Chương 1: Xuyên Qua

Bát Hoang Thiên Địa Quyết

Chương 1: Xuyên Qua

- Ưm, ta đang ở đâu thế này

Lục Khinh Vân lắc cái đầu sau cơn hôn mê sâu, hắn cảm thấy xung quanh rất ẩm ướt và có một mùi thối kinh khủng xộc vào mũi.

- A......

Bất chợt, trong đại não truyền đến cảm giác đau đớn khủng khiếp, Lục Khinh Vân cảm thấy đang đưa thứ gì đó vào trong não của mình, rất nhanh cậu đã được giải thoát vì cậu lại chìm vào hôn mê.

Một Lát sau, Lục Khinh Vân từ từ mở mắt, cơn thống khổ đã biến mất, thay vào đó là trong não của Lục Khinh Vân đã xuất hiện một đoạn kí ức không phải của hắn.

Sau khi biết rõ mọi chuyện thì Lục Khinh Vân thầm kêu may mắn vì mình không chết, thay vào đó hắn còn được xuyên qua đến thế giới khác. Kiếp trước hắn không có tiền, không có địa vị, không có gia đình vì hắn là trẻ mồ côi, hắn sống bằng cách săn thú để bán kiếm tiền.

Một hôm hắn đang hí hửng vì hắn đã bắt sống được một chú hổ con, hắn thầm nghĩ:

- Nếu đem bán con hổ này thì mình sẽ có đủ tiền để mở một cửa hàng nhỏ, đến lúc đó mình không cần phải làm công việc nguy hiểm này nữa.

Bỗng nhiên xung quanh hắn xuất hiện rất nhiều hổ trưởng thành, chân tay Lục Khinh Vân run cầm cập, hắn nghĩ:

- Chết mẹ rồi, bắt nhầm phải con của bọn nó rồi, quả này là xác định xuân này con không về rồi.

Con hổ con trong tay hắn bỗng vùng vẫy rồi thoát khỏi tay Lục Khinh Vân, chạy đến đằng sau con hổ đứng đầu đàn. Thế là 3 giây không hai sau, cả đàn hổ nhào vào tấn công Lục Khinh Vân, trước cái chết và sự sống dù có sợ hãi thì hắn vẫn nhào lên tấn công đàn hổ (ảo tưởng sức mạnh (-_-)

Nhưng do không có họ hàng gì với Võ Tòng cho nên chỉ vài phút sau Lục Khinh Vân đã nằm gọn trong bụng của đàn hổ.

May mắn cậu đã xuyên qua đến thế giới khác không là cậu đã hối hận vì sự lựa chọn ngu người khi quyết định đả hổ của mình.

Từ kí ức mà hắn nhận được thì Lục Khinh Vân biết đây không phải là trái đất mà là một hành tinh khác, ở đây con người và mọi loài sinh vật đều biết tu luyện nâng cao sức mạnh và tuổi thọ bản thân. Ở đây lấy sức mạnh làm chân lí, không cần biết ngươi đúng hay sai, chỉ cần ngươi có sức mạnh ngươi nói sai thành đúng, nói đúng thành sai đều được.

- Nếu đã đến đây rồi thì việc gì lại không quẩy, mình phải làm bá chủ của thiên hạ này haha...

Lục Khinh Vân rất là vui vẻ khi biết rằng mình đã đến dị giới, kiếp trước hắn đã mơ ước được tu luyện như trong các câu truyện xuyên không mà hắn đã đọc, nhưng mặt hắn xệ xuống khi lại nhận được đoạn kí ức:

Lục Khinh Vân 6 tuổi, cha là Lục Viễn Chí, mẹ là Mai Tuyết Phượng, thuộc vào dòng nhánh của Lục Gia tại Thiên Ý thành. Vào năm 4 tuổi, cha mẹ Lục Khinh Vân nhận nhiệm vụ áp tải đồ vật quan trọng cho gia tộc thì bị cướp. Cả hai không may đều bị thảm sát, vì thế nên Lục Khinh Vân từ một thiếu gia bình tường của Lục Gia càng không có địa vị, bị mọi người xa lánh. Đến năm tròn 5 tuổi trong ngày kiểm tra tư chất, Lục Khinh Vân bị phát hiện là phế vật không có tư chất, mọi người đều có từ một hệ trở lên, còn cậu lại không thuộc hệ nào. Vì lẽ đó cậu bị đuổi khỏi gia tộc vì bị cho là một nỗi sỉ nhục cho mọi người. Trong một năm qua, Lục Khinh Vân sống bằng cách lên núi kiếm dược liệu bán cho các quầy thuốc. Hôm qua, Lục Khinh Vân nhìn thấy một cây nhân sâm 300 năm trên vách đá, vì cố gắng với lấy gốc sâm nên cậu đã đứng cạnh rìa của vách đá. Bất chợt tảng đá chỗ cậu đứng bị lở xuống, thế là cậu đã rơi từ trên xuống tận dưới đáy cốc, may thay cậu chỉ bị ngã vào tán cây và dây leo rồi rơi xuống lớp lá cây dầy nên cậu không bị tan xác nhưng cũng đủ để cho hồn lìa khỏi xác và cho cơ hội cho Lục Khinh Vân đả hổ của chúng ta nhập vào.

- Haizz, cậu nhóc đáng thương quá, ta thề nếu có cơ hội ta sẽ trả thù thay cho nhóc và giết những kẻ đứng sau vụ giết chết cha mẹ nhóc.

Sau khi Lục Khinh Vân nói xong thì từ trong đầu hắn có một đám oán khí xám bay ra, hắn ngửa mặt lên và nói:

- thì ra oán niệm cậu bé này nặng thế, nhóc yên tâm ta hứa ta sẽ làm được.

Nói thế thôi chứ thực ra là đây là nhiệm vụ bất khả thi vì hắn không thể tu luyện nên biết trả thù kiểu gì bây giờ. Một người Linh Khí cấp 1 có thể chấp cả 10 Lục Khinh Vân bây giờ rồi, nói gì đến Linh Sư, Linh Tướng. Mà nếu nhớ không lầm thì cha mẹ của Lục Khinh Vân đã là Linh Sư cấp 7 và cấp 8 rồi mà đó là chuyện của 2 năm trước, có lẽ kẻ thù giết cha mẹ nhóc đã là Linh Tướng thậm chí Linh Vương cũng nên. Máy mà mình lúc nãy chỉ nói là nếu có cơ hội thì sẽ trả thù hehe....

Bây giờ Lục Khinh Vân mới chú ý đến xung quanh mình, vài tia sáng yếu ớt chiếu xuống mặt đất nhưng vẫn đủ cho hắn nhìn thấy những vật xung quanh. Những gốc cây cổ thụ to lớn 7-8 người ôm không xuể, phía dưới là lớp lá cây dầy, cách đó không xa là một vũng bùn bốc lên mùi hôi thối. Lục Khinh Vân thầm nghĩ:

- May là có lớp lá cây này không là mình đã không toàn thây rồi.

Từ cái bụng bỗng phát ra tiếng ục ục nghe sao mà não lòng, điều đó chứng tỏ rằng đã đến lúc tìm thứ gì đó cho vào cái bụng rồi.

- Hít....

Lục Khinh Vân trợn mắt vì đau đớn, khi cậu định đứng lên để đi kiếm thức ăn thì mới phát hiện đùi phải cậu đã bị gẫy. Và thế là cậu đã dùng cách di chuyển của động vật ba chân (2 tay và 1 chân). Hắn cố gắng đi chuyển từ từ vì sợ động đến vết thương.

Ba giờ sau....

Một cậu nhóc tầm 5-6 tuổi đang đứng trước một lùm cây với những quả màu da cam đẹp mắt, đùi phải cậu được kẹp bởi 4 nhánh cây và được vải quấn chặt. Tay phải cậu đang chống một cây gậy khá là xấu, tay trái thì hoạt động không ngừng nghỉ để đưa những quả màu cam vào trong cái miệng tái nhợt.

- Oa, Ngon quá

Vừa ăn Lục Khinh Vân vừa khen không dứt miệng, vì không để ý nên cậu không biết rằng những vết xước và những vết thương trên cơ thể của mình đã biến mất từ khi nào.