câu trả lời phù hợp, chúng ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.'

Những người còn lại thoáng lâm vào trầm mặc.

Bỗng nhiên, một kẻ lên tiếng: "Giới này bất quá là một phương tiểu thế giới mà thôi, ngay cả Tiên cũng nuôi ra được, vì sao chủ nhân bức thiết như vậy muốn chiếm được? Trước đây, chúng ta lại không phải chiếm được thế giới lớn hơn."

Một người khác lườm hắn, lạnh lùng nói: "Suy nghĩ của chủ nhân, tốt nhất đừng liều lĩnh đi phỏng đoán. Lo làm tốt bổn phận của mình là được rồi."

Người kia im lặng.

Một người khác lại lên tiếng: "Giới bên kia quá mạnh, chúng ta ngăn không được bọn hắn. Khí vận thất thoát về giới bên kia đã là điều tránh không khỏi. Bây giờ, biện pháp duy nhất của chúng ta là nhanh chóng hạ khí vận của Vân giới xuống điểm đóng băng, sau đó trong một lần đoạt quyền kiểm soát giới này. Chỉ cần nắm giữ quyền khống chế giới này, tới lúc đó, ta lại chặt đứt liên hệ với giới bên kia, chậm rãi khôi phục tổn thất."

Những người khác âm thầm gật đầu.

"Lực lượng của chúng ta bị phân tán quá mỏng. Những nhánh Diễn Thế tháp khác đều đang bân rộn. Bọn hắn không rảnh trợ giúp chúng ta. Xem ra, cũng chỉ có cách này mà thôi."

"Đã như vậy..." Kẻ cầm đầu bắt nhịp nói.

Chỉ là, giọng nói của hắn còn chưa dứt thì Diễn Thế tháp bỗng nhiên rung chuyển mạnh mẽ.

ĐÙNG... ĐÙNG... ĐÙNG...

Ba vụ nổ khủng bố khiến cho không gian rung động, nhấc lên tầng tầng gợn sóng. Trong phạm vi mười ngàn tỷ dặm, sóng xung kích và sóng nhiệt điên cuồng tàn phá, làm cho hư không run rẩy.

Bảy bóng người chấn động. Công kích vừa rồi, bọn hắn đều cảm nhận được đầy đủ, không phải là sức hủy diệt lộ ra trước mặt phàm nhân mà là cấp độ pháp tắc vận dụng trong đó. Đây mới là thứ đáng sợ. Bởi vì, loại công kích cấp bậc này đã đầy đủ đánh giết được bọn hắn.

Bảy bóng người khẽ nhúc nhích. Thân thể bọn hắn biết mất trong tầng cao nhất của tòa tháp rồi đột ngột xuất hiện tại bên ngoài tòa tháp.

Lúc này, Diễn Thế tháp đã rơi vào trạng thái phòng ngự. Xung quanh nó có một tầng kết giới màu vàng nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, che đậy tất cả mọi góc độ. Bảy bóng người xuất hiện, vừa vặn đứng ngay bên ngoài kết giới, ánh mắt nhìn về hư không, dõi theo phương hướng đầu nguồn của công kích.

"Đạo hữu đây là có ý gì?" Một trong bảy bóng đen, chủ nhân của chi nhánh Diễn Thế tháp lên tiếng.

Giọng nói của hắn ẩn chứa linh lực, lại phụ bên trong pháp tắc vận chuyển, ẩm ầm vang dội hư không, hướng thẳng nơi đầu nguồn công kích đánh tới.

"Khục... Khục... Khặc... Khặc... Khặc... " Một tiếng cười quái dị từ chỗ sâu trong không gian truyền lại.

Không đến mười hơi thở, một bóng người xuất hiện tại phương đó. Là một lão giả, lưng còng, thân hình gầy gò, ốm nhom. Tóc của hắn đã bạc trắng, lông mi dài, trắng tinh như cước, làn da màu nâu sậm, nhăn nheo. Lão khoác một chiếc áo bào cũ nát, rách tả tơi, đi chân trần.

Tuy nhiên, không một ai trong bảy vị chủ nhân của chi nhánh này Diễn Thế tháp dám khinh thường lão giả. Bởi vì, bọn hắn cảm nhận được từ trên người lão giả cỗ khí tức uy hiếp đến cực điểm.

Kẻ này... rất mạnh.

Đây là suy nghĩ chung của bảy người.

"Bần đạo không có ý gì." Lão giả lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Bần đạo bất quá là muốn chứng minh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Bần đạo mạnh hơn các vị đạo hữu ở đây... một chút. Hơn nữa, bần đạo lại không e ngại vị đứng sau các vị đạo hữu." Lão giả thản nhiên nói.

"Cho nên, đạo hữu muốn tới đây khiêu chiến?" Một trong bảy bóng người chất vấn.

Hắn ngược lại không nghi ngờ lời nói của đối phương. Khí tức của đối phương hùng mạnh để bọn hắn cảm thấy áp bách. Kẻ này tuyệt đối không phải chỉ mạnh hơn bọn hắn một chút mà thôi. Hơn nữa, hắn nghênh ngang khiêu chiến, tấn công vào Diễn Thế tháp, chủ nhân của bọn hắn chắc chắn sẽ biết chuyện. Như thế nói đến, kẻ này hoặc là ngu, hoặc là đích thực không e ngại chủ nhân bọn hắn. Bọn hắn càng thiên về tình huống phía sau hơn.

Lúc này, lão giả khẽ lắc đầu, bình thản đáp: "Khiêu chiến? Không phải. Ta và các vị đạo hữu không thù không oán, không quen không thân, khiêu chiến lại có lợi ích gì?"

"Vậy đạo hữu muốn làm gì?"

"Muốn cùng hợp tác với chư vị."

"Hợp tác?"

"Phải, muốn nhờ sức chư vị, giết một người. Bất quá là một tên tiểu bối mà thôi. Không mạnh. Chư vị hoàn toàn có thể làm được."

Một trong bảy bóng người híp mắt lại: "Đạo hữu phải so với chúng ta mạnh hơn, đạo hữu không ra tay, như thế nào lại yêu cầu đến chúng ta?"

Lão giả bình thản vẫy tay, nói: "Các vị đạo hữu có điều không biết. bần đạo vì một vài vấn đề cá nhân, không thể trực tiếp ra tay. Hơn nữa, kẻ này vừa vặn đang ở Vân giới, cho nên thuận tiện muốn tìm các vị giúp đỡ. Một khi chuyện thành, tuyệt đối không thiếu chỗ tốt của các vị. Thậm chí..." Nói đến đây, lão giả cố ý kéo dài thanh âm.

"Thậm chí cái gì?"

"Thậm chí, bần đạo có thể trợ giúp các vị đột phá bình cảnh hiện tại, tiến vào cảnh giới càng cao hơn." Lão giả mỉm cười hiền lành nói. Chỉ có hai con mắt lóe lên ánh sáng.

Nghe vậy, hô hấp của cả bảy bóng người trở nên dồn dập, khí tức quanh thân nhộn nhạo, thể nội linh lực toát ra từng tia từng tia. Rõ ràng, bọn hắn sinh ra tâm động.

--------------------------------

Cùng lúc, tại tòa Đại Thế giới nào đó, một tòa cung điện khổng lồ, huy hoàng, phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi hư không.

Năm bóng người vĩ ngạn mà thần thánh một lần nữa đối mặt với nhau. Không có ai nhìn rõ dung nhan và chân thân của bọn hắn, chỉ có cỗ khí tức khủng bố, dù chỉ một tia thoát ra cũng đủ để áp sập một phương thế giới.

Lần này, một người lên tiếng, thanh âm trầm trọng: "Chưa đầy một năm, chúng ta bị nhổ mất hai cái Cửu phẩm Thế lực, mười ba cái Bát phẩm Thế lực, bốn mươi bảy cái Thất phẩm thế lực. Tổn thất mười phần nặng nề."

"Tổn thất cụ thể đâu?" Một người khác hỏi.

"Bảy vị Cửu phẩm Tiên Đế, tám mươi ba vị Bát phẩm Huyền Vương, Thất phẩm, Lục phẩm thì nhiều không đếm xuể. Tất cả đều hình thần câu diệt, triệt để bị xóa bỏ khỏi thế giới, ngay cả một cơ hội phục sinh cũng không có."

Tất cả mọi người trầm mặc. Phải biết, ở thời điểm thế lực bọn hắn thời kỳ cường thình, chỉ là mấy vị Tiên Đến, mấy chục vị Huyền Vương không là gì đối với bọn hắn. Ngay cả cả Thánh Vị cấp bậc đại năng, bọn hắn đều có đến hàng trăm, chớ nói gì đến Hợp Đạo, Cửu phẩm ở bên dưới.

Tuy nhiên, đó chỉ là quá khứ mà thôi, một quá khứ từ rất rất lâu rồi, từ trước cả khi Phật Môn, Nho gia hay Đạo Tông được sáng lập.

Bọn hắn bây giờ chỉ là một con thú hấp hối bên bờ vực cái chết, cố gắng níu kéo lại hơi thở mong manh với hy vọng khôi phục lại vinh quang ngày xưa.

Một người trầm giọng nói: "Hai cái thế lực Cửu phẩm, mười ba cái thế lực Bát phẩm, bốn mươi bảy cái thế lực Thất phẩm, công sức chúng ta gây dựng vạn năm qua, cứ như thế mất sạch. Làm như vậy nữa, việc thức tỉnh các vị kia, chỉ e lại bị trì hoãn lại thời gian quá dài."

Người khác lắc đầu, ngao ngán nói: "Ai có thể nghĩ ra, đối phương phản ứng kịch liệt như vậy. Chúng ta chỉ bất quá thăm dò đứa trẻ kia ba, năm lần mà thôi. Kẻ này trực tiếp nhổ sạch phân nửa thế lực của chúng ta, thậm chí, trong đó còn không ít con cờ ẩn tàng, mang tính quan trọng chiến lược."

"Hắn rõ ràng là đang cảnh cáo chúng ta, cho nên mới ra tay triệt để mà quyết liệt như vậy. Hình thần câu diệt, vĩnh viễn bị xóa bỏ,... ha ha... thủ đoạn thật độc ác."

Những người khác không đáp lời. Khi nhận được tin tức này, bọn đích thực cũng chấn động không nhỏ. Không chỉ là bọn hắn, ngay cả tại Ba Ngàn thế giới cũng nhấc lên một tầng gợn sóng.

Có lẽ, một hay hai cái Cửu phẩm Thế lực xuất hiện hoặc biến mất chẳng thể ảnh hưởng đến cách cục của Ba Ngàn thế giới; tuy nhiên, thủ đoạn hủy diệt hoàn toàn gần mười vị Tiên Đế, này quả thực là để người ta rùng mình.

Nên biết, tu hành đến cảnh giơi càng cao, sống được càng lâu, tu sĩ không chỉ mạnh thôi đâu, không chỉ vận dụng pháp tắc huyền diệu thôi mà chính là thủ đoạn bảo mệnh cũng phong phú vô cùng. Lưu lại một tia phân hồn, sáng tạo phân thân, sử dụng thế nhân, gửi gắp một tia ý thức chờ phục sinh,... có vô số cách để cao giai tu sĩ giữ lại đường sống. Hơn nữa, mỗi một cách này đều bị các tu sĩ giấu cực sâu, cực kỳ bí ẩn.

Đằng này, bọn hắn là triệt để bị xóa bỏ. Tất cả thủ đoạn chuẩn bị phía sau đều bị phá hủy. Đây là năng lực truy tung nhân quả khủng bố đến mức nào?

Điều này khiến cho vô số người kinh hãi.

"Tốt." Người cầm đầu đánh nhịp quyết định: "Chúng ta xem như thăm dò ra thái độ của vị đạo hữu kia. Hắn chẳng những không từ bỏ đứa bé này mà thái độ bảo hộ càng quyết liệt hơn. Vậy xem như bước đầu không tính uổng phí."

Một người khác giễu giễu nói: "Chỉ là cái giá, chúng ta có phần gánh không nổi."

"Hừ. Lúc trước ngươi cũng không phản đối thực thi kế hoạch này."

"Ta không phản đối, vì lúc đó, ta phản đối cũng là vô dụng."...

Mắt thấy những người này lại sắp lâm vào cãi cọ, người đứng đầu bất mãn quát lớn: "Tất cả trật tự."

Đồng thời, khí thế của hắn bạo phát, che phủ toàn bộ cung điện khiến cho bốn người còn lại khẽ run lên. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua từng người, lạnh như lưỡi dao lướt trên da thịt.

Không còn âm thanh quấy nhiễu, hắn mới hài lòng, nói: "Không cần tranh cãi, lần này tổn thất, chúng ta là người đưa ra quyết định sau cùng, tất cả chúng ta đều có trách nhiệm."

Không ai nói lời nào.

Người thủ lĩnh tiếp lời: "Vấn đề tiếp theo, chúng ta có hay không tiếp tục kế hoạch nhằm vào đứa bé kia?"

"Tiếp tục nhằm vào?" Một người khác giật nảy mình: "Vị kia đã cho chúng ta đã cho chúng ta cảnh cáo rất rõ ràng, cũng rất đau. Nếu chúng ta còn tiếp tục nhắm vào hắn, nói không chừng, kẻ tiếp theo bị tìm đến là chúng ta."

"Không sai." Một người khác ủng hộ: "Thực lực của chúng ta còn chưa khôi phục đỉnh phong. Đối mặt với vị kia, chúng ta không có cơ hội chiến thắng, dù là cầm chân hắn cũng không thể."

Trái lại, có một vị quả quyết: "Ra tay. Chúng ta phải tiếp tục ra tay. Bất kể như thế nào, chúng ta không thể để đứa bé kia thuận lợi trưởng thành. Chí ít, phải kéo dài thời gian trưởng thành của hắn."

"Còn muốn ra ta? Lực lượng còn lại của chúng ta đã không nhiều."

"Không. Không phải chúng ta đích thân ra tay." Người thủ lĩnh nói: "Cần phải khiến kẻ khác thay thế chúng ta làm điều này. Mặt khác, ta cũng cần một phương thế lực mạnh, đủ mạnh để kiềm hãm lại vị kia."