Chương 1: Khởi Đầu Của Định mệnh

Boss ơi! Em yêu anh

Chương 1: Khởi Đầu Của Định mệnh

Chương 1: Khởi đầu của định mệnh
- Bà mua lắm quần áo thế, toàn đồ cho anh Quân, chẳng nhẽ bà định mặc hết cái đống sặc sỡ bảy sắc cầu vồng này lên người anh Quân hả? Umh… ý tưởng không tồi đâu, rất giống tắc kè hoa! Hehe! (^_^)
Bảo Anh đắc ý nói, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Lam Quân hóa trang thành tắc kè hoa mà không khỏi cười thầm. Ôi! Chuyện đấy mà xảy ra thì chắc chắn một điều rằng người tên Lam Quân kia sẽ không thể tránh khỏi ánh mắt "săn lùng" của các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu sinh vật học, giáo sư, tiến sĩ, thạc sỹ,…. Mà có khi lại bị đưa vào viện khoa học thế giới, biết đâu sau khi quy tiên lại được đưa vào viện bảo tàng để trưng bày chứ chả đùa!
(T/G: Không đến mức đấy đâu Bảo Anh ơi! * Bảo Anh: Có thể lắm chứ!* T/G:Trời! Trí tượng tượng phong phú như thế sao không thay tui làm t/g đi cho rồi)
Người bên cạnh sắc mặt vẫn không thay đổi, mặt thản nhiên "phát ngôn":
- Haizz… có người không có gấu đi ghen tỵ với bạn thân mình có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa học giỏi, tài năng, giàu có kìa. Tui thông cảm với cảm giác của bà hiện giờ! Thôi thì tui sẽ nhờ anh Quân tìm cho bà một anh chàng nha! Haha!
Bảo Anh chả chịu thua chu môi đáp chả:
- Tui – nóng tính, khô khan nhưng chân thật. Im lặng nhưng biết quan tâm, lạnh lùng nhưng yêu thật lòng thế nên tớ mới bị ế! Với lại ế bầy giờ là xu thế, là phong tục quốc gia, là truyền thống quốc tế, là văn hóa năm châu, là sự đột phá của nền văn minh nhân loại. Người ta có câu: " Đỉnh cao của sự trả thù là tha thứ, đỉnh cao của khinh bỉ là im lặng, quan trọng nhất là đỉnh cao của sự tự do là ế!...Bla..bla..bla…
(T/G: STOP!)
- Được rồi! Vậy bà có biết độc thân là gì không?
- Là gì?
- Trời! Là nhiễm độc toàn thân, căn bệnh này nguy hiểm lắm thế nên người ta mới bảo là tránh xa dân FA.
Bảo Anh trố mắt cảm thán, nhìn Vũ Mai bằng ánh mắt khâm phục nhưng cô chợt sực tỉnh và nhận ra là mình bị lừa. Cô quay sang lướm "con cáo" bên cạnh mình, Vũ Mai chẳng biết làm gì ngoài cười trừ vì cô biết một khi mà động vào thì cô sẽ phải "nghe giảng". Bảo Anh nguôi giận dùng bản mặt "nguy hiểm" quay sang nói với Vũ Mai:
- Cáo à liệu hồn với chị nha cưng!
- E…e…em..em …b..biết rồi ạ..hihi!
Cả hai dắt tay nhau bước ra khỏi trung tâm thương mại BB – trung tâm thương mại lớn nhất toàn quốc với doanh thu khủng trên khủng, nghe đâu còn có anh chàng giám đốc con của chủ tịch tập đoàn mới học cấp ba rất đẹp trai nha. Vừa ra đến cửa, đập vào mắt hai người là cảnh nhốn nháo giữa phóng viên à vệ sĩ bao quanh chiếc Lamborghini Veneno trắng. Cửa xe bật mở, chàng trai bước xuống, tay áo sơ mi được xắn lên, chiếc quần jean làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc cắt ngắn gọn gàng khuôn mặt hoàn mĩ nhưng có lẽ đặc biệt nhất là đôi mắt xám tro lạnh lùng, quỷ mị kia. Anh cao ngạo tiến về phía trung tâm thương mại trong sự vây quanh của đám phóng viên. Họ nhao nhao hỏi anh bởi vì họ không thể kiên nhẫn sau khi vật lộn với đám vệ sĩ mặc đồ đen xì xì kia. Bỗng một phóng viên chĩa micro vào anh, hỏi:
- Giám đốc Hoàng Chiêu Phong, anh có thể cho chúng tôi biết một chút về mối quan hệ giữa anh và cô Minh Thư được không?
- Đơn giản chỉ là đối tác trên phương diện làm ăn, không có gì đáng nói.
- Vậy anh giải thích sao về việc cô Minh Thư công khai tin đồn hẹn hò với anh?
- Cô ta có vẻ đi xa quá mức rồi nhỉ? Hoang tưởng! – Anh nhếch miệng cười nguy hiểm.
Nói rồi anh quay mặt lạnh lùng bỏ đi để lại sau lưng những dấu cảm thán của phóng viên. Ôi! Anh chàng này lạnh lùng, vô tình quá mức mà.
Ở một góc nào đó.
- Vũ Mai! Thần tượng của tui kìa đẹp trai không? – Cô chỉ vào một tấm poster in hình ảnh một anh chàng ca sĩ nào đó.
Cô giật giật tay Vũ Mai nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, cô quay sang nhìn, ặc! cô bạn thân Vũ Mai của cô đang "đơ toàn tập" nhìn về phía anh chàng vừa bước ra khỏi xe kia. Cô khua tay trước mặt Vũ Mai, vẫn "đứng hình".
(Bảo Anh: T/G ơi cho em mượn viên gạch với! * T/G: Có gì thì cũng từ từ, không xảy ra án mạng chị sợ lắm, chị còn tuổi trẻ không muốn nổi tiếng trong tù đâu!)
Bảo Anh dùng tay gõ vào đầu Vũ Mai:
- Tỉnh lại đê bà ơi, lau nước miếng đi kìa tui không biết bơi đâu ở đây cũng đâu có thuyền! (Bảo Anh: Mất hình tượng quá!hic)
Vũ Mai sực tỉnh, cô quay sang lườm đứa bạn thân.
- Bà có biết nhìn mặt bà lúc nãy mắc ói lắm không? – Bảo Anh cố gắng trưng ra điệu bộ ói, sợ chưa đủ cô còn cầm túi sách lấy ra chai nước khoáng để uống làm như vừa mới nôn hết ra.
- Kệ tui! Mà công nhận anh chàng kia đẹp trai nhờ!
- Bình thường! Mà tui tưởng trong mắt bà chỉ có anh Quân thôi chứ? Sao lại để mắt đến anh ta làm gì vẩy hả? – Cô bĩu môi.
- Hì! Yêu là không hối tiếc…nhưng mà gặp trai đẹp thì vẫn phải liếc thôi mà.
- Thôi! Muộn rồi, về thôi giờ này chắc hai mẹ cũng về đến nhà rồi đấy!
- Umh… hôm này hình như có gà rán đấy!
(T/G: Cho tui ăn với* Vũ Mai: mơ đi baby, hehe!)
Bảo Anh là một cô gái đáng yêu, ngây thơ, thuần khiết nhưng rất đỗi nhiều lời. Một khi đã nói thì không ngớt nên bên cạnh có cô bạn thân là Vũ Mai thì thiệt thòi nhất vẫn là Vũ Mai bởi vì đôi tai của cô đã giảm tuổi thọ đến đáng kể. Đặc biệt là cái tội FA của Bảo Anh đã khiến Vũ Mai đau đầu, ngày nào mà Bảo Anh chưa có bạn trai thì Vũ Mai và Lam Quân sẽ không có một buổi hẹn hò nào ra hồn bởi vì kẻ "phá đám" kia lúc nào cúng đi ké.
(Bảo Anh: Ai là kẻ phá đám hả, chị t/g đáng mến?* T/G: không …có..gì..hihi!)
Tại sao mà người ta không thể chỉ ăn và ngủ cơ chứ! Sáng sớm tinh mơ Vũ Mai đã lên phòng xách cổ cô lên, hòan thành thủ tục buổi sáng thì đã lôi cô đi học. Đã thế còn bắt cô đèo bằng xe đạp nữa chứ đúng là khổ quá mà.
- Nếu tui không gọi bà dậy thì chắc là bà ngủ quên luôn chứ gì? Thật là hết cách. A! Bình minh kìa, tuyệt quá! Cảm ơn tui đi, nhờ tui bà mới được ngắm cảnh tuyệt thế này đó! Haha.
- Buồn ngủ lắm, không còn sức để ngắm đâu!
- Bà thật là lười quá đấy! Bà có biết tuổi thọ trung bình của con người chỉ có 70 tuổi thôi. 15 năm đầu tiên không biết gì không tính. 10 năm cuối đời biết nhưng không làm được gì cũng không tính. Bà chỉ còn 45 năm thôi, bà ngủ mất nửa cuộc sống rồi đấy, bà còn 30 năm để sống. Thế mà không lo hưởng thụ đi, ít nữa bà già rồi bà chết bà ngủ ngàn thu luôn, nhá!
- Biết rồi nhưng mà tại chiều hôm qua khi ăn cơm xong tui đã gặp một tai nạn khủng khiếp. Lúc tui bước chân vào phòng thì vấp phải cái nệm và té đập đầu xuống cái gối. Chưa hết bàng hoàng thì lại bị một đống chăn đè lên người. Thế rồi tui ngất lịm đi mãi đến lúc bà gọi mới tỉnh thật khủng khiếp! – Bảo Anh làm bộ mặt đau khổ xen lẫn sợ hãi trưng ra cho Vũ Mai xem.
- Thôi đi bà nội viện cớ vừa thôi! Mau đến trường đi kìa, rồi còn ăn sáng nữa tui sắp xỉu rồi đây này!
- Biết rồi! Biết rồi mà!
Hai người đạp xe nhanh đến trường, trong tiếng gió vi vu của mùa thu vàng và tia nắng ban mai của buổi sớm.Ngôi trường mà hai cô đang học thật sự quá ư là đặc biệt và chỉ dành cho quý tộc và những học sinh thật xuất sắc, hai cô vào được ngôi trường này là nhờ mẹ Vũ Mai vì bà là chủ tịch của một tập đoàn khá là lớn và bà có mối quan hệ mật thiết với hiệu trưởng của trường. Vừa đến cổng trường, hai người bị hai chàng trai chặn đầu xe, một anh chàng cao to đẹp trai tên Lam Quân và một anh chàng cũng cao to nhưng nhan sắc cũng tàm tạm đặc biệt là thuộc dạng "ăn đu đủ không cần thìa" tên Minh Tuấn. Lam Quân dắt xe cho Vũ Mai và chắc chắn tên Minh Tuấn kia dắt xe cho cô là một sự thật không thể chối cãi. Tên Minh Tuấn kia đối với cô là không muốn nhìn mặt thì chắc chắn không thể gặp mặt. Tất cả là do Vũ Mai "trời đánh" kia, lúc mới bước vào ngôi trường cấp ba này thì ước mơ của hai đứa là đi tia trai đẹp. Nhớ hồi đó cô bị lôi đi quanh sân trường đến nỗi trong hai tuần sút mất 3 cân thịt, thật là đáng sợ. Bị lôi đi quanh sân trường nhưng cô không dám lên tiếng vì cô biết Vũ Mai sẽ làm thịt cô ngay lập tức nếu như cô cản việc " trọng đại" của cô ấy. Lúc đang di ngang qua sânthể thì tự dưng Vũ Mai dừng lại khiến cô đập đầu mạnh vào thân cây bàng. Đang lúc còn chưa hết choáng thì nghe tiếng Vũ Mai nói:
- Bảo Anh ơi! Tui vừa bị Thiên Lôi đánh!
Bảo Anh thản nhiên nói:
- Vậy bạn hiền cho tui biết tại sao Thiên Lôi lại đánh bạn vậy?
Vũ Mai mắt không chớp, tay chỉ về hướng sân bóng rổ:
- Kia kìa! Là anh ấy đã làm cho Thiên Lôi đánh tui đó…haizz..
- Vậy sao? À là cái tên đen đen cao to răng mẩu đó hả, Vũ Mai ơi là Vũ Mai bà bị Thiên Lôi đánh trúng mắt rồi đó mau đi thay mắt đi! Haha.
Vũ Mai suýt nữa thì té, một tay cốc đầu cô bạn:
- Bà mới bị lé đó, là cái anh bên cạnh cơ đẹp trai nhất trong số đó má.
Bảo Anh nhìn lại, phải công nhận anh ta có đọ sát thương cao thật đấy! Nhưng không phải tiêu chuản của cô. Đang mải mê suy nghĩ cô nghe thấy tiếng trò chuyện. Thì ra là cô bạn bên cạnh đang bắt chuyện với cái anh chàng kia:
- Chào anh em tên là Vũ Mai rất vui được làm quen!
- Chào em rất vui được làm quen, anh tên Lam Quân.
Hai người đó bắt chuyện vui vẻ, để lại cô một mình thật tôi nghiệp cho cô mà. Bỗng cái tên cô vừa mới nói với Vũ Mai bước đến:
- Chào em, anh tên Minh Tuấn rất vui được làm quen với em.
Cô không quan tâm lắm chỉ trả lời qua loa:
- Chào anh.
- Em không phải xấu hổ đâu, nếu thích anh thì cứ nói anh sẽ đồng ý làm bạn trai em. – nói rồi hắn cười với cô
Cô suýt nữa thì hộc máu, ai thèm làm bạn gái hắn chứ với lại hắn chưa đạt tiêu chuẩn với yêu cầu của cô. Lần đầu tiên cô gặp một người ảo tưởng như vậy thật sự khá bất ngờ
- Xin lỗi! Em không có ý định làm quen hay muốn làm bạn gái anh.
- Không sao anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ. – Hắn cười mỉm để lộ hàm rằng "tuyệt đẹp" không chỗ chê kia. Ngứa mắt!
Trời ơi! Sao hắn khùng vậy, thôi mặc xác hắn vậy. Cô bước đến chỗ Vũ Mai kéo cái người háo sắc kia về. Vừa đi cô vừa phải nghe Vũ Mai "giới thiệu" anh bạn trai mới quen kia, nghe mà thấy buồn ngủ.
Cô trở lại hiện thực với những tiếng ôn ngổn ngang trong sân trường:
- Ối chồi ôi anh kia đẹp trai quá trời luôn, yêu anh ấy quá đi! Choa…choa..
- Không biết ảnh học lớp nào ta mong là lớp mình….
- Mấy người có biết ảnh là ai không mà nói? Ảnh là con trai của chủ tịch tập toàn thương mại lớn nhất toàn quốc đó!
- Òa! Biết đâu bất ngờ mình lại được làm bạn gái anh đó nhỉ? Ôi gương mặt hoàn mĩ làm sao….!!!

Cô bước về phía đám đông để hóng. Vâng chủ đề khiến mọi người ồn ào là… là… là trai đẹp. Và chính xác hơn nữa là người con trai kia lại chính là Hoàng Chiêu Phong con của chủ tịch tập đoàn BB. Cô không quan tâm lắm, haizz… con trai đẹp đâu có ăn được nên với cô chỉ là không khí. Mọi người nháo nhao vây quanh khiến anh không thể nào thoát được:" đẹp trai quá cũng khổ" - anh bỗng nghĩ. Anh đảo mắt quanh tìm lối thoát, từ một lỗ hổng anh nhìn thấy Bảo Anh, nhìn cô bé có vẻ không quan tâm lắm nên anh đã quyết định đưa một màn kịch..có vẻ rất là hắc ám đây! Bảo Anh đang ngáp ngủ, bỗng Chiêu Phong chen chúc chạy ra ôm cô nói:
- Bạn gái à! Em chốn đâu làm anh tìm mãi vậy? – Chiêu Phong tỏ một mặt thật xuất xắc để hoàn thành vai diễn.
Bảo Anh chợt giật mình đẩy anh ra, cái quái gì vậy nè bỗng nhiên mục tiêu của đám đông nhảy ra ôm cô, loạn… loạn hết rồi…
- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra! – Cô dẫy nảy ra khỏi vòng ôm của anh, mặt tức giận bộ gã này khùng hả trời!
Chiêu Phong hụt hẫng, cái cô này đang ôm ấm vậy mà… Chiêu Phong bó qua suy nghĩ đó, anh tiếp tục ôm ngang eo cô, người cúi thấp, nhắm mắt và…. Chắc mọi người cũng đủ đoán ra rồi đó là mộ nụ hôn, một nụ hôn nhẹ thật là nhẹ.
Bảo Anh chưa "máu thông lên não" thì bất chợt…..anh ta thả cô ra và kéo cô đi, để lại sau lưng những lời bàn tán xôn xao và những "viên đạn" thì cứ bay vù vù hic!.
- Này… này… bỏ tôi ra bộ cậu bị khùng hả? – Cô tức giận giật tay ra. Anh ta khùng là cái chắc rồi, tự biên tự diễn lôi cô ra làm đạo cụ rồi cưỡng hôn con gái nhà người ta giữa sân trường nữa chứ! Ôi nụ hôn của cô gìn giữ 15 qua đã trôi theo tên khùng kia mất rồi….
Chiêu Phong dừng lại anh quay mặt đối diện với cô:
- Cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu tôi, và….hì hì xin lỗi về nụ hôn "bất đắc dĩ" đó nhé! – Anh nhấn mạnh cụm từ "bất đcắ dũ" và cười thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cô bị đơ trước nụ cười đẹp mê hồn kia nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần và thuyết giảng cho cái tên "biến thái kia một bài học":
- Này.. này anh tưởng xin lỗi là xong à? Anh làm tôi thấy bực rồi nha, cái gì mà xin lỗi khi vừa mới đè môi người ta ra hôn hả, anh có biết đây là nụ hôn đầu mà tôi gìn giữ 15 năm không hả? Anh chưa được dạy cách ứng xử hả, hay là người từ trên thiên rơi xuống, thật là bực mình mà…bla..bla..bla.. – Cô nói mãi không ngừng, vâng cái miệng của cô lại không tự chủ được nữa rồi.
- Cái cậu này…. – Chiêu phong khẽ nhíu mày.
Nói rồi Chiêu Phong cúi người, điều duy nhất anh có thể làm là tắt cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh đang phát ra tiếng ồn kia. Umh.. có thể nói như thế nào nhỉ…umh… chính xác hơn đó là…là..là một nụ hôn thứ hai. Trời ơi! Phải nói là ở đây hoang vu vắng vẻ à không phải nói là nguy hiểm khi một con sói đang hôn một con cừu, loạn mất rồi. Bảo Anh cắn mạnh vào môi Chiêu Phong, khiến anh đau điếng. Cô tức giận có lẽ cô lên chuồn lẹ thật sự tên này hết thuốc chữa mất rồi nếu không cô e là đến cái mạng náy cũng không giữ nổi. Cô chạy thật nhanh về phía lớp học với khuôn mặt đỏ không thể đỏ hơn được nữa, còn Chiêu Phong, anh đứng đó cười thầm, anh cảm thấy cô bạn này khá là thú vị rồi đây….
(T/G: Cha nội muộn học rồi kìa!* Chiêu Phong: Biết rồi! Thích ăn " hành" không?* T/G: Dạ em xin lỗi anh!< trong suy nghĩ: Chị đây không thích bắt nạt sửu nhi! Hứ!>)
Cuộc đời của học sinh đúng là rõ khổ và đặc biệt hơn là rất nhàm chán. Có 365 ngày mà 12 ngày là chủ nhật, 3 ngày tết, 1 ngày lễ noel, 30/4 và 1/5, nghỉ hè 3 tháng thì còn lại 240 ngày đi học. Đến trường vật lộn với kiểm tra miệng, 15 phút, một tiết về nhà làm một núi bài tập, đến kì thi học kì thì thức đêm miệt mài….chép phao hôm sau đến trường chạy đua với thời gian và giám thị rồi thi xong thì lê lết, bế bết thân tàn ma dại về nhà (thật đấy! còn lại mỗi cái xác khô đây này lấy không?), rảnh quá thì lại lòi đâu ra mấy cái tên chọc phá làm mình mất ngủ @[email protected]
(T/G: Thế nhóc muốn gì nữa? * Bảo Anh: Em muốn đi chơi với gấu * T/G: Mơ đi! Chị còn cho cưng ế dài dài! Hehe =_=)
Bảo Anh uể oải bước lên từng bậc thang với đoi mắt sưng húp và thâm đen. Vũ Mai từ đâu sau lưng vỗ vào vai cô:
- Bà làm gì mà mặt mày kinh dị thế kia?
Cô dùng ánh mắt đằng đằng sát khí và tức giận kể với Vũ Mai
- Tên khốn đó đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi, hức, nụ hôn 16 năm gìn giữ của tôi!?
- Tên nào? Tên nào đã cướp mất nụ hôn đầu của bạn ta. – Vũ Mai giơ nắm đấm Bảo Anh hậm hực trả lời.
- Cái tên mà hôm hai tụi mình gặp ở Sun ý!
- Tên nào?
- Cái tên giám đốc cháu của chủ tịch tập đoàn Sun ý!
- ……….??!
- Thôi mặc kệ hắn đi…
Cô chưa nói hết câu thì Vũ Mai reo lên:
- Aaaaa!!! Hoàng Chiêu Phong á? O_O
- Sao?
~ ÁNH MẮT GHEN TỴ~
- Nè!!!
~ ÁNH MẮT GATO~
- Thôi được rồi! Tóm lại là tôi là người xui xẻo khi được hắn hôn. Bây giờ tôi lên lớp. Bà cứ đứng đấy nhá! – Vũ Mai kéo theo tay Bảo Anh chạy lên tầng vừa đi vừa ca ngội Chiêu Phong còn Bảo Anh thì còn đang nghĩ cách trả thù anh.