Chương 304: Tiến về Lục gia
Trần Nguyên lại tiếp tục hướng Ngọc Huyên Vương hỏi thăm sự tình liên quan đến Ma Uyên. Đã có nguy hiểm phát sinh, hắn không thể không đề phòng, thậm chí là cân nhắc lại quyết định hộ tống Lục Thiên Tuyết quay trở lại Lục gia.
Tại Ngọc Hòa Châu, các ghi chép liên quan đến Ma Uyên tương đối phong phú và chi tiết. Đặc biệt là đứng ở địa vị của Vương gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử của một Vương triều hùng mạnh, nguồn thông tin mà Ngọc Huyên Vương có thể tiếp xúc đến đã ở cấp độ rất sâu, liên quan đến nhiều tân bí mà chỉ có các phe thế lực lớn mới nắm giữa. Cứ mặc cho Ngọc Huyền Vương không nguyện ý nhiều lời, Trần Nguyên vẫn có thể nhìn ra một vài điểm.
Tỷ như, cách mỗi quãng thời gian, Tà Ma đến từ bên kia Ma Uyên sẽ xông ra, tấn công các khu vực lân cận, bắt đi tu sĩ, sinh linh, yếu quái, hung thú hay bất cứ sinh vật sống nào mà chúng nhìn thấy.
Quãng thời gian mỗi lần Tà Ma xâm lấn kéo dài không giống nhau, tùy thuộc vào thực lực của Tà Ma trong lần xâm lấn đó.
Có những lúc Tà Ma thủ lĩnh chỉ có thực lực tương đương với Tam phẩm Đại tu sĩ, quy mô xâm lấn chỉ chừng vài chục đến vài trăm vạn Tà Ma, thời gian kéo dài không đến một năm, phạm vi ảnh hưởng chỉ hạn chế tại phạm vi mấy vạn dặm bên ngoài Ma Uyên.
Nhưng có những lúc, chỉ huy Tà Ma xâm lấn có thực lực tới Ngũ giai, tương đương với Ngũ phẩm Chân nhân tu sĩ. Dưới chỉ huy của chúng, số lượng Tứ giai Tà Ma có thể lên đến hàng ngàn, Tam giai Tà Ma có thể lên đến hàng chục vạn, thậm chí là trăm vạn. Phải mất hàng chục năm để các phe thế lực tại Ngọc Hòa Châu mới đẩy lùi được chúng quay trở lại thế giới bên kia. Cho đến khi đó, dải đất rộng hàng trăm vạn dặm xung quanh Ma Uyên đã bị tàn phá hoang tàn, không một cọng cây, ngọn cỏ nào có thể sinh trưởng.
Trong quá khứ, lần xâm lược kinh khủng nhất của Tà Ma là do một tôn Ngũ giai đỉnh phong Tà Ma xuất lĩnh. Đi theo nó còn có hàng nghìn Ngũ giai sơ kỳ, trung kỳ Tà Ma. Tứ giai Tà Ma lên đến gần một trăm vạn. Tam giai Tà Ma trở xuống thì nhiều hơn cả sao trên trời. Lần đó, cả Ngọc Hòa Châu rung chuyển. Cuộc chiến kéo dài đằng đẵng gần ba trăm năm mới kết thúc. Có không biết bao nhiêu tông môn, thế gia cùng Vương triều nhỏ đã bị xóa sổ triệt để, vĩnh viễn trở thành lịch sử trong lần xâm lấn quy mô lớn của Tà Ma năm đó.
Ngay cả mạnh như Lục gia cũng đã từng đến bên bờ vực diệt vong ở trận chiến năm ấy. Rốt cuộc, khí vận vẫn đứng bên phe Lục gia, thế nhưng, gia tộc này phải mất đến hơn hai vạn năm mới dần dần hồi phục lại được nguyên khí....
Ngọc Huyền Vương còn tiết lộ tương đối nhiều thông tin khác nữa liên quan đến Tà Ma. Bất quá, những thứ này đã không ảnh hưởng tới quyết định của hắn.
Ngay khi Trần Nguyên biết rằng, những cuộc xâm lược của Tà Ma trong quá khứ chưa từng xuất hiện tồn tại siêu việt Ngũ phẩm Chân nhân, hắn xem như nhìn ra, những Tà Ma này không đủ sức đe dọa được hắn.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa tuyệt đối rằng, cuộc xâm lấn của Tà Ma lần này sẽ không xuất hiện tồn tại Tà Ma cấp bậc tương đương Lục phẩm Chân quân hay càng cao hơn nữa. Thế nhưng, khả năng này là quá nhỏ, nhỏ đến mức người ta sẽ coi là điều không thể và vô ý thức bỏ qua.
Trần Nguyên cũng có suy nghĩ như vậy. Chuyến đi tới Lục gia này, hắn định sẵn.
Gặp ý định của Trấn Nguyên cứng rắn như vậy, Dược Huyên Huyên suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng làm ra quyết tâm. Nàng nói: "Ngọc Huyền Vương quá lo lắng. Thiên Tuyết hồ nằm sau trong cảnh nội của Lục gia. Lục gia lai như thế nào để Tà Ma xâm lần vào cảnh nội sâu đến vậy? Thiên Tuyết hồ rất an toàn."
Còn có một nửa mà Dược Huyên Huyên không nói, đó là, muốn Tà Ma xâm lấn vào đến tận Thiên Tuyết hồ, vậy chí ít cần đến sự xuất hiện của Ngũ giai trung kỳ Tà Ma trở lên.
Dạng này Tà Ma đã bao nhiêu lần xuất hiện? Trong mấy chục vạn năm tới nay, Tà Ma có thực lực như thế, số lần xuất hiện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Dược Huyên Huyên không cho rằng, nàng sẽ đen đủi đến như vậy, vừa đi liền gặp phải Tà Ma kinh khủng như thế. Nói trắng ra, đây là tâm lý may mắn, bất kỳ ai cũng có ở trong lòng. Tựa như người Trái Đất vậy. Ai cũng biết rằng, lái xe sẽ có nguy cơ xảy ra tai nạn nghiêm trọng, nhưng không một ai nghĩ rằng, chính bản thân hắn ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện.
Thấy không khuyên can được Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương không khỏi bực bội liếc nhìn Trần Nguyên một chút. Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển sang lạnh lùng, liếc nhìn Lục Thiên Tuyết. Thoáng qua một phe trầm tư, Ngọc Huyền Vương quyết định lấy ra con bài cuối cùng: "Dược cô nương, nếu như cô nương muốn đi Thiên Tuyết hồ, tại hạ có thể hộ tống cô nương?"
"Ngươi?" Dược Huyên Huyên khinh thường hừ một tiếng: "Cũng là bởi vì Vương gia có mặt, ta mới không yên tâm đây."
Ngọc Huyền Vương bất đắc dĩ: "Vậy Dược cô nương cũng không thể cùng với Lục tiên tử và vị này Trần... huynh cùng đồng hành."
Hắn vốn muốn dựa theo tu vi gọi Trần Nguyên một tiếng tiền bối, bất quá, cảm thấy như vậy, bản thân liền kém đối phương một đầu. Hơn nữa, Ngọc Huyền Vương cảm thấy, niên kỷ của đối phương không có bao nhiêu lớn, bản thân lại là Vương gia, trên danh nghĩa cũng thuộc về Tứ phẩm hàng ngũ. Cho nên, hắn dứt khoát xưng một tiếng Trần huynh.
"Vì sao?" Dược Huyên Huyên vô ý thức hỏi lại. Mặc dù người này chán ghét thì chán ghét, thế nhưng nàng không thể không thừa nhận, hắn có bản lĩnh, lại ổn trọng, kiến thức rộng rãi, có rất nhiều việc đáng tin cậy.
Ngọc Vương thấy nàng chịu lắng nghe, trong lòng mừng thầm. Chỉ là, mặt ngoài hắn vẫn chưa hề thay đổi biểu lộ, bình tĩnh nói: "Dược cô nương đã từng nghĩ đến sao? Đường đường Lục tiên tử, thiên chi kiều nữ mạnh nhất thế hệ này của Lục gia mà ngay cả trở về gia tộc cũng gặp khó khăn, trắc trở đến như vậy?"
"Không phải là nàng cùng nhóm người Hoàng Yên quận chúa gặp liên minh Cửu Tuyên tông cùng mấy phe thế lực khác truy sát sao? Ngươi cũng không phải nói, Lục gia chịu Tà Ma quấy phá, không rút tay ra nổi sao?"
"Có thực như vậy không? Thứ nhất, phe liên minh truy sát, bất quá là truy sát hậu nhân của Lạc gia và dư nghiệt tử trung với Thanh Lạc Vương triều cũ mà thôi. Lục tiên tử đây, mặc dù nói là Quý phi của Thanh Lạc Hoàng đế, nhưng cả Ngọc Hòa Châu đều biết, nàng chỉ là treo lấy cái danh nghĩa mà thôi. Nàng lại không thuộc về Thanh Lạc vương triều, càng không phải là người của Lạc gia, bọn hắn vì sao lại phải làm việc tốn công vô ích để rồi lại thu được cừu hận của Lạc gia?"
Dừng tạm, Ngọc Huyền Vương tiếp tục giải thích: "Còn nữa, Lục gia tuy nói sứt đầu mẻ trán, không thể hưng sư động chúng, tuy nhiên, đó chỉ là họ bận bịu, không điều động được số lượng lớn tu sĩ làm việc quy mô lớn mà thôi. Chỉ là muốn một vị Ngũ phẩm Chân nhân sơ kỳ đi hộ tống Lục tiên tử trở lại gia tộc, lấy sự hùng mạnh của Lục gia, lại như thế nào làm không được?"
"Ý của Vương gia là?" Dược Huyên Huyên ẩn ẩn cảm thấy chuyện này không bình thường.
"Ý của ta là, rất có thể, có người không muốn Lục tiên tử không thể quay trở lại gia tộc. Thậm chí, muốn thừa cơ thời buổi loạn lạc, để nàng vĩnh viễn ở lại Thanh Lạc Vương triều đi. Người này, rất có thể là người bên ngoài Lục gia, nhưng càng có khả năng lớn hơn là xuất phát từ bên trong Lục gia." Vừa nói, Ngọc Huyền Vương vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Thiên Tuyết: "Ta nói có đúng không, Lục tiên tử?"
Cả Dược Huyên Huyên và Thanh Uyển đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp gần ngay trước mắt như muốn tìm ra một điểm manh mối.
Đáng tiếc, biểu cảm của Lục Thiên Tuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng như vậy, chưa từng có bất kỳ biến hóa nào. Nàng không đáp lại Ngọc Huyền vương, lại cũng chưa từng phủ nhận hắn.
"Gia tộc nội đấu sao?" Trần Nguyên thầm suy nghĩ.
Những điều mà Ngọc Huyền Vương vừa nói đến, Trần Nguyên đã từng suy nghĩ qua. Bất quá, hắn không quá để ý mà thôi. Lục gia không đe dọa được hắn. Nếu không, hắn đã không đồng ý Lục Thiên Tuyết đến tận địa bàn của đối phương thực hiện trao đổi Linh Thủy.
Sau cùng, trải qua mấy lần thương lượng đến, thương lượng đi, Dược Huyên Huyên và Thanh Uyển vẫn quyết định đồng hành cùng Trần Nguyên tới Lục gia. Ngọc Huyền Vương cùng sáu vị tùy tùng của hắn, không yên tâm, cho nên cũng muốn đi theo.
Kết quả là, một đoàn người cứ như vậy trùng trùng điệp điệp tiến về Lục gia.
Một bên khác, Hoàng Yên quận chúa quyết định tách ra, độc lập trốn tránh đám người liên minh với Cửu Tuyên tông truy sát. Trước khi đi, nàng nhìn thật sâu lấy Trần Nguyên, nói ra: "Nếu như tiền bối thật sự muốn cầm lấy Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, như vậy, tiền bối đã nghĩ đến nhân quả với Thanh Lạc Vương triều phía sau sao?"
Trần Nguyên lạnh nhạt đáp lại: "Thanh Lạc Vương triều đã sớm sụp đổ."
Hoàng Yên quận chúa sắc mặt trắng bệch. Qua thật lâu, nàng hít thở thật sâu mấy hơi. Cuối cùng không nói một lời bỏ đi. Cùng đi với nàng còn có vị kia Tứ phẩm Thượng nhân thân mang trọng thương cùng một vị thống lĩnh hộ về trẻ tuổi, tu vi cũng mới thành tựu Tam phẩm không lâu.
Tại thời khắc nguy nan như vậy mà còn có người nguyện vì hậu duệ Thanh Lạc Vương triều đồng cam cộng khổ, Trần Nguyên không biết rõ, hai người này là cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi, hay là lòng dạ thâm sâu, bên trong còn có toan tính nào khác nữa....
Thái Chu Vương triều.
Thái Chu Vương triều nằm ở phía nam Thanh Lạc Vương triều cũ, khoảng cách Thanh Lạc vương triêu không xa. Không giống như Thanh Lạc Vương triều, Chân Võ Vương triều hay Thái Nguyên Vương triều những loại kia Vương triều thuộc về tầng lớp trung, thượng đẳng, diện tích cương thổ bao la, tu sĩ nhiều như mây; Thái Chu Vương triều chỉ là một cái hạ đẳng Vương triều mà thôi.
Như thế nào là hạ đẳng Vương triều?
Ấy là bọn hắn nội tình chỉ có nhân vật cấp bậc Ngũ phẩm Chân nhân sơ kỳ tọa trấn. Lãnh thổ của Thái Chu Vương triều cũng không lớn, nội tình không sâu. Toàn bộ Hoàng thất Thái Chu Vương triều cũng chỉ có chừng tám, mười vị Ngũ phẩm Chân nhân có thể điều động, hơn nữa, phần lớn đều chỉ là Ngũ phẩm tầng một. Thực lực chỉnh thể của Thái Chu Vương triều tương đối yếu, thậm chí, so với Đại Càn, Đại Nguyên Vương triều của Thanh Châu tại Nam Hoàng vực còn phải yếu hơn một chút.
Nhỏ yếu như vậy, Thái Chu Vương triều còn có thể kéo dài truyền thừa hơn sáu mươi vạn năm, ấy là bởi vì bọn hắn lệ thuộc vào Thái Nguyên Vương triều, nhận được thượng triều che chở cho nên mới có thể yên bình tồn tại, không lo lắng bị các thế lực lớn khác nuốt vào.
Trước đây mấy chục năm, Thái Chu Vương triều vốn có kế hoạch đi theo thượng triều, Thái Nguyên Vương triều, cùng một chỗ tiến về Thanh Lạc Vương triều, hung hăng cắn xuống một miếng thịt lớn trên thân con quái vật khổng lồ đã sắp ngã xuống. Nếu như có thể thành công kiếm được một đơt tài nguyên khổng lồ, một chút truyền thừa quý giá, Thái Chu Vương triều chưa hẳn lại không thể sinh ra thêm vài vị Ngũ phẩm Chân nhân. Quốc lực tổng hợp cũng sẽ tăng thêm một mảng lớn.
Nào có thể ngờ, người tính không bằng trời tính. Mấy năm trước, Tà Ma bắt đầu xuất hiện, từ trong Ma Uyên tấn công các khu vực lân cận. Cũng giống như Lục gia, Thái Chu Vương triều nằm tiếp giáp với Ma Uyên cho nên hứng chịu Tà Ma quấy phá. Bọn hắn không phải Lục gia, Tứ phẩm Thượng nhân, Ngũ phẩm Chân nhân không có nhiều như vậy, cho nên phản ứng mười phần bị động, dẫn đến tổn thất cả tài nguyên, tu sĩ lẫn lãnh địa không nhỏ.
Các kế hoạch tiến công Thanh Lạc Vương triều cũng vì thế mà bị bỏ ngỏ. Thái Chu Hoàng đế cũng tiếc nuối không thôi. Bỏ lỡ một lần này cơ hội, hắn không biết rằng, Thái Chu Vương triều liệu có thể hay không đợi đến một lần thiên đại cơ duyên như vậy tăng cường quốc lực.
Nhưng không có cách, đối mặt với Tà Ma quấy phá, Thái Chu Hoàng đế không thể không điều động số lượng lớn tu sĩ đến tiền tuyến đề phòng kẻ địch tập kích. Cứ mặc cho sự thật rằng, số lượng và thực lực của Tà Ma hiện tại chưa đáng ngại. Thế nhưng, ai dám nói chắc rằng, ngày mai chúng không đột ngột xuất hiện vài tên Tứ giai, thậm chí Ngũ giai sơ kỳ Tà Ma, giáng vài đợt tấn công chí tử vào Vương triều. Đến lúc đó, có muốn hối hận cũng đã muộn. Loại chuyện phòng ngự này, không thể không làm cẩn thận....
Lục gia cũng tiếp giáp với Ma Uyên, thế nhưng, vị trí lãnh địa của nó nằm ở đầu phía bên kia Ma Uyên, đối diện với Thanh Lạc Vương triều, Thái Chu Vương triều. Mấy người Trần Nguyên muốn tiến về đó, chẳng còn cách nào khác ngoại trừ phải đi đường vòng, vòng qua nơi khu cấm địa này. Muốn đường đi càng an toàn, như vậy khoảng cách tới Ma Uyên phải càng xa, liên đới lấy quãng đường cũng dài hơn. Muốn tiết kiệm thời gian đi đường, đánh đổi lại là nguy cơ đối mặt Tà Ma cũng lớn hơn. Nhóm người Trần Nguyên chọn lộ tuyến tương đối trung bình, cách Ma Uyên không quá xa, nhưng cũng không dính tới quá gần nơi chiến loạn.
Một ngày này, nhóm người Trần Nguyên đặt chân tới Thôi Nguyên thành.
Thôi Nguyên thành thuộc về phạm vi quản hạt của Thái Chu Vương triều, nằm ở gần vùng biên giới, tiếp giáp với Ma Uyên. Thành không lớn, trong thành này chỉ có Tam phẩm Đại tu sĩ tọa trấn. Thôi Nguyên thành không được Vương triều sử dụng như tuyến đầu chiến tuyến, phòng thủ chống lại Tà Ma, mà thay vào đó, nó hoạt động như một điểm cung cấp vật tư, tài nguyên, đan dược, pháp khí... các loại hình hỗ trợ hậu cần.
Bởi vậy, trong thời gian này, Thôi Nguyên thành mười phần nhộn nhịp. Người tới người đi nhiều không kể siết. Có kẻ muốn đến kiến công lập nghiệp, chém giết Tà Ma, thu hoạch ban thưởng. Cũng có những kẻ đầu cơ trục lợi, muốn tới nơi này bán ra pháp khí, đan dược, phù lục,... các loại hình tài nguyên phục vụ chiến tranh. Cũng có những kẻ là người từ các phương thế lực khác, tới đây vì thăm dò tình báo, thông tin... Đủ các loại người trên đời tụ họp tại đây.
Mà nhiều người thì sẽ sinh chuyện. Mấy người Trần Nguyên vừa vào thành không lâu thì đã có rắc rối nảy sinh.