Chương 217: ꧁༺༒ Tà Long Bị Đánh Cho Bầm Dập Te Tua༒༻꧂
" Đang yên đang lành thì lại bị Tuyết Anh kêu ra ngoài kiếm tìm củ sâm tinh chết tiệt kia, còn đần long không biết là đi đâu nữa, giờ còn không thấy mò mặt về, AAAAAA thật là buồn bực chết đi được, mẹ kiếp đã không tìm được ta hủy diệt luôn nơi này "- Hắn tức giận hú lên một tràng dài sau đó ngồi dậy.
Xuân Đức ngồi dậy nhìn về phía Thu Thủy đạo:
" Ngươi lại đây đứng phía sau ta, tiếp đó là nhắm mắt lại là được".
Thu Thủy không hiểu dụng ý Xuân Đức muốn nàng làm như vậy là để làm gì nhưng nàng vẫn nhu thuận làm theo, nàng bước nhanh chân lại phía sau hắn rồi nhắm mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt lại thì nàng cảm nhận thấy hàn ý, hận ý, sát ý tán dật ra từ người hắn tuy chỉ một chút thôi cũng làm nàng tay chân lạnh ngắt. Nàng không muốn đứng phía sau tên ma vương này một chút nào, cái khí tức kia làm cho nàng cảm thấy chán ghét.
Xuân Đức cũng không biết thiếu nữ kia nghĩ gì, mà hắn cũng cóc cần biết làm quái gì cho mệt người, thấy thiếu nữ kia đã đứng cùng một tảng đá phía sau mình Xuân Đức bắt đầu động niệm, bộ đồ thiên đạo ngay lập tức được mặc trên người hắn, đầu tiên hắn gia trì cho thiếu nữ phía sau một phòng hộ ánh sáng
Tiếp theo sau đó từ trên pháp trượng tuôn ra từng luồng lục khí có mùi như là axit vậy, rất nhanh đoàn lục khí này to lớn lên, lớn lên tiếp tục lớn lên, tán dật lan tràn ra xa xa, khi nó đã trở thành một biển mây bao trùm 100 vạn dặm thì mới dừng lại.
Trong biển mây màu xanh lục tất cả sinh vật cấp thấp tiếp xúc phải đều ăn mòn thành hết huyết dịch chỉ còn lại xương trắng trên mặt đất, tất cả mọi thứ cây cối, đất đá đều bị ăn mòn bốc thành từng đoàn sương trắng bay lên.
Xuân Đức cứ sau một lúc lại tiêu hao pháp lực duy trì biển mây, cái kỹ năng khói độc này tốn rất ít ma lực tiêu hao nên có thể vô tư mà dùng. Thả ra thần thức quan sát trong khu vực biển mấy hắn xem cái củ sâm tinh kia trốn đi đâu.
Nửa canh giờ sau vẫn không thấy gì.
Một canh giờ sau lại càng không có gì.
Mãi khi tới hai canh giờ sau thì từ một khu vực cách Xuân Đức đang đứng khá xa nằm về phía góc 2h của biển mây mặt đất rung động kịch liệt, không chần chờ Xuân Đức cuốn theo thiếu nữ phía sau dịch chuyển tức thời tới nơi đó. Từ trên cao cách mặt đất 300m Xuân Đức thả thần thức xâm nhập vào sâu bên trong lòng đất xem là đang có chuyện gì.
Không xem thì thôi, khi hắn cho thần thức xâm nhập cách mấy vạn dặm so với mặt đất bên dưới không ngờ lại là một không gian rộng lớn vô cùng, còn vì sao mặt đất bên trên này vì sao rung lắc mãnh liệt như vậy vì ở bên dưới có một con thỏ to như mấy trăm quả núi lớn hợp lại với nhau đang tranh đấu với Tà Long, ngay lúc trước Tà Long vừa bị con thỏ kia cho ăn liên hoàn đạp cả thân thể to lớn của Tà Long đụng vào tầng kết giới bên dưới kia, Tà Long bây giờ nhìn thảm hại vô cùng cả người mau me tùm lum, cái đuôi còn bị mất một phần chắc là bị con thỏ kia gặm đị rồi.
Xuân Đức còn đang thắc mắc đần long đi đâu, không ngờ thằng này lại có sở thích muốn ngược đãi xuống phía dưới một mình hưởng thụ. Quan sát thêm xung quanh một lúc thì hắn thấy một tiểu nữ hài đang đứng cách đó không xa xa vỗ tay cổ vũ cho hai con vật to lớn kia đánh nhau.
Tiểu nữ hài kia có khuôn mặt phúng phính, mập mạp trông rất đáng yêu, khi nàng cười đôi mắt híp thành hình nguyệt nha, hai mà hiện lên lúm đồng tiền nhìn khả ái vô cùng, con thỏ to lớn thấy tiểu nữ hài kia ở một bên cổ vũ thì như ngáo đá liên tục xông lên gặm, cắn, đá loạn xạ vào Tà Long. Cảm nhận rõ cảnh giới con thỏ kia làm Xuân Đức cũng vô cùng ngạc nhiên, Bất Điệt Cảnh Cửu Trong trung kì hơn Tà Long một đoạn dài thảo nào Tà Long chống đỡ chật vật như vậy.
Tâm niệm khẽ động cả biển mây ngay lập tức tan biến chỉ để lại trên mặt đất đầy bạch cốt và mặt đất bị ăn mòn đến không còn hình dạng, bây giờ vẫn đang còn bốc lên khói trắng. Xuân Đức ngay lập tức muốn dịch chuyển xuống dưới kia xem cuộc chiến nhưng nhớ tới thiếu nữ vẫn còn nhắm nghiền hai mắt bên cạnh Xuân Đức nói với nàng:
" Cô bé có thể mở mắt rồi, cầm lấy cái này này lúc nào nào mà không thể chống cự được thì nuốt vào, bây giờ tìm nơi cách xa nơi này ra " - Xuân Đức lấy một viên ngọc đen bỏ vào trong tay thiếu nữ rồi ngay lập tức dịch chuyển đi mất không còn bóng dáng.
Khi Xuân Đức biến mất một lúc lâu thì Thu THủy mới dám mở mắt ra, nhìn trong tay viên ngọc màu đen, rồi nàng lại nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy mờ mịt, nơi này là nơi nào à trong lòng nàng đang tự hỏi.
Nhìn trong tay viên ngọc màu đen, lại nhớ tới mấy lời người kia từng nói nàng cảm xúc ngổn ngang, nhưng ngay sau đó nàng nở một nụ cười tự giễu sau đó nàng cất viên ngọc đi rồi bay về phương xa, nàng cũng không có ý định chạy trốn, với khả năng của hai kẻ kia thì nàng có mọc thêm vài đôi cánh cũng chạy không nổi nên nàng cũng thành thành thật thật tránh xa cái nơi đang bốc khói trắng nghi ngút, trên mặt đất toàn bạch cốt này ra.