Chương 230: ꧁༺༒ Có Phải Hay Không Nhìn Chúng Ta Rất Dễ khi Dễ Đúng Không ༒༻꧂
Cực Băng lão tổ nhìn thấy biến hóa trên khuôn mặt thiếu nữ thì biết những điều nàng nói không phải là giả, mà cũng không ai dám lợi dụng danh tiếng của Ác Ma Điện đi lừa dối người, những kẻ từng như vậy thì ngày hôm sau đều biến mất khỏi nhân gian. Nhìn hai người Kim Trúc lão giả cúi người xuống nghiêm túc đạo:
" Hóa ra là hai đại nhân Tinh Anh của quý Điện, nếu kẻ kia có xúc phạm với tới hai vị đại nhân thì hai vị cứ tự mình giải quyết, muốn chém, muốn giết thì tùy hai vị đại nhân, kẻ này tự ý làm loạn không có liên quan gì tới Hàn gia chúng ta mong hai vị đại nhân minh xét"-Ông lão ngay lập tức phân rõ giới hạn với tên đang nằm trên mặt đất kia.
Ánh Yên ở bên cạnh dùng hai tay nâng lão giả lên đạo:
" Tiền bối không cần như vậy, chúng ta cũng không phải là đại nhân gì, chuyện này xem như thôi đi, cũng chỉ là một tên phế vật không đáng nhắc tới, tiền bối đem tên này về giáo huấn cho hắn một trận nhớ đời không dám làm vậy nữa là được, thôi bây giờ chúng ta muốn vào trong có chút việc nên xin phép đi trước ạ". Nàng quay qua nhìn Kim Trúc, Kim Trúc hiểu đi lập tức đi vào trong, ở đây chỉ làm cho mọi người càng thêm chú ý, mà bọn họ còn ở đây thì làm cho ông lão càng thêm khó xử nên tốt nhất đi ra chỗ khác.
Khi hai người Kim Trúc cùng một đám thiếu niên đã vào trong khuất khỏi tầm mắt mọi người thì Cực Băng lão tổ đang hiền hòa cười nói bỗng nhiên thay đổi cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, dọa mấy tên bên cạnh chảy mồ hôi ròng ròng. Nhìn mấy kẻ xung quanh một lượt, Cực Băng lão tổ nhìn mọi người thâm ý đạo:
" Chuyện ở đây các ngươi không được nói ra nữa lời, ta biết kẻ nào lắm miệng đồn đại lung tung thì đừng trách lúc đó ta độc ác, còn bây giờ thì các ngươi vào trong đi thôi, ta nghĩ cũng đã bắt đầu rồi".
Mọi người xung quanh rùng mình vài lần rồi cả đám cúi người xuống đạo:
" Cảm ơn đại nhân, bọn tiểu nhân nhất định giữ mồm giữ miệng không dám nói lung tung".
Lão giả phất phất tay ra hiệu cho bọn họ câm miệng lại rồi cút đi. Mấy tên này cũng không có ai ngu nên thấy vậy lập tức, cúi đầu rồi nhanh chóng đi vào bên trong. Khi tất cả đã đi hết chỉ còn lại mấy tên chó săn và tên Hàn Tiềm đang bất tỉnh trên mặt đất kia, thì ông lão mới thở dài một hơi nhìn về phía mấy tên Nguyên Anh kì đạo:
" Mấy người các ngươi đưa tên tội đồ này về gia tộc trước, ta bây giờ vào trong có việc quan trọng, khi nào về đích thân ta sẽ xử lý việc này".
"Vâng"- Mấy tên Nguyên Anh Kì ngay lập tức đứng dậy đem tên thiếu gia bị đánh cho bất tỉnh kia trở về gia tộc.
Cũng không đợi đám người kia đi xa, lão giả đã quay lại đi vào bên trong đình viện nhưng khi mới vào bên trong thì lão giả ngạc nhiên, sau đó là khóe miệng cho giật một hồi.
Bên trong đang có một đám nữ nhân chỉ thẳng vào mặt Kim Trúc và Ánh Yên mắng chửi thậm tệ,còn hai cô nàng này như không có chuyện gì đang ngồi ăn hoa quả, lão giả tiến lại gần hỏi Kim Trúc và Ánh Yên:
" Không biết đây là đang có chuyện gì xảy ra?".
Kim Trúc nhìn thấy ông lão thì cũng không cao hứng gì, lơ đang đạo:
" Cũng không có cái gì, chẳng qua là ta và Ánh Yên tỷ có ngồi nhầm vị trí của một vị tiên tử và một tên chết tiệt nào đó, kết quả bị mấy người này mắng cho té tát, cũng không thèm đôi co nên chúng ta mặc cho mấy nàng chửi, chắc chửi chán rồi sẽ thôi".
Đám người đang mắng chửi Ánh Yên và Kim Trúc thấy có một lão già lại dám không nhìn bọn họ mà tiến lên nói chuyện với hai thiếu nữ đang ngồi ăn hoa quả kia thì một cô gái tuổi chừng 18-20 đã như một con chó cái nhảy ra sủa, giọng nói khó nghe như đớp cứt lâu ngày mà không chịu đánh răng vậy.
Nàng ta chỉ tay thẳng vào mũi của Cực Băng lão tổ giống lớn:
" Lão cẩu không phải việc của mình thì đừng dính vào cút sang một bên cho bổn tiểu thư".
Cực Băng Lão Tổ sắc mặt âm trầm lại vô cùng khó coi, hắn tự hỏi tại sao đều là con người thì lại có những kẻ như xúc vật được sinh ra thế này. Bây giờ hắn rất muốn một bàn tay đập chết thiếu nữ này nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế lại cơn phẫn nộ mà hỏi:
" Không biết tiểu cô nương này là ai? đến từ thế lực nào? ".
Thái độ của Cực Băng lão tổ vô cùng ôn hòa nhưng thiếu nữ kia lại tưởng rằng là lão sợ hãi nàng,nên cái khuôn mặt có một đống tàn nhanh nhìn như bãi tha ma kia lại vênh lên như cái bánh khô, một loạt từ ngữ còn thối hơn cả cứt được tuôn ra từ trong cái lỗ mồm đó:
" Đến bản tiểu thư là ai cũng không biết, chắc lão cẩu nhà ngươi mới được nhận vào làm tạp dịch phải không? nói cho kẻ ngu đần như người biết bổn tiểu thư là..".
Nàng ta còn chưa nói xong thì mọi người xung quanh đã vang lên một trận ồn ào, rồi có người hô to:
"Vân Phượng Tiên Tử và Duật Hành đại nhân tới"
Tiếng hét này chỉ thoáng làm thiếu nữ ngẩn ra vài giây nhưng cũng không làm sao có thể cắt đứt mấy lời bẩn thiểu phun ra từ miệng thiếu nữ. Nàng quay lại nhìn ba người cười lạnh đạo:
" Ba người các ngươi chờ chết đi, vị trí đó cũng dám ngồi không biết sống chết ". Bỏ lại một câu nàng ta lại nhanh chân chạy lại nghênh đón hai người kia.
Nhìn cảnh tượng này Ánh Yên nhìn lão giả hỏi:
" Tiền bối ngươi thấy mấy người chúng ta cũng không có viết chữ 'muốn bị khi dễ ' trên chán à làm sao đi tới đâu cũng có người nhằm vào chúng ta, cũng chỉ là một chỗ ngồi thôi có quan trọng vậy không?"
Cực băng lão tổ có chút bất đắc dĩ đạo:
" Cái này chỉ là một bộ phận nhỏ đám người ngu xuẩn mà thôi, mong hai vị thông cảm, Thiên Long Học Viên tuyệt đối sẽ không cho mấy kẻ như thế này đặt chân vào.