꧁༺༒ Chương 110 ༒༻꧂ Bị Người Xem Là Tiểu Bối (1)
THÔNG TIN CÁ NHÂN
꧁༺༒ Chiến lực bộ trang bị thiên đạo 18.000.000༒༻꧂
꧁༺༒ Bộ sinh mệnh(Dây chuyền sinh mệnh+ Thắt lưng hấp nguyên) chiến lực 6.334.819༒༻꧂
꧁༺༒ Cấp 1 sinh mệnh thể 1.000.000 chiến lực༒༻꧂
꧁༺༒ Kỹ năng thiên phú + 6.246.668 Int +.3123.334 agi༒༻꧂
Chú ý: +100 int tăng 5% khả năng học tập
+1000 int tăng 15% khả năng học tập
+10000 int tăng 25% khả năng học tập
+100.000 int tăng 35% khả năng học tập, tăng 20% sát thương phép
+1.000.000 int tăng 55% khả năng học tập, tăng 50% sát thương phép, giảm hồi chiêu 3%
+100 agi tăng 5% phòng
+1000 agi tăng 5% phòng, 5% né
+1.0000 agi tăng 15% phòng, 15% né
+10.0000 agi tăng 25% phòng, 25% né
+10.00.000 agi tăng 25% phòng, 25% né, 5% công
꧁༺༒ Chiến lực kỹ năng???༒༻꧂
Nhìn thấy cái lực chiến cao bá đạo như vậy hắn cười khà khà, hắn dấn thân vào con đường này cũng không lâu, với sự trợ giúp của lão hệ hắn đã nhanh chóng mạnh mẽ. sau này đường đi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều...
Đang nghĩ sau này làm gì tiếp theo thì trên bầu trời đêm từng giọt mưa to như nắm tay rơi xuống làm hắn tỉnh lại, không thích cảm giác lãng mạn một mình dưới cơn mưa nên hắn vào trong con vong linh. Nghe âm thanh bộp..bộp và cảnh đêm đen kịt một màu làm người ta thấy nơi này y hệt một bãi tha ma.
Mọi người từ lớn đến nhỏ cũng đã tu luyện cả rồi, đôi khi hắn cũng cảm thấy khâm phục mọi người, với cái việc tu luyện chán đến chết bà đi được mà mọi người ngày nào cũng có ít nhất 6 tiếng dành cho nó. hai tay chống cằm nhìn mọi người khoanh chân nhắm mắt tu luyện hắn cảm thấy nếu mấy chục năm mà cứ ngồi như vậy thì thôi theo ông bà luôn cho khỏe.
Quá chán nên hắn thọt thọt Thiên Tuyết phá đám nàng tu luyện. Bị người gây rối Thiên Tuyết cũng không thể tiếp tục tu luyện được nữa, nàng mở mắt ra thì thấy Xuân Đức đang cầm một ngọn cỏ lấy từ đâu không biết đang chọc nàng, không đợi nàng hỏi thì Xuân Đức nói thật luôn:
" Đừng tu luyện nữa, nói chuyện với ta chút đi, đời còn dài mà không tu luyện hôm nay thì ngày mai cũng được"
Thiên Tuyết ngẫn ra một chút, không biết sư phụ nàng lại muốn nói chuyện gì với nàng, cũng không hay cùng người khác nói chuyện nên nàng đợi Xuân Đức lên tiếng trước, nàng nhìn chằm chằm hắn.
Xuân Đức chỉ chỉ về một phía, nơi đó là trong đầu con vong linh. Hai người cùng đi vào trong đầu con vong linh, Xuân Đức vứt ra mấy chục khỏa ma năng thắp sáng xung quanh, ở đây thông qua con mắt của tử linh sinh vật có thể quan sát được bên ngoài..
Ngồi tựa vào một vào cái xương lớn, không nhìn Thiên Tuyết hắn lên tiếng hỏi:
" Tuyết sau này ngươi có dự định làm gì không?"
Thiên tuyết cũng tiến lại bên cạnh hắn, bắt trước hắn nhìn ra bên ngoài, nàng từ từ nói:
" Tâm nguyện lớn nhất của đệ tử là báo thù mà thôi, còn những việc khác ư? ngày trước khi đệ tử còn nhỏ cũng muốn thành một nữ hiệp bảo vệ kẻ yếu, tiêu diệt hết thảy các tà phái. Rồi lấy một người phu quân có võ công cao cường, nhưng sau này gia tộc xảy ra chuyện thì đệ tử chỉ có một tâm niệm duy nhất là báo thù mà thôi"
" Vậy à, thù thì nhất định phải báo rồi, còn ta không cảm nhận được sự mất người thân là như thế nào nên cũng không biết cảm giác của ngươi ra sao". Xuân Đức một lúc mới trả lời. " Vậy sau khi báo thù xong ngươi có tính tiếp tục con đường ngày nhỏ mơ ước không?"
Thiên Tuyết nghe vậy thì chỉ mỉm cười và nói:
" Mất đi tất cả người thân nó thực sự rất đau, khó chịu, dằn vặt, cứ nhắm mắt lại nhớ tới nó. Tuyết nhi mong sự phụ cả kiếp này hay kiếp sau cũng không phải gặp cảnh ngộ như Tuyết nhi. Còn ước mơ sao? Tuyết nhi giờ đã lớn, không còn mơ mộng như trước nữa, trả thù xong thì Tuyết nhi bế quan cho qua tháng ngày"
Xuân Đức quay qua nhìn vào Thiên Tuyết nói:
" Thực ra con người chúng ta chán vậy đấy, chẳng có gì làm nên gây ra sự tàn nhẫn lên những người khác để tìm niềm vui. Trả thù thì ngươi có thể nhờ ta giúp ngươi xử lý, cũng không cần liều mạng tu luyện như thời gian gần đây như vậy.
" Sư phụ không từng qua chuyện như vậy nên không hiểu Tuyết nhi nỗi khổ, tu luyện là động lực mà giúp Tuyết nhi sống tiếp, nếu không tu luyện thì sẽ bị nổi đau gặm nhấm dần dần mà chết " vừa nói không biết nàng lại nghĩ tới cái gì mà lại chảy cả nước mắt