꧁༺༒ Chương 75༒༻꧂ Sơ Xuất Kĩ Thuật
Trong lúc bọn họ còn đang phân vân ai là người được chọn đi thì đã có quyết định của cao tầng, người được đi lần này là lớp trẻ tuổi, mấy người có tư chất cao, thành tích tốt, cả mấy tên chịu thương chịu khó cũng được đi.....
Trong chủ điện, Nam Nhân Bà đang dặn dò bọn hài tử này trước khi gặp điện chủ và sau này cần làm gì:
" Điện chủ chúng ta rất hiền và vui vẻ nên các ngươi không cần căng thẳng, mọi việc thì hỏi ba đại nhân bên cạnh điện chủ là được không cần phiền điện chủ, ra ngoài thì không được giống như trước kia thích làm gì thì làm, mà phải nghe lời các người lớn trong đoàn.....v...v. Nghe rõ chưa, còn gì thắc mắc không?".
" Đã rõ thưa trưởng lão"
" Tốt, đi theo ta qua gặp điện chủ"
.....
....
....
Không bao lâu sau ngàn người đã vào trong Ác Ma Thấp tầng 100, khi vào trong thì bọn họ thấy mấy trăm người đang ngồi quây tròn nói chuyện với nhau vui vẻ, còn điện chủ tôn kính của bọn họ đang hi hi ha ha kể chuyện cười....
Xuân Đức đang say sưa chém chuối thấy có Nam Nhân Bà dẫn ngàn người tới thì đứng dậy nói:
" Đến đông đủ thì lên đường"
Nhìn qua Nam Nhân Bà hắn vứt cho nàng vài lọ nhỏ đạo:
" Mấy cái này giúp tăng cường sắc đẹp phái nữ, ngươi giữ lấy cho các chị em mà dùng, có hướng dẫn sẵn rồi đấy".
" Cảm ơn điện chủ " -- Nam Nhân Bà lên tiếng cảm tạ..
" Không có chi,làm việc cho tốt lần sau về có quà cho các ngươi nữa".
" Vâng''.
Không nói với Nam Nhân Bà nữa, Xuân Đức quay qua nói với mọi người:
" Lần này chủ yếu là đi du lịch nên trong thời gian này Tiểu Tuyết sẽ dẫn đường đi, bây giờ ta làm một cái cổng truyền tống bất kì đến gần Thái Nhất Tông mọi người cùng đi" Nói xong Xuân Đức ném ra một cuộn giấy, ánh sáng lóe lên bao trùm tất cả mọi người, 3s sau ánh sáng kết thúc mọi người cũng biến mất.
Nhìn căn phòng trống không, lại nhìn mấy lọ nhỏ trên tay Nam Nhân Bà cũng rời đi nơi này
......
.....
....
Mọi người lại lần nữa xuất hiện thì thấy pháp bảo, pháp khí bay tứ tung ngang trời, xung quanh chỗ nào cũng là xác người, xác hải yêu, yêu thú, ma thú, tình cảnh này vẫn còn đang tiếp tục thi thoảng lại có bộ thi thể từ trên trời rớt xuống.
Xuân Đức nói với Vũ Y:
" Tiểu Y muội nói, hôm nay ta ra ngoài đã cúng ông bà rồi mà sao còn gặp tình huống thế này? ".
Vũ Y lắc đầu nói:
" Muội không biết".
Xuân Đức cũng đành mặc kệ nói với mọi người:
" Chúng ta lui ra sau nhìn cuộc chiến, việc ở đây không có phần chúng ta, đợi lúc kết thúc ra giúp mọi người phân chia tài sản là được"
Nghe điện chủ nói vậy mọi người khóe miệng co giật, cháy nhà đi hôi của mà nói chính nghĩa quá vậy, nhưng tâm thì mọi người thì thầm kêu hay, được giáo lý Ác Ma điện đầu độc, mấy cái tư tưởng anh hùng gì thì dẹp đi, không phải giáo tín đồ của Ác Ma Điện đều là người ngoài, mà là người ngoài thì không phải kẻ thù cũng là người qua đường nên họ cũng chẳng có nghĩa vụ giúp đỡ.
Bọn người Xuân Đức rút lui ra cách xa chiến trường xa xa mới dừng lại, Xuân Đức hỏi Thiên Tuyết:
" Tuyết nhi cái nơi này ngươi biết là cái địa phương nào không? còn cái bọn người kia là ai?"
" Sư phụ nơi này là rìa Vô Tận Hải, mấy người kia đệ tử cũng không biết hết, nhưng mấy người mặc áo bào có thêu Hải Sư kia là người của Thiên Hải Tông" - Thiên Tuyết trả lời.
Xuân Đức có chút kì quái không chắc chắn nói:
" Thế nơi này cách Thái Nhất Tông bao xa? ta nghe nói cái Thái Nhất Tông ở địa vực mà, cách Vô Tận Hải không biết bao xa"
" Không phải sư phụ có ý, đưa mọi người ra đây sao?".
" Không ta chỉ dựa vào phương hướng mà dịch chuyển thôi ai biết nó lại ra tân Hải Vực như thế này".
Thiên Tuyết nhìn sư phụ chưa thấy khuôn mặt thật của mình rất bất đắc dĩ nói:
" Nơi này cách Thái Nhất Tông khoảng vài triệu dặm, sư phụ có cách nào mang mọi người truyền tống lại không?"
Xuân Đức nhún vai cười nói:
" Thôi mọi người chịu khó vừa đi vừa ngắm phong cảnh, từ từ trở lại Thái Nhất Tông, muốn cho mọi người truyền tống trở lại cũng được nhưng phải tốn thần tinh à, nên để tiết kiệm mọi người chịu khó bằng sức mình mà đi thôi".
Mọi người nhìn chằm chằm vào điện chủ tôn kính của mình bây giờ họ còn biết thêm một điều nữa là người rất keo kiệt, vì tốn một chút thần tinh nỡ bắt tất cả mọi người đi bộ.
Ngồi trên một ngọn đồi Xuân Đức nhìn xa xa trận chiến tuy cũng vài vạn người nhưng cũng không có gì đặc sắc cả, đâm nhau loạn xạ, pháp bảo, pháp khí ném ra đập chúng địch thủ thì có người bị phanh thây, máu bắn ra như pháo bông nhìn cũng có chút tí xíu kích thích mà thôi...
Thêm nữa canh giờ trận chiến vẫn tiếp tục, Xuân Đức có chút chán,nhìn xung quanh thấy mọi người vẫn đang chú ý quan sát rất nghiêm túc thì hắn cảm khái người hai thế giới quả thật rất khác nhau.
Gọi nhỏ 3 tiểu nha đầu, 4 người không làm kinh động tới mọi người xung quanh tìm một khu vực tương đối bằng phẳng, lấy ra mấy thứ chuẩn bị từ trước ra, hắn nói vui vẻ:
" Sống không thể cả ngày chém giết được, vậy còn gì là vui, suốt ngày tu luyện cũng không tốt, lúc nên thư giản thì cứ làm vậy đi".
Rắn mập nghe hắn nói vậy thì nhìn hắn lom lom đạo:
" Thật khác người à, ta mới gặp ngươi là người thứ nhất tâm lý không bình thường như vậy đó ".