꧁༺༒ Chương 47༒༻꧂: San Bằng Tất Cả, Tạo Một Pháo Đài.
.......
Sáng 2 ngày sau khi thành lập ÁC MA ĐIỆN có một thông báo mới.
Có một người mới vào thành hỏi người bên cạnh
" các ngươi làm gì mà trông có vẻ sốt sắng vậy? "
"Ngươi là người mới vào thành à" - Một thành viên bình thường đáp.
Người kia đáp
" Ta mới vào sáng nay, 2 ngày này thành đóng cửa không thể vào, bọn họ nói trong thành xẩy ra loạn chiến nên không cho ai xuất nhập"
Tên thành viên lầm bầm " tên mắc dịch nào dám nói vậy để ta biết thì lấy khô máu hắn" nói xong hắn cũng không để ý người kia mà chuyển sang hỏi một người mới xem xong, bảng thông cáo hỏi
" Thông báo nói cái gì, nói cho ta với đông người quá không chen vào được"
Tên bị giữ lại cảm nhận được sự liên kết giữa 2 người biết là cùng một loại nên cũng cười nói
" có 2 cái thông báo, cái thứ nhất là tuyên bố về cấp bậc thành viên và đãi ngộ, một cái khác là chúng ta chuẩn bị xây một lâu đài mới"
" Nói rõ chút đi ngươi đây là đang khiêu khích sự tò mò của ta à"
hắc hắc tên kia cười nói " Còn một cái thông báo thứ ba là cần mang bất thứ cái gì ly kì cổ quái, hạt giống, cây mới lạ, tiền tài đổi thứ mình muốn chỉ cần ngươi có tiền thì cái gì cũng có.... ta cũng nói rõ cho ngươi nghe thành viên chia 10 cấp bậc, chúng ta bây giờ là cấp thấp nhất cấp 10, đãi ngộ mọi người tương tự nhau, được thánh điện bảo hộ, có kẻ ăn hiếp ngươi thì báo lên trên qua ngọc bội truyền tin sẽ nhận được cứu viện, quan trọng là ngươi cầm cự được cứu viện đến không, cấp cao hơn thành viên sẽ được giảm giá vật phẩm mua và đổi, cao nhất giảm 40% chi tiết phải tự coi mới hiểu rõ được nhưng mấy cái bảo khí gì đó mà có tiền cũng không chắc mua được giá cả ở cửa hàng, thánh điện khoảng 10.000 tích phân = 100.000 ma tinh có gia trì thêm rất nhiều thứ rồi.?"
Người kia nghe được thì mắt sáng lên gật đầu đạo: " nói tiếp đi'
" Chúng ta bây giờ về nhà thu dọn tất cả mọi thứ hữu ích rồi ra khỏi thành trì này, nhớ là tất cả mọi thứ, Điện Chủ Đại Nhân sẽ dùng pháp lực vô biên san bằng tòa thành trì này, để xây dựng một pháo đài mới cho chúng ta, nơi này sau sẽ là thánh điện của chúng ta"- Tên kia hưng phấn nói
Những câu chuyện này ở khắp nơi đều nghe được, người mới đến thì mộng ép, bọn họ thấy dân cư ở đây bị khùng hết rồi.
Qua hai canh giờ, mọi người đang lần lượt ra khỏi thành...
Qua nửa canh giờ nữa mọi người đã đứng xa cách hắc nham thành bây giờ là thánh điện(Ác Ma Điện) của bọn họ khoảng 1 km, đang chờ đợi điều thần kì xảy ra.
Lam Thảo đang đứng cạnh Lam Nguyệt và Sự Phụ hắn, hắn hỏi sư phụ
" Sự phụ sao điện chủ luôn đeo mặt nạ vậy, người đã thấy điện chủ lần nào chưa?'
"Ta cũng chưa từng thấy qua, nghe nói chỉ có 3 tiểu cô nương hay theo điện chủ là được diện kiến mà thôi".
Lam Nguyệt tò mò " Sao con chưa từng thấy ba người bọn họ ra ngoài đi chơi, bọn họ chắc là thiên tài được diện chủ bồi dưỡng" nàng nói xong có ánh mắt ước ao.
Sư phụ của nàng cũng nhìn thấy nhưng không tức giận mà lại đạo " Con cố gắng lên nhất định sẽ được như vậy, 3 người đó không phải là đệ tử của điện chủ, có 2 người là muội muội. còn một người là xà thần biến thành, một ngụm nuốt luyện hư là chuyện bình thường"
Hai đứa bé nghe vậy nắm lấy tay sư phụ của bọn hắn sợ hãi nói " ta cũng không dám rủ bọn họ chơi cùng đâu, lỡ may bọn họ tức giận ăn mất chúng ta."
Lão giả xoa đầu hai đứa bé tâm lý thầm nghĩ, như thầy trò chúng ta tu vi người ta còn xem thường ăn ấy chứ.
Đúng lúc này bọn họ thấy gần 6000 người mặc áo bào đỏ tỏa ra xung quanh thành trì, chỉ nghe hô một tiếng thì
Ầm....Ầm.....Ầm
Đất rung núi chuyển, khí tức luyện hư khủng bố làm bọn họ cách xa cả km vẫn nằm sấp xuống đất, sau khi tỉnh dậy bọn họ ngơ ngác nhìn, cả một tòa thành trì bây giờ là bình địa rồi, đừng nói nhà cửa, cả mấy ngọn núi nhỏ cũng nát tan trên mặt đất...
Sau một khắc bọn họ lại thấy một màn kinh người hơn, mặt đất nứt ra, một cái pháo đài nhỏ mọc ra sau đó cuốn hết mọi thứ xung xanh lại và to lớn một cách nhanh chóng, bọn họ thấy lực hút đáng sợ như vậy thì lui ra 5 km bên ngoài mới dừng lại.
Tòa Pháo Đài kia không ngừng hấp thu những thứ xung quanh trong khu vực 4 km mọi thứ đều không còn, nó từ từ to ra bằng diện tích tòa thành cũ, đỉnh pháo đài xuyên qua vân vụ không thấy đâu cả, từ một nơi địa hình hiểm trở hắc nham giầy đặc, thì bây giờ chỉ còn lại nền đất màu đỏ mà thôi, không một bóng cây, ngọn cỏ hay bất kì sinh vật nào chỉ có một pháo đài màu xám đứng nơi đó.
Còn chưa định hồn lại thì mọi người phải lui gấp vì ngay dưới chân bọn họ có những cây cột nhỏ mọc lên.
"cuồng hóa rút gấp, nếu không chúng ta cũng bị mấy cây cột này nuốt sạch đấy"- một người la to.
Ông lão sư phụ của Lam Thảo than thở " cái tính tò mò làm hại bộ xương già của ta mà, sau này hai ngươi,phải nghe lời đấy nhé, nhớ lần này à" nhìn thấy mấy tên khách thương nhân không có tu vi gì chạy không được bị mấy cây cột kia hấp vào trong thì hắn không khỏi than thở