꧁༺༒ Chương 162༒༻꧂ Tầm Bảo (Tiếp)
Thiếu nữ đang nói chuyện với Thanh Trúc thấy Xuân Đức chủ động làm quen thì có chút thẹn thùng, ấp úng đáp lại " Ta là Lăng Thanh Mai, cũng là nội môn đệ tử, rất vui được biết ngươi "
Tiếp theo 3 người còn lại cũng giới thiệu bản thân, khác với Thanh Mai ba người còn lại đều là đệ tử hạch tâm cả, một người tên Công Dương tuấn, hai người còn lại lần lượt là Lăng Thiên và Cổ Phàm.
.....
Sau phần giới thiệu củ chuối của mấy con hàng thì Xuân Đức mới hỏi " Cái Băng Thanh Tuyết Liên đó là gì thế? lúc nãy ta vào trong có thấy gì đâu ".
Thanh Trúc nghe vậy thì ngạc nhiên đạo " Oh, thật sự ngươi chưa chiếm được sao? Băng Thanh Tuyết Liên là thiên địa tạo vật, người nào hấp thu linh khí nó nhả ra sẽ được được sẽ tăng nhanh tốc độ tu luyện và cảm nhận băng thuộc tính mạnh mẽ hơn, có cơ hội lĩnh ngộ một môn đạo pháp tên là Băng Phong Tuyết Vực "
Thanh Mai bên cạnh nói xen vào " Lần này chúng ta 5 người theo lý thuyết đáng lý ra có thể nhanh chóng xử lý con bảo hộ thú Thiên Mãng Xà kia, nhưng tình báo tỷ tỷ ta có sai lầm nghiêm trọng, không tính tới nó đã mạnh hơn lần trước kia quá nhiều nên bị nó đánh cho tan tác ".
Xuân Đức thấy con nhóc này nói còn nhanh hơn súng liên thanh thì tiến lên bịt miệng nàng lại " Làm ơn nói chậm một chút được không bà cô của tôi, nghe cứ như dùng âm ba đấu kỹ vậy, mà bây giờ cũng không cần giải thích gì thêm nữa, chúng ta có thể vào bên trong kiếm tìm, tìm được chia đều là được, nên bà cô nhỏ của tôi nàng có thể yên lặng đi theo. Được chứ "
Xuân Đức bịt miệng cô nàng lại một lúc thì thả ra, khi thả ra thì cả khuôn mặt cô nàng này đã đỏ như quả táo, không biết là bị thiếu oxi máu dồn lại lên não hay vì nguyên nhân gì khác.
Thanh Trúc nhìn mãi cũng quen nên cũng không cảm thấy cái gì khác lạ với mấy trò ngu người của tên này. Không nói một lời Thanh Trúc một mình tiến vào bên trong tìm kiếm bảo vật, thấy vậy mọi người cũng tiến vào bên trong theo Thanh Trúc. Khi vào bên trong thì Thanh Trúc và đồng bọn ngẩn cả người, bên trong này cứ phải gọi là sạch không tì vết, không có một cái gì bên trong kể cả bụi bẩn, chỉ còn lại từng mảng lớn thạch nhũ đâm ra nhọn hoắt.
Đi tới cuối hang động Xuân Đức đạo " hết đường rồi cái hang này chỉ có vậy thôi, các ngươi có phương pháp gì tìm kiếm không? bên trong này niệm lực phế rồi không dùng được đâu".
Thanh Trúc lấy ra bảo vật hình bông tuyết rồi bóp nát, những hạt băng tuyết nhỏ li ti bay khắp bên trong cùng của hang động rộng lớn, khi những hạt này bay tới một góc tối thì bắt đầu tụ tập lại, tạo thành hình một bông sen vô cùng chân thực. Thấy vậy Thanh Trúc đạo " Thấy rồi chính là ở đó, chắc nó được ẩn sâu bên trong vách đá ".
" Việc còn lại để ta " anh chàng nhìn có vẻ ngáo ngáo Cổ Phàm lên tiếng.
Xuân Đức và mọi người đều lùi lại phía sau nhìn xem tên này chuẩn bị thể hiện cái gì. Cổ Phàm hét lớn một tiếng, tụ sức mạnh vào chỉ tay
Nhất Chỉ Tịch Diệt...phá
Một vệt sáng màu đỏ từ ngón tay Cổ Phàm bay ra với sức mạnh to lớn, không khí bên trong vang tên những tiếng xoẹt xoẹt. Nhưng khi chỉ pháp đó bắn chúng cái vách đá thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, đừng nói là long trời lỡ đất tiếng động mà ngay cả làm xước vách đá cũng không có. Cổ Phàm thấy vậy thì cảm thấy mất mặt, liên tục điểm ra 10 chỉ nhưng kết quả vẫn như vậy.
Cổ Phàm không tin vào mắt mình đạo " Tại sao có thể như vậy cơ chứ, toàn lực cũng không tạo thành một thiệt hại nho nhỏ nào, dù chỉ là một vết xước nhỏ ".
Xuân Đức lại gần an ủi " Chắc tại hôm nay chú mày không ăn cơm rồi, thôi về bú sữa thêm vài năm nữa đi. Việc này để anh đây làm cho ".
Mọi người "......"
Xuân Đức tụ lực một đạp thẳng vào cái vách đá
Uỳnh
Cả cái hang động rung lắc mãnh liệt, như sắp sụp đổ tới nơi. Thấy một đạp mà cái vách đá kia cứ trơ ra Xuân Đức đạp liên tục vài chục đạp
Ầm...Ầm..Ầm...
Thanh Trúc thấy cái hang động này sắp sụp tới nơi thì kéo theo Thanh Mai chạy thẳng ra ngoài,vừa đi, vừa đạo " Chạy ra ngoài nhanh, cái hang này sập tới nơi rồi, bị nhốt dưới này thì không dễ chịu đâu ".
Thanh Mai bị Thanh trúc kéo theo nàng nhìn về phía người đang hì hục đạp vào vách tường kia rồi quay lại đạo với tỷ tỷ " Vậy hắn thì phải làm sao đây tỷ? sao không gọi hắn cùng đi ra, lỡ may hắn bị kẹt dưới này thì sao? ".
Thanh Trúc mất kiên nhẫn đạo " Lỡ may cái con khỉ khô, không cần lo cho tên đó, chúng ta lo cho mạng nhỏ của mình đi, tên đó trời đánh, thánh đâm cũng không chết thì lo gì ".
Khi Thanh Trúc và mọi người vừa thoát ra ngoài thì cái cái hang ầm..ầm sụp đổ. Nhìn thấy cảnh này thì Thanh Mai có chút lo lắng đạo " Thật sẽ không sao chứ".
" Cứ yên tâm đi, các ngươi không biết cái tên này thực ra là một lão quái vật đấy, chút chuyện nhỏ này thì không là gì với tên đó đâu".
" Thật vậy sao? nhưng làm sao muội vẫn thấy bất an nhỉ "
Thanh Trúc trêu chọc " Chắc là tiếng sét ái tình rồi ".
Thanh Mai khuôn mặt lập tức đỏ chót lên, hung hắn đấm vài cái vào tỷ tỷ mình phản bác " Tỷ mới bị tiếng sét ái tình gì đó ý, muội làm gì có chứ, không thèm để ý tới tỷ nữa ".
" Hí hí, tiểu Mai bé bỏng của tỷ giận rồi à, tỷ tỷ xin lỗi mà, mà thôi không xin lỗi nữa, lần sau có làm tiểu Mai tức giận rồi xin lỗi luôn một thể"
Thanh Mai "....."
Lăng Thiên "......"
Cổ Phàm "......".