Chương 541: ꧁༺༒ Tập Sát༒༻꧂
Bị tập kích bất ngờ mười mấy người phía trước lập tức tay chân luống cuống, đám tuổi trẻ la lên thất thanh, duy chỉ có ba tên trung niên là vẫn không một chút hoang mang.
Đám người tập kích không có là hét trợ uy cái gì mà chỉ lạnh lùng nhìn những người phía trước rồi xông lên cận thân chém giết, đao thật, thương thật vừa ra lập tức liền có người không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Dưới sự bảo vệ của ba tên trung niên nhưng bên đó vẫn có 2 người không kịp đề phòng bị đâm trọng thương nằm đó, mất đi hoàn toàn khả năng chiến đấu. Nhưng tên hắc y cũng chẳng khác gì, bên bọn họ cũng có 6 người bị gọt mất nữa cái đầu nằm trên mặt đất co giật liên hồi.
Bọn họ lúc chiến đấu không có ai nói lời gì, mà chỉ lạnh lùng nhìn nhau sau đó tìm sơ hở mà giết đối phương, còn cái gì nói chuyện, hỏi tính danh đối phương tuyệt nhiên không có. Sau khi đã vây lại mười mấy người vào trong vòng vây, đám người tập kích cũng không có nhanh chóng tấn công mà xoay vòng tròn xung quanh như đang chờ đợi điều gì đó.
Quả nhiên Xuân Đức đoán không trật đi đâu cả, từ bên dưới mặt cát đột nhiên rung động mạnh ba con " Cuồng Sư Cự Yêu" to như ba ngọn núi nhỏ trồi lên, vừa trồi lên bọn nó liền rống một tiếng rung trời.
Gào.. Gào... Gào
Thân thể to lớn, móng vuốt sắc bén, chạy bằng hai chân tốc độ cực nhanh lao về phía mười mấy người kia, trong lúc này Xuân Đức thấy sắc mặt ba tên trung niên hiện lên một vẻ sợ hãi, bọn họ nhìn nhau một cái sau đó cùng một lúc thi triển một môn thần thông mang theo một tên hậu bối bỏ chạy.
Ba người chọn một hướng phá vòng vây, một tên trung niên không màng sống chết lao thẳng về phía đám hắc y mà chặt chém, chỉ công không thủ nên lực tấn công của tên này rất khủng bố, một đao bổ xuống liền chém đứt đôi ba tên hắc y, đẩy lùi một con Cuồng Sư Cự Yêu ra xa xa. Cùng lúc đó thì tên trung niên cũng bị những tên hắc y bên cạnh đâm cho thủng lỗ chỗ.
Vũ khí xuyên thấu qua thân thể chết không kịp ngáp, đôi mắt hắn nhanh chóng mất đi thần thái rồi nghẹo đầu chết toi. Nhưng cũng nhờ cái chết này mà hai tên trung niên khác bắt lấy cơ hội đào tẩu, hai người mang theo ba hậu bối liều mạng mà bỏ chạy. Đương nhiên là đám người tập kích cũng không dễ dàng tha cho 5 người kia mà cũng đuổi theo không buông.
Nơi đây còn 12 kẻ tập kích cùng 7 người trẻ tuổi, 5 nam hai nữ. Những người này lúc này sắc mặt trắng bệch, hàm răng run lập cập, ánh mắt sợ hãi nhìn mười hai tên áo bào tơi trước mắt.
Những kẻ tới đây tập kích lạnh lùng nhìn bảy người, ánh mắt của mấy tên này hiện lên sự hứng thú đánh giá bảy người, sau đó những kẻ này ánh mắt trao đổi với nhau một cái rồi cùng lúc tiến lên.
Phập phập phập
Bảy người kia như những con gà con yếu đuối bị một kiếm đâm xuyên qua thân thể liền gục xuống. Tiếp theo đó là một màn mà khiến cho Xuân Đức đang cắn thịt nướng cách không xa cũng phải nhếch mép lên.
Chỉ thấy đám người kia thuần thục chặt tay chân của bảy người, nam nữ gì cũng chặt hết, bị đau đớn quá mức khiến bảy người kia hét lên thê lương. Những tiếng thét như xé rách gan rách phổi.
Tiếp theo mấy tên hắc y nhân này chôn phân nữa cơ thể còn lại của mấy người này xuống cát chỉ để lòi cái đầu nhô lên cao, sau đó Xuân Đức nhìn thấy mấy tên này dùng tay bứt hết tóc trên đầu mấy người này đi, dùng sống đao đập một phát.
Phần trên của hộp sọ lập tức bay ra ngoài lộ ra phần nào trắng trắng hồng hồng bên trong, mấy người thiếu niên kia lúc này cũng không có chết hẳn bọn họ cảm thấy đau đớn kinh khủng ập đến lại lập tức hét thê lương.
A a a a a a a a a.
A a a a a.
Nhưng mà mấy người này vừa la thét lên liền bị mấy tên hắc y nhân rạch nát hai bên miệng ra, cắt đứt nguyên cả cái lưỡi, nhìn cái lưỡi còn đang ngọa nguậy mấy tên hắc y cười lớn cho vào miệng nhai nhoàm nhoàm.
Tiếp theo tới màn ăn óc người, thấy mấy tên kia rắc lên bên trên một ít gia vị gì đó, rồi dùng dao chia bộ não thành từng miếng vừa ăn rồi cho vào miệng. Vừa ăn bọn họ vừa nói cười với nhau bằng một thứ tiếng kì quái mà hắn không biết.
Phía bên dưới bảy người kia ánh mắt tan rã, nhất là hai cô gái có dung mạo khá xinh đẹp, lúc này bị cắt mất cái lưỡi đào ra hai con mắt, phía bên dưới bị mổ ra, tim gan gì cũng bị moi hết ra ăn chung với não của các nàng.
Còn về phần Nguyên Anh, Nguyên Thần gì đó cũng bị mấy người kia chia nhau cắn ăn hết rồi. Xuân Đức nhìn tàn chi trên mặt đất, nhìn mấy người thanh niên, mỹ nữ lúc trước bây giờ đã thành đồ ăn, hắn cảm thấy nhân sinh chỉ đến như thế là cùng. Cách đây không lâu hắn còn nghe được ước mơ của mấy người này vậy mà bây giờ bọn họ đã trở thành đồ ăn cho kẻ khác.
Cũng phải công nhận đám người tập kích này rất sành ăn, chỉ ăn mấy bộ phận như óc, tim, gan cùng uống máu mà thôi, nhìn cái đầu bị quấy nát tươm thêm máu tươi cùng mấy thứ nội tạng hắn lại nhớ đến món tiết canh cũng na ná như vậy.
Xuân Đức cũng hiếu kì đi lại gần nhìn xem cho rõ cái món ăn mới lạ kia nó như thế nào nhưng khi hắn nhìn thấy thấy mọi thứ trắng trắng, hồng hồng sệt sệt quện vào với nhau, thi thoảng lại có hai con ngươi to trồi lên do tên kia đang quấy đều thì không khỏi mất hứng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh hỏi một tên:
" Ăn thế nào? Cảm giác ngon không? "
Mười hai tên đang cười phớ lớ thấy Xuân Đức tự nhiên hiện ra ngồi bên cạnh thì không khỏi thất kinh, ngay sau đó cả đám nhảy dựng lên lấy đao ra nhưng khi bọn hắn nhảy lên cao thì thân thể của bọn họ quỷ dị tách rời ra từng bộ phận một rơi xuống nền cát.
Duy chỉ có một tên mà Xuân Đức hỏi vẫn còn đang duy trì tình trạng dùng con dao đưa con mắt vào bên trong miệng. Xuân Đức cũng cười nhìn hắn sau đó bắt đầu dò sét linh hồn của hắn nhưng mà vừa dò xét được một chút thì linh hồn tên này liền tan biến, cái đầu của hắn cũng nổ tan như quả dưa hấu vỡ.
Xuân Đức có chút cụt hứng vì chẳng biết được cái gì. Gọi ra A Khờ cho nó ăn hết mấy đống thức ăn ở trên mặt đất, còn hắn thì sưu tầm trên cơ thể mấy kẻ này xem có gì không. Sau một lúc, ngoại trừ vài thứ đồng nát sắt vụn ra thì chẳng còn gì cả. Ở trên người bảy tên thiếu niên thì có vài cái lệnh bài thân phận cùng một tấm bản đồ.