Chương 511: ꧁༺༒ Vô Đề༒༻꧂

Cân Cả Thiên Hạ

Chương 511: ꧁༺༒ Vô Đề༒༻꧂

Nghe câu chuyện của Trương Đức, bà lão cùng Hương Hương cũng cảm thấy kinh hãi, vì một người lấy linh hồn ôn dưỡng sau trăm năm sau đó lại lấy bí pháp tự thương chia đôi linh hồn, việc như vậy hiếm có cường giả nào đi làm, theo lời nói của Trương tam thiếu thì bà lão cũng có thể phán đoán ra một ít về người đại ca kia của hắn.

Bà lão gật gật đầu nói:

" Nhân họa đắc phúc, cháu có phúc lớn gặp được một vị đại ca tốt. Bộ thân thể có thể chất Cực Âm Thần Thể này hẳn cũng tốn không ít tâm tư cùng tinh lực của đại ca cháu. Thôi cố gắng tu luyện đi để không phụ lòng đại ca cháu, khi nào cháu gặp đại ca thì gọi hắn tới nơi này một chuyến. Được rồi để ta làm cho cháu một cái thân phận lệnh bài."

Bà lão đứng dậy quay người đi vào bên trong gian nhà lớn, sau một lúc thì bà lão mang ra một cái lệnh bài màu đen phát ra ô quang đưa cho Trương Đức dặn:

" Cầm lấy đi nhớ bảo quản cẩn thận, đừng có làm mất, tấm lệnh bài này nếu đeo bên ngoài thì có thể gia tăng thêm 3 phần tốc độ tu luyện."

Trương Đức gật đầu nói lời cảm ơn:

" Cháu cảm ơn bà bà."

Cứ như vậy mọi sự tốt đẹp, sau khi nán lại một lúc lâu thì Trương tam thiếu mới luyến tiếc chào tạm biệt bà lão ra về, trước khi về bà lão còn đưa cho hắn một tấm lệnh bài khác nữa dặn hắn khi nào có thời gian thì tới nơi này nói chuyện với bà.

Về tới nơi ở của Hương Hương thì trời cũng đã tối rồi, khắp mọi nơi trong tông môn bắt đầu lên đèn những ánh sáng nhu hòa như ánh trăng chiếu khắp mọi nơi, Thiên Âm Tông buổi tối phá lệ xinh đẹp.

Vừa về tới nơi ở mới thì Trương tam thiếu đã bắt đầu lấy ra dụng cụ nấu ăn chuẩn bị vào bếp, trước con mắt kinh ngạc của Hương Hương, Trương Đức nhanh chóng làm đủ mọi việc lặt vặt cho đến việc chính vô cùng nhuần nhuyễn. Không bao lâu thì từ dưới bếp một mùi hương thơm khó tả bay ra khiến người hít phải lập tức chảy nước miếng ròng ròng.

..........

Trong khi Trương Đức còn đang tất bật với cuộc sống mới thì Xuân Đức lúc này đang gặp phải vài vấn đề.

Không gian vong linh tầng 3, bên dưới Hắc Ám Ma Thụ.

Xuân Đức lúc này đang phải trị liệu thần hồn, thần hồn của hắn sau khi hoàn toàn chia tách với Trương tam thiếu(Trương Đức) thì bị thương khá nặng, nhưng sau vài tháng ở bên trong không gian vong linh được Hắc Ám Ma THụ trị liệu thì cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng cái gì cũng có mặt xấu và mặt tốt của nó, vì chia tách thần hồn khiến Xuân Đức suy yếu so với lúc chưa chia tách rất nhiều nhưng bù lại thần hồn của hắn đã không còn phải nuôi một con ký sinh nữa, con kí sinh ở đây chính là thần hồn của lão tam, trước kia Xuân Đức vừa phát triển bản thân lại vừa phải nuôi dưỡng tên kia khiến cho tốc độ phát triển hồn phách kéo lại một cách chậm chạp.

Bây giờ đã vứt bỏ khối u ác tính kia đi thì thần hồn của hắn lấy tốc độ hơn trước kia cả trăm lần khôi phục và phát triển. Nói tới cũng may mắn, lúc trước bắt được con quái vật lông đỏ kia bây giờ lại có tác dụng lớn, nhờ có ả ta mà Xuân Đức có một cái linh hồn mạnh mẽ làm thức ăn, thực tế thì Xuân Đức có cách tận diệt ả ta nhưng hắn không thích làm như vậy.

Thù hận đã kết nếu không vắt kiệt tác dụng của ả ta thì hắn cảm thấy có lỗi với bản thân quá. Với cái tốc độ khôi phục thần tốc như thế này thì không bao lâu nữa hắn sẽ khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, có khi còn sẽ tiến nhanh.

Trước kia hắn từ bỏ tu pháp chuyển qua cần chiến cũng là vì thần hồn của hắn không theo kịp với sự phát triển của thân thể, nói đơn giản cho dễ hiểu là thế này, bạn càng mạnh mẽ thì thuật pháp của bạn càng mạnh mà để phóng thích ra cái thuật pháp kia bạn cũng cần phải trả một cái giá tương đương, cái giá ở đây chính là năng lượng tự thân cùng sức mạnh linh hồn kết hợp.

Sức mạnh linh hồn mỗi người đều có một mức độ nếu đến giới hạn rồi thì chỉ có thể nghĩ ngơi. so với tu pháp thì đánh cận chiến tiêu tốn cực ít về linh hồn, có thể nói hầu như là bằng không trừ mấy cái thuật phụ trợ ra.

Sau này linh hồn hắn cường đại rồi có thể vừa làm chiến sĩ vừa làm pháp sư thì không biết bao nhiêu địch nhân của hắn phải khóc bằng tiếng mán.


............

Thiên Âm Tông, Ma Âm Phong.

Lúc này đây Trương tam thiếu cùng với Hương Hương đang dùng bữa tối, cùng ăn với bọn họ còn có hai vị khách không mời mà tới. Hai vị khách không mời chính đôi huynh muội Lộ Sơn Vương cùng Lộ Phù Dung.

Do có sự tham gia của Lộ Sơn Vương mà Trương tam thiếu phải làm thêm mấy phần cơm khác nữa. Mặc dù đã như vậy rồi nhưng cũng không thấm vào đâu, sau một hồi càn quét 20 phần cơm đã bị Lộ Sơn Vương ăn sạch không còn một chút gì, đến cả xương cũng không nhả ra.

Tính cách Lộ Sơn Vương trái ngược với tiểu muội của lão, Lộ Phù Dung thì thích trẻ tuổi còn lộ Sơn Vương lại cứ thích đóng vai ông lão nhưng lúc này đây Lộ Sơn Vương trở về nguyên hình là một đại hán cao to vạm vỡ, mày rậm mắt hổ, cả người toát ra khí tức bưu hãn.

Sau khi uống xong bầu rượu thứ 20 thì Lộ Sơn Vương nhìn Trương tam thiếu hỏi:

" Tiểu tử còn rượu với thịt sao? Còn thì mau mang ra đây. "

Trương Đức nhìn Lộ Sơn Vương hỏi:

" Đại thúc người còn có thể ăn được nữa sao? Đại thúc đã ăn 20 phần cơm rồi đấy bây giờ lại còn muốn ăn tiếp, không sợ no quá bể bụng à."

Lộ Sơn Vương dốc một giọt rượu cuối cùng vào trong miệng sau đó vứt luôn cái bình hồ lô qua một bên góc tường, hắn nhìn về Trương Đức nói:

" Không sao, ta trời sinh thần lực nên lượng cơm cũng rất lớn, bấy nhiêu đó ăn thua gì? Thôi khỏi dài dòng mang đồ ăn ra đây."

Trương Đức nhịn không được quay qua hỏi Lộ Phù Dung:

" Phù Dung tỷ, tỷ có chắc hai người là anh em ruột không? tại sao khác nhau như vậy? Ta thắc mắc ngày nhỏ làm sao phụ mẫu của Vương đại thúc có thể nuôi sống cái thùng cơm kia."

Bốp

Một cái đập lên đầu không thương tiếc, Lộ Phù Dung trừng mắt nhìn hắn nói:

" Gọi sư tôn, không có lớn nhỏ gì hết. Nhanh lấy thêm đồ ăn ra đây đừng có ở đó mà nói nhảm."

Hương Hương ở bên cạnh thấy tiểu sư đệ lại bị đánh thì âm thầm cười trộm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là an ủi hắn, nàng quả thực rất có hảo cảm với vị tiểu sư đệ này, ngoan, hiền, dễ bảo, lại còn biết làm đồ ăn ngon.

Trương tam thiếu biết điều không nói thêm gì nữa mà đi làm thêm đồ ăn cho mấy thùng cơm này. Hắn lần này không có làm một ít như mấy lần trước nữa mà lôi nguyên cả một con dị thú khát máu thỏ ra nướng.

Cũng không rõ là Xuân Đức ở bên trong nuôi dưỡng đám thỏ này thế nào mà hình thể tuy thu nhỏ lại nhưng cân nặng thì tăng lên gấp vài lần, lôi ra một con thỏ to đùng đã bị đánh hôn mê từ trước ra, Trương tam thiếu bắt đầu hành nghề.

Rất nhanh thì đã có thỏ quay nguyên con.