Chương 590: ꧁༺༒ Cuồng Tín Đồ༒༻꧂
" Thưa hai vị chúa tể, nhiệm vụ được người giao cho đã hoàn thành. Tất cả những thường dân đã quy phục trước Ác Ma Điện. Tất cả bọn họ đều mong được thấy thần minh của mình."
[Sau khi tiêu diệt hết tu sĩ, Xuân Đức bắt đầu đầu độc người dân bình thường bằng giáo lý của Ác Ma Điện, tôn giáo tín ngưỡng là một thứ rất thần thánh có thể quy tụ lòng người một cách nhanh chóng. Xuân Đức có thể lợi dụng tín ngưỡng của những người này sinh ra tín ngưỡng linh lực mà trị thương đạo nguyên cho Tà Long. Hắn muốn lần này đi lên cao thiên sẽ mang theo Tà Long trả thù đời.
Ở bất kì một tu chân tinh nào cũng vậy, người bình thường đều chiếm đại đa số. Rất nhiều người không có tư chất tu luyện. Chẳng qua bọn họ sống ở tu chân tinh thì sinh mạnh kéo dài, bệnh tật không nhiễm mà thôi.]
Xuân Đức nhìn trung niên nam tử bên dưới nói:
" Lỗ Đức Khoa triệu tập tất cả cuồng tín đồ tới nơi đây cho ta. Ta sẽ ban cho bọn hắn lực lượng."
Trung niên nam tử đang quỳ ở bên dưới dập đầu một cái rồi lui ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại hai người Xuân Đức và Vô Địch. Vô Địch lúc này đây mới lên tiếng:
" Mi muốn trị thương đạo nguyên cho rồng đần kia à? "
Xuân Đức gật đầu nói:
" Dù gì lão Tà cũng là đồng bọn lâu năm rồi, nhìn thấy lão ấy bị vây ở cảnh giới kia ta cũng có chút không đành lòng."
Vô Địch hỏi:
" Vì sao không dùng năng lượng cấp cao, bây giờ chúng ta đã có 27 điểm chỉ cần dùng 2 điểm bảo đảm giúp tên kia trở về trạng thái toàn thịnh thời kì."
Xuân Đức lắc đầu nói:
" Không được, cái kia chính là lúc cần thiết mới có thể sử dụng. Tuy chưa từng thấy mấy thằng cừu nhân của mi nhưng là ta biết mấy tên đó khủng bố, không lưu hậu thủ thì đến lúc đó không chỉ ta và mi chết mà tất cả mọi người đều phải chết. Mọi thứ đều sẽ thành cát bụi."
Vô Địch cười hắc hắc nói:
" Ta thử mi tí thôi, chứ còn lâu ta mới bỏ ra số tiền lớn như vậy đầu tư vào một kẻ ta không tin cậy. Những thứ khác đều là râu ria chỉ có hai chúng ta mới là căn bản."
Xuân Đức tí nữa không cho tên này một bàn tay vào mặt, uống cạn một tách trà thượng hạng hắn đứng dậy nói:
" Lại có người của Phong Đô Quốc tới kia. Đi ra ngoài tiếp đón mấy tên kia đi."
Khi đi qua một nơi tối tăm Xuân Đức lại nói:
" An Nhã cô mang mấy người còn sống kia ra đây cho tôi. Bảo bọn họ có người thân đến thăm."
Xuân Đức cùng Vô Địch sóng vai với nhau đứng trên thần long đài của Tử Tiêu Tông nhìn về phương xa, ở phương xa đang có rất nhiều phi thuyền không gian của Phong Đô Quốc đang dùng tốc độ siêu việt âm thanh bay tới nơi này.
Những phi thuyền kia rất lớn bên ngoài có phù văn lấp lóe mang theo một loại khí tức vừa cổ xưa lại vừa mang một chút khoa học viễn tưởng. Nhấp nhoáng mấy chục lần dàn phi thuyền không gian của Phong Đô Quốc đã dừng lại bên trên Tử Tiêu Tông. Vừa tới nơi đây thì tất cả phi thuyền đều mở ra lồng bảo vệ.
Ngay khi những phi thuyền đến nơi thì mấy tù nhân của Xuân Đức cũng được mang ra, quần áo của những người này vẫn sạch sẽ đẹp đẽ riêng chỉ có sắc mặt tiều tụy cùng ánh mắt đờ đẫn là không cách nào che giấu. Mấy ngày hôm nay những người này có bí mật gì đều đã phun ra bằng hết, không còn một ai có cốt khí gì nữa cả. Nên khi thấy phi thuyền không gian của Phong Đô Quốc tới đây thì những người này cũng không ai có biểu hiện vui mừng gì.
Rất nhanh từ bên trên trời vọng xuống một âm thanh mang theo vài phần sát khí:
" Các ngươi là người nào? Những người khác của chúng ta ở đâu."
Xuân Đức nhìn qua bên Vô Địch nói:
" Ngước đầu lên nhìn đau cổ quá, lão đem mấy tên đó xuống dưới này đi."
Vô Địch đầu sau lại vươn tay ra, bên trong thiên địa hình thành mấy bàn tay màu xanh to lớn đánh về bên trong các phi thuyền, có điều bàn tay không gây tổn thương gì mà là xuyên qua phi thuyền tóm ra một đám nhân loại cùng thú tộc. Những người bị bắt ra thì vẻ mặt kinh hãi bọn họ muốn la lên nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Xuân Đức nhìn về 26 thú nhân kia mà kì quái không thôi. Lâu lắm rồi hắn với được nhìn thấy thú nhân đấy. Lúc này đây phi thuyền không có ai điều khiển đột nhiên tất cả đều rơi xuống mặt đất phát ra những tiếng ầm ầm. Phi thuyền không gian mức độ bền bỉ rất cao, va phải thiên thạch cũng không sao chứ đừng nói ra rơi xuống đất.
Nhìn mấy trăm người ở trước mặt mình đang điên cuồng khua tay múa chân thì Xuân Đức hỏi:
" Bọn họ làm sao thế? "
Vô Địch ngồi xuống một cái ghế mà An Nhã mang ra sau đó nói:
" Phong bế tất cả các giác quan cùng tu vi của bọn hắn nên thành ra như vậy. Được rồi mi hỏi gì thì hỏi lẹ lên ta còn có việc đi làm."
Xuân Đức ngồi xuống suy tư một chút nói:
" Lúc nãy cũng muốn hỏi một chút nhưng giờ thì quên mất lúc nãy muốn hỏi cái gì rồi. Thôi thì giết sạch đám này lấy máu ban cho đám tín đồ đi. Dù sao mấy tên này máu huyết cũng rất không tệ. Dạo này già rồi,trí nhớ kém thật."
Vô Địch nghe thế thì không khỏi liếc xéo hắn nói:
" Cũng đến chịu thua với mi rồi. Thôi để ta sưu hồn bọn này xem có được cái gì không, đằng nào cũng tiện đỡ mất công hỏi."
Vô Địch vươn tay ra, tay hắn mọc ra vô số ngón tay kéo dài nhìn giống vô số xúc tu bắn vào đầu của những người trước mắt, ngay khi Vô Địch đâm tay vào đầu đám này thì ngay lập tức có phân nữa người ở đây đầu bị nổ tung như dưa hấu, dịch óc bay loạn.
Những người khác cũng cầm cự không lâu cũng theo gót chân đồng bạn đầu nổ bể ra. Không qua bao lâu thì tất cả mọi người đều chết. Tiện thể sưu hồn một lượt nên mấy từ nhân lúc trước cũng chết sạch. Không qua mấy chục giây gần 800 người cứ như vậy chết đi.
Xuân Đức nhìn bãi chiến trường thì thể đầy đất này cũng không có dâng lên tí cảm xúc gì, hắn nhìn Vô Địch hỏi:
" Có chiếm được tin tức gì không? "
Vô Địch dùng một cái khăn tay lau đi bàn tay dính máu nhún vai nói:
" Cũng chẳng có gì cả, đều là những thứ chúng ta đã biết. Được rồi mi tự giải quyết đám xác này đi ta đi vào bên trong tiếp tục nghiên cứu cái thạch tinh xanh lần trước."
Nhìn thấy Vô Địch bỏ đi nghiên cứu thì Xuân Đức cũng không có giữ lại mà ghét bỏ nói:
" Cút đi nhanh lên, mà cấm mi không được đụng tới mấy món bán thần khí cũng thần khí của ta đây. Mấy thứ kia ta còn cần."
Vô Địch đi cũng không có quay đầu lại xua xua tay nói:
" Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Ta chỉ là đi qua bên kia xem một chút mà thôi, đừng có mà đề phòng anh em như vậy."
Xuân Đức lầm bầm:
" Tin mi có chó mặc váy lâu rồi con à."
Đấu võ mồm với ông bạn mấy câu, Xuân Đức lúc này mới nhìn qua đống thi thể, nam có nữ có đa phần đều là người trẻ tuổi, nam tuấn tú, nữ mỹ lệ đáng tiếc bây giờ đã biến thành đống thịt lạnh tanh.