Chương 342: Tình thế của Vân giới

Cầu Đạo

Chương 342: Tình thế của Vân giới

Chương 342: Tình thế của Vân giới

"Cái gì? Ngươi muốn cùng nhóm người Trần công tử rời đi?" Đông Liên phu nhân che giấu khí tức, ẩn phía sau cánh cửa, bây giờ cả kinh kêu lên.

Lúc trước, trong cuộc thảo luận, nàng đã cảm thấy nữ nhi của mình có điểm đáng ngờ. Thái độ rất khác lạ. Nàng ngờ rằng có điều không lành, nên khi Đông Liên tiểu thư muốn ở lại gặp riêng phụ thân, nàng bèn nấp tại một bên, nghe lén sự tình.

Đông Liên tiểu thư tựa như không có bao nhiều bất ngờ, bình tĩnh đáp lại: "Đúng vậy, mẫu thân. Ta muốn đi tới chiến trường phương Đông chém giết Tà Ma."

Bằng vào tu vi đạt tới Nguyên Thần cảnh sơ kỳ cùng với thủ đoạn từ kiếp trước, nàng dễ dàng phát giác ra Đông Liên phu nhân ẩn mình. Nàng không vạch trần. Chuyện này sớm muộn cũng phải nói. Đã như vậy, nàng liền cùng một lúc nói với tất cả mọi người.

Đông Liên phu nhân không bĩnh tĩnh được như nữ nhi của nàng. Không đợi Ngọc Lâm đạo nhân nói lời nào, nàng đã một lần nữa lớn tiếng quát: "Ngươi điên rồi. Chẳng lẽ, ngươi không biết chuyện của ta năm đó? Đạo Nguyên tông vốn vì việc này mà tổn thất mặt mũi to lớn, cho đến bây giờ vẫn còn ghi hận Ngọc Lâm hồ chúng ta. Mấy tháng trước, Đông Liên thành chúng ta bị Tà Ma hủy diệt, nếu như Đạo Nguyên tông chịu cứu giúp kết cục bi thảm như thế sao?"

Đúng thế, thân là một thế lực phụ thuộc, Đông Liên thành chẳng những gửi tin cầu cứu tới Ngọc Lâm hồ mà còn yêu cầu tiếp viện tới cả Đạo Nguyên tông khi các nàng bị Tà Ma vây công. Đáng tiếc, tin cầu cứu không được đáp lại.

Đây là sự bi ai của kẻ yếu. Lần đó, Đạo Nguyên tông không ra tay cứu giúp, Đông Liên thành hủy diệt, hàng vạn tu sĩ bỏ mình, hàng chục triệu phàm nhân chết thảm; trong đó càng không ít người thân quen với Đông Liên phu nhân. Nàng chỉ có thể bất lực nhìn bọn hắn bị Tà Ma xé tan thể xác, phá diệt linh hồn. Muốn nói Đông Liên phu nhân không căm hận Đạo Nguyên tông là không thể nào. Tuy nhiên, vừa ngày hôm trước sứ giả của Đạo Nguyên tông tới thăm, nàng chẳng thể làm gì hơn ngoài lấy khuôn mặt tươi cười chào đón.

Đối với Đạo Nguyên tông, Đông Liên phu nhân rất không tin cậy, thậm chí ôm thái độ đề phòng cùng thù địch. Chỉ là, bây giờ không phải là thời điểm để trở mặt. Các nàng cũng không có năng lực ấy.

Lần này, Ngọc Lâm đạo nhân cũng nhẹ gật đầu đồng tình: "Mẫu thân của ngươi nói không sai. Đạo Nguyên tông dù mặt ngoài không biểu hiện ra, thế nhưng, bọn hắn trong lòng hận chết hai mẫu nữ các ngươi. Ngươi như dám đặt chân đến chiến trường với Tà Ma, bọn hắn chỉ cần thao tác đơn giản một chút, chính là không cần bọn hắn tự mình ra tay, chỉ cần cho sắp xếp ngươi vào nơi nguy hiểm, đảm bảo không đến ba tháng, ta và mẫu thân ngươi sẽ nhận được tin ngươi chết thảm trên chiến trường. Lúc đó, cũng sẽ chẳng có ai vì ngươi lên tiếng nói lời bất bình. Bản thân ta và mẫu thân ngươi càng không có năng lực này. Bát Đại Thế lực cùng tu sĩ vực ngoại cũng không có lý do can thiệp. Ngươi chỉ có thể chết oan chết uổng."

Dừng tạm, hắn mới nói: "Cho nên, ngay từ đầu, ta vốn không có ý định để hai mẫu nữ các ngươi đến chiến trường chiến đấu với Tà Ma. Người khác có thể đi, duy chỉ có hai mẫu nữ các ngươi không thể. Trong thời gian này, an an ổn ổn ở lại Ngọc Lâm hồ đi thôi. Đạo Nguyên tông cũng sẽ không trắng trợn trả thù, cũng sẽ không đối với hai người các ngươi làm ra chuyện gì quá đáng."

Đông Liên phu nhân không ngừng gật đầu, phụ họa liên tục cho phụ thân nàng: "Ngoại công ngươi nói không sai. Trong thời gian này, ngươi nên ngoan ngoãn ở lại Ngọc Lâm hồ bồi tiếp mẫu thân. Đạo Nguyên tông yêu cầu người tới chiến trường sẽ có thúc bá ngươi cùng các trưởng lão đảm nhiệm. Bọn hắn không phải là ngươi ta mẫu nữ hai người. Đạo Nguyên tông không thực sự hận lên thúc bá ngươi cùng các trưởng lão, càng sẽ không vì ngươi ta hai người mà ám hại họ, ảnh hưởng đến đại cục chống Tà Ma."

Thế mà, trái ngược với hai người dự liệu, Đông Liên tiểu thư quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nói là lạnh nhạt cũng không quá. Nàng chậm rãi nói: "Ngoại công, chính vì biết rõ điều này, vì thế, ta mới đồng hành cùng nhóm người Trần công tử."

Cả Ngọc Lâm đạo nhân và Đông Liên phu nhân khẽ giật mình.

Còn không đợi hai người phản ứng lại, nàng nói tiếp, bất luận là lời nói, ánh mắt, biểu cảm đều tràn đầy kiên cùng cứng rắn: "Tôn nữ muốn nhanh chóng mạnh lên. Cả danh ngạch đi vào Thiên Môn cùng với đánh giết Tà Ma, tôn nữ đều không thể bỏ qua."

Đúng vậy, nàng cần nhanh chóng mạnh lên.

Mặc dù nói, đạo hạnh của nàng từ kiếp trước vẫn còn đó, một thế này trùng tu bất quá là một lần nữa tích lũy tu vi mà thôi; và rằng, chỉ cần không ra năm trăm năm, nàng có thể đi đến phương thế giới này đỉnh tiêm.

Nhưng... tốc độ này vẫn là quá chậm. Kẻ thù của nàng sẽ không cho nàng nhiều thời gian đến vậy. Thế giới này có lẽ cũng không còn nhiều thời gian đến vậy.

Căn phòng rơi vào trầm lặng. Bầu không khí nặng nề bao trùm lên ba con người duy nhất có ở trong đó. Bờ môi Đông Liên phu nhân mấp máy liên hồi, sau cùng lại không nói được lời nào.

Ngọc Lâm đạo nhân nhìn chằm chằm ngoại tôn nữ của hắn. Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt trừng trừng, không ai nhương ai. Áp lực vô hình mỗi lúc một nặng nề hơn, một nồng đậm hơn.

Sau cùng, Ngọc Lâm đạo nhân tựa như chịu thua. Hăn cúi đầu xuống, ánh mắt cụp lại, thở dài một hơi. Hắn nói: "Được rồi, muốn đi thì đi đi. Ta không cản."

Dừng tạm, hắn bổ sung: "Để Hoa bà bà cùng Nhị bá ngươi đi cùng ngươi đi, Đừng phản đối. Ta tổng không thể để tôn nữ của mình lẻ loi bên ngoài một minh đi chứ. Đây là nhượng bộ sau cùng của ta."

Đông Liên tiểu thư vừa hé mở môi son, vốn có ý định nói gì, sau lại ngay lập tức im lặng. Nàng biết, đây đã là kết quả tốt nhất đạt được. Nàng chấp nhận được.

----------------------------

Hai ngày sau, dưới sự tiễn biệt của Ngọc Lâm đạo nhân cùng tu sĩ cao tầng Ngọc Lâm hồ, nhóm người Trần Nguyên rời đi.

Cùng rời đi với nhóm tu sĩ vực ngoại còn có Đông Liên tiểu thư, thiếp thân nha hoàn của nàng, Hoa bà bà, Nhị bá của nàng. Ngoài ý muốn lại cũng không ngoài ý muốn, Đông Liên phu nhân mang theo hai vị tâm phúc của nàng cũng gia nhập vào đoàn người. Nữ nhi của nàng đều đi, thân là người làm mẫu thân, nàng sao có thể yên tâm cho Đông Liên tiểu thư phiêu bạt bên ngoài?

Nghe nói, vì quyết định này mà nàng và Ngọc Lâm đạo nhân lớn tiếng với nhau một hồi. Kết quả thì không khó để nhìn ra, Đông Liên phu nhân đạt được một lần hiếm hoi chiến thắng cha nàng.

Vừa rời khỏi phạm vi Ngọc Lâm sơn mạch, câu đầu tiên Trần Nguyên đối với Đông Liên phu nhân hỏi là: "Đông Liên phu nhân, tại thế giới này, nơi nào Tà Ma nhiều nhất?"

Đông Liên phu nhân sửng sốt, không rõ ràng vì sao đối phương lại hỏi như vậy. Tuy nhiên, khó hiểu về khó hiểu, nàng vẫn thành thật trả lời: "Nếu như nói giới này, nơi nào bị Tà Ma chiếm lĩnh nhiều nhất thì đó không gì hơn ngoài phương Bắc. Phương Bắc cũng chính là vị trí mà Tà Ma đặt chân đầu tiên sau khi giáng lâm giới này, từ đó mới dần mở rộng cuộc xâm lược của chúng về phương nam."

Lúc này, một nam tử trung niên, thân hình cao lớn, gương mặt có mấy phần dữ dằn mới tiếp lời: "Muội muội nói không sai. Một trăm năm trước, Tà Ma lần đầu xuất hiện là bên ngoài một cái tông môn nhỏ, cạnh cánh đồng băng tại góc phía Đông Bắc của đại lục. Từ sau đó, chỉ mất mấy năm ngăn ngủi, lực lượng của Tà Ma cấp tốc mở rộng về hai phía Tây và Nam, một đường quét ngang các thế lực, chiếm cứ lãnh địa, tiêu diệt sinh linh. Tốc độ của chúng mở rộng của chúng quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta bàng hoàng, để khi các phương thế lực lớn ý thức được sự nguy hiểm của chúng thì Tà Ma đã đứng vững gót chân tại thế giới này."

Thanh âm của hắn mang theo thổn thức. Không giống muội muội, hắn sống được tương đối lâu. Đa phần thời gian trong cuộc đời hắn, thế giới này vẫn như thế, không có Tà Ma, không có khách vực ngoại, không có diệt thế đại chiến. Một trăm năm Tà Ma xâm chiến thế giới này, đối với hắn chỉ như ngày hôm qua mà thôi.

Sau một lúc lâu, tâm tình của hắn hóa thành thở dài: "Ai có thể nghĩ đến, chưa đầy một trăm năm ngắn ngủi, đã có hơn phân nửa cương vực giới này luân hãm vào tay lũ sinh vật dị hợm, báng bổ kia?"

Người này Hắc Dạ Tán nhân, tu vi đạt tới Nguyên Thần cảnh trung kỳ, cũng là vị kia Nhị ca của Đông Liên phu nhân, được Ngọc Lâm đạo nhân phái tới bảo hộ nữ nhi cùng ngoại tôn nữ.

Lời nói của Hắc Dạ tán nhân tựa như chạm đến khảm của nhóm tu sĩ Ngọc Lâm hồ. Hết thảy sáu người còn lại trầm mặc lai, không nói lời nào.

Bầu không khí tĩnh lặng một lúc, Đông Liên tiểu thư lên tiếng giải thích: "Trong gần một trăm năm, Tà Ma chiếm cứ gần hết nửa bắc của thế giới này cùng một dải đất hẹp phía Đông. Tất cả mọi tu sĩ đều cho rằng, Tà Ma sẽ tập trung lực lượng, một đường xuôi nam quét ngang phần còn lai của thế giới. Thế mà, ai cũng không ngờ tời, bọn chúng lại kéo số lượng lớn về phương Đông tập kết, hình thành uy thế ép ngang phương nam theo chiều Đông Tây."

Dừng tạm, nàng bổ sung: "Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là phương Nam và phương Tây không có Tà Ma. Ngược lại là vẫn có, hơn nữa, số lượng không ít. Tuy nhiên, thực lực của bọn chúng không mạnh, đối với các thế lực lớn không tạo thành uy hiếp và một khi bị phát hiện thì rất nhanh bị tiêu diệt. Chỉ có phương Bắc mới là Đại Bản doanh chân chính của Tà Ma, cũng là nơi lực lượng bọn chúng tập hợp đông đảo nhất, là chỗ mà chúng ta dù có cố gắng như thế nào cũng không có cách chiếm lại."

Những điều này, nhóm người Trần Nguyên vẫn là lần đầu tiên nghe được. Ở tại Ngọc Lâm hồ trước đó, bọn hắn nghe được không ít lời đồn đoán về Tà Ma, nhưng đại bộ phận đều không chính xác, thậm chí mâu thuẫn với nhau cho nên bọn hắn dứt khoát lại không để ý.

Lúc này, Thanh Uyển chú ý đến điều gì, bỗng nhiên hỏi: "Vậy bây giờ nếu như các phương tu sĩ đều kéo về tiền tuyến phương Đông, Tà Ma bỗng nhiễn ồ ạt tấn công từ Bắc xuôi Nam, đó chẳng phải là chúng ta thua chắc rồi?"

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản. Từ trước tới nay, giới này tu sĩ đều tập trung phòng thủ Tà Ma từ phía Bắc mà cò liên tục bại lui, hiện tại một bộ phận bị điều đến phương Đông. Nếu là thật sự đối đầu quyết chiến với Tà Ma thì còn tốt, nếu như đó là kế điệu hổ ly sơn, làm phân tán lực lượng của giới này tu sĩ, vậy thì hỏng rồi.

Đông Liên tiểu thư cười, đáp: "Thanh Uyển cô nương quá nghĩ rồi. Chúng ta có thể nghĩ được, tự nhiên Bát Đại Thế lực cũng nghĩ tới được. Trên thực tế, có đến bảy thành lực lượng chủ lực của Bát Đại Thế lực vẫn tập trung tại phòng tuyến phía Bắc. Chỉ có ba thành lực lượng bị điều đến phương Đông. Bởi vì quân lực thiếu thốn, cho nên, Bát Đại Thế lực mới không tiếc bất cứ giá nào chiêu mộ tu sĩ từ các tiểu môn phái, gia tộc, Vương triều, tán tu và cả tu sĩ vực ngoại đến chiến trường phía Đông như vậy. Thậm chí, ngay cả danh ngạch tiến vào Thiên Môn cũng bị lấy ra."

Ngọc Huyền Vương nói: "Cho nên, căn cứ cách điều động tu sĩ này tới xem, Bát Đại Thế lực đều cho rằng, lực lượng Tà Ma tụ tập tại chiến trường phương Đông đều là giả tưởng. Sức mạnh chân chính của bọn chúng vẫn còn ấp ủ để chờ cơ hội một đường xuôi nam."

"Không hoàn toàn chính xác như vậy, bất quá sai lệch không nhiều. Trên thực tế, Bát Đại Thế lực vì an toàn, vẫn điều động đến ba thành thế lực tới chiến trường phương Đông làm lực lượng nòng cốt, lại công thêm tu sĩ từ các phương lục tục kéo tới. Không được bao lâu, lực lượng tập hợp tại tiền tuyến phía Đông sẽ chẳng kém quẩn chủ lực của Bát Đại Thế lực phương Bắc."

Tình huống của Vân giới hiện tại chính là như vậy. Tu sĩ giới này phải đối mặt cùng một lúc cả hai mặt chiến tuyến. Chẳng có âm mưu tinh xảo nào ở đây cả. Đơn thuần là dương mưu, bức ép tu sĩ Vân giới phải chia nhỏ lực lượng, cùng một lúc đánh nhiều chiến trường khác nhau.

Trong khi đó, điều đáng sợ nhất là tới thời điểm hiện tại, bọn họ vẫn chưa biết lực lượng của Tà Ma rốt cuộc lớn đến nhường nào. Chúng cứ không ngừng xuất hiện, không ngừng tràn vào Vân giới, không ngừng thay thế những Tà Ma khác tiến lên phía trước, vô biên vô tận, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy điểm kết.

Đây là một thách thức cực lớn về mặt tâm lý cho bất kỳ đối thủ nào.

"Tốt." Trần Nguyên cắt ngang suy nghĩ của nhóm người, nói ra quyết định: "Chúng ta bây giờ đi về phương Bắc."

Nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương không có quá nhiều bất ngờ về điều này.

Nhóm người Đông Liên phu nhân thì kinh ngạc: "Trần công tử, chúng ta không phải là tới chiến tuyến phía Đông kháng cự đại quân Tà Ma sao?"

"Là sẽ đến." Trần Nguyên đáp: "Bất quá, Tà Ma cần thời gian để tập hợp lực lượng. Chúng ta cũng cần chừng nửa năm để tu sĩ từ các phương thu xếp đuổi tới. Chúng ta hiện tại có tới đó cũng chẳng có việc gì làm. Nửa nă này, chúng ta đi dạo một vong phương Bắc rồi mời tới chiến trường phương Đông."

"Đi... đi phương Bắc?" Đông Liên phu nhân càng sửng sốt, lại kinh hãi: "Nhưng... đó là hang ổ của Tà Ma. Chúng ta... chúng ta tới đó làm gì?"

Thanh âm của nàng mang theo nồng đậm e ngại. Một trăm năm Tà Ma xm chiếm thế giới này đã reo rắc vào tận sâu trong tâm khảm tu sĩ nơi đây nỗi sợ.

Trần Nguyên cười, trả lời: "Tất nhiên, đó là bởi vì phương Bắc là hang ổ của Tà Ma, chúng ta mới tới đó." Nói đến đây, giọng của hắn trở nên khác lạ: "Có thể, phu nhân đã sớm quên, mục đích chủ yếu của tu sĩ Minh Nguyệt giới chúng ta đến thế giới này, không gì khác ngoài đánh giết Tà Ma."