Chương 2: Cha mẹ di vật

Bất Diệt Thánh Hoàng

Chương 2: Cha mẹ di vật

Tiêu Phàm ngồi được một lúc thì Tiêu Hoa dọn dẹp xong xuôi từ dưới bếp đi lên. Nằng khẽ hỏi:"Thiếu gia đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Phàm cười trêu:"Ta đang nghĩ tiểu Hoa xinh đẹp đáng yêu thế này không biết sau này muội sẽ gả cho nhà nào đây. Ha ha!"

"Thiếu gia lại chê cười nô tì rồi! Người hôm nay không định đi tộc trưởng thư viện đọc sách nữa ư? " Tiêu Hoa có chút đỏ mặt cúi đầu nói sau đó lại khẽ hỏi ngược lại Tiêu Phàm.

"Muội không nói chút nữa ta cũng quên"
Nói xong Tiêu Phàm đứng dậy bước ra ngoài. Bản thân Tiêu Phàm từ nhỏ đã rất thích đọc sách, hắn thích đọc tất cả các loại sách.
Nhờ có sách mà hắn được biết rất nhiều điều về thế giới bên ngoài khiến hắn càng hướng tới tu luyện võ đạo hơn, có thống trị hàng chục cái phàm nhân quốc gia cường đại tông môn, có võ đạo cường giả trong truyền thuyết cảnh giới có thể rời núi lấp biển, có vô cùng rộng lớn các loại địa vực, có thiên biến vạn hóa hoang thú rừng rậm cùng hoang thú biển sâu, có vô cùng cường đại võ đạo địa vực mà toàn bộ Nhân giới võ giả hướng tới.

Hắn muốn được tận mắt được thấy tất cả những điều đó không có cách nào khác là càng tu luyện đến càng cao võ đạo cảnh giới.

Tiêu Phàm vừa bước ra khỏi sân nhỏ. Bỗng hắn nhìn thấy một người hầu đang vội vã đi về phía hắn. Người hầu kia cũng thấy Tiêu Phàm cúi đầu thấp giọng nói: "Nhị thiếu gia! Tộc trưởng cho gọi thiếu gia tới thư phòng ".

Cha Tiêu Phàm là là Nhị gia của Tiêu gia nên mọi người hầu đều gọi hắn là nhị thiếu gia.

" Đại bá cho gọi ta! Mau đi thôi " Tiêu Phàm nói xong rồi không để ý cái nam người hầu vội vã bước đi. Hắn nghĩ đại bá ngày thường đều bận rộn công việc không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, tự nhiên gọi hắn đến chắc có chuyện quan trọng.

Đi ngang qua vài tòa nhà lớn nhỏ các loại Tiêu Phàm dừng lại trước cửa một ngôi nhà có chút đồ sộ. Ngừng lại một chút hắn gõ cửa rồi thấp giọng nói: " Đại bá! Con đã đến ".

" Tiểu Phàm đến rồi đấy à! Mau vào đi "Trong nhà có tiếng nói vọng ra giọng điệu hơi có vẻ buồn.

Hắn mở của bước vào căn phòng, nhìn người đàn ông trong phòng một chút rồi có chút xót xa nói: " Đại bá! Người đã lớn tuổi rồi phải cố giữ gìn sức khỏe của mình chứ. Công việc giao cho người khác làm cũng được mà ".

"Võ giả thân thể vốn khỏe mạnh chút mệt nhọc đáng là gì. Ta là nhất gia chi chủ không lo ai lo, tiểu tử ngươi định rủa ta từ quan dưỡng lão à. Mau ngồi đi " Người đàn ông trung niên có chút hài hước nói.

Tiêu Phàm nhìn xung quanh quang cảnh một chút rồi tìm một cái ghế ngồi đối diện người đàn ông trung niên.
Căn phòng có chút rộng rãi, xung quanh dựng lên mấy cái kệ sách bầy bên vô số những quyển sách quí, chính giữa cũng là vị trí Tiêu Phàm cùng người trung niên đang ngồi có một chiếc bàn đọc sách khung cảnh trang trí có chút giản dị bên trên trần nhà có treo 1 cái đèn lồng chứa một viên Huỳnh quang thạch để lấy ánh sáng.

Nhìn kĩ mới thấy người trung niên tuổi tầm 45 khuôn mặt vuông chữ điền, mắt to mày rậm, ánh mắt có chút tang thương, giơ tay nhắc chân mang theo khí độ của nhất gia chi chủ không giận mà uy khí thế.

Đây chính là Tiêu gia đại bá cùng Tiêu gia tộc trưởng Tiêu Bá Thiên, người nuôi nấng Tiêu Phàm từ nhỏ tới lớn, cũng là một trong số ít người từ khi biết Tiêu Phàm không có võ mạch vẫn đối xử tốt với hắn như trước. Có lẽ đối với Tiêu Phàm mà nói người đàn ông này không khác cha hắn là mấy.

Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, Tiêu Phàm cũng có chút hiểu ra nhìn đại bá khuôn mặt buồn bã hắn cũng phần nào đoán ra đại bá muốn nhắc về cha mẹ hắn chuyện cũ.

Tiêu Bá Thiên bỗng thở dài phá tan không khí an tĩnh nói: " Năm xưa cha con là một cái thiên tài võ giả chưa đến 25 tuổi đã trở thành Võ linh cường giả là đệ nhất thanh niên cường giả của Thiên Long quốc chỉ thiếu chút nữa là trở thành một vị Võ Vương. Sau đó, hắn rời đi gia tộc đi gia nhập tông môn bước đến một cái càng cường đại hơn thế giới võ đạo, ta cũng không rõ ràng hắn đi đâu chỉ biết hắn quanh năm ngao du thiên địa rất hiếm khi trở về gia tộc. Khi đó Tiêu gia cỡ nào phong mang ngay cả các thành trì lớn thành chủ cũng cho Tiêu gia chút tình mọn, có lẽ thời điểm đó Tiêu gia phát triển độ cao chưa từng có trước đó ".

Tiêu Bá Thiên khẽ nhấp một ngụm Thái Nguyên trà rồi tiếp tục kể: " Mãi cho đến 1 ngày cha con trở về gia tộc, một tay ôm một đứa trẻ tay còn lại ôm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đã không còn khí tức trên thân hắn mang vô số vết thương có đao kiếm có chưởng pháp toàn thân là máu, sau đó ta mới biết đó là mẹ con Lãnh Ngọc. Hắn giao con cho ta cùng dặn dò một vài thứ sau đó cũng khí tuyệt bỏ mình. "

Nói đến đây Tiêu Bá Thiên đưa tay lau đi vài giọt nước mắt trên khóe mắt, khuôn mặt càng trở nên tang thương. Còn về Tiêu Phàm ành mắt đỏ bừng khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, mặc kệ nước mắt lan tràn khuôn mặt hắn nói:
" Đại bá xin người cho con biết kẻ nào đã giết cha mẹ con! Con muốn báo thù "

Tiêu Bá Thiên nhìn tiêu phàm một hồi có chút không đành lòng nói: " Ta biết không nói sẽ làm khó cho con! Nhưng nhị đệ trước lúc lâm chung có nói với ta nếu con không đạt tới Võ Vương không cần nhắc tới báo thù vì kẻ thù quá mạnh mẽ không phải là nho nhỏ Tiêu gia chúng ta có thể chống đỡ nổi ".

Tiêu Bá Thiên lại thở dài rồi nói: " Hơn nữa cha mẹ con chỉ còn một mình con nếu con có mệnh hệ gì sao ta ăn nói được với cha con nơi suối vàng! Dẫu không đành lòng nhưng con cũng phải chấp nhận trừ khi con đạt đến độ cao của cha con năm đó nếu không thì từ bỏ đi. Cuộc sống bình thường vô ưu vô lo cũng có gì không tốt ".

"Thù cha mẹ chưa báo sao con cam nguyện tầm thường? Đại bá ý con đã quyết, võ đạo đường nhất định con phải đi! " Tiêu Phàm có chút quật cường nói.

" Tốt! Không hổ là lão nhị con trai. Không có võ mạch chưa chắc sẽ tầm thường, ta tin con! Vật này là cha con di vật hắn nhờ ta cất giữ khi con trưởng thành thì đưa lại cho con " Nói xong Tiêu Bá Thiên đưa cho Tiêu Phàm một chiếc nhẫn nhìn có chút giản dị không biết làm từ nguyên liệu gì có chút hơi nặng so với những cái nhẫn bình thường khác.

" Đây là? " Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn về phía đại bá.

Tiêu Phá Thiên lại nói: " Vật này là không gian giới chỉ. Là một loai linh khí chức năng tương tự túi càn khôn, con nhỏ máu nhận chủ là có thể dùng được! Cha mẹ con để lại di vật đều ở trong đó".

Ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp: " Nếu trong đó có những thứ mà con không cần đến có thể mang đến ta chỗ này để trao đổi lấy tài nguyên. Gia tộc sẽ không lấy không của con, ta sẽ dùng những vật phẩm giá trị tương ứng trao đổi".

Khẽ lắc đầu tỏ vẻ không quan trọng lắm, lúc này tâm trạng của hắn cũng hòa hoãn hơn nhiều, hắn đang tò mò di vật cha mẹ hắn để lại sẽ có những gì bởi vì trên này chuyện hắn quan tâm nhất không có gì khác ngoài cha mẹ. Hắn muốn biết cha hắn là người thế nào cùng với lai lịch của mẹ hắn. Vì hắn ngoài biết mẹ hắn tên Lãnh Ngọc ra thì không còn biết gì thêm mọi người không ai biết có lẽ đại bá biết nhưng chắc cũng không hẳn đã rõ ràng. Có lẽ thông qua di vật cha mẹ hắn để lại hắn sẽ biết nhiều hơn về cha mẹ mình.

Nghĩ đến đây càng nóng lòng nếu không ngại có đại bá ngồi bên hắn đã phi thẳng về phòng mình nhỏ máu nhận chủ để xem cha mẹ hắn sẽ để lại những gì.
Tiêu Bá Thiên nhìn Tiêu Phàm biểu cảm có chút buồn cười mắng: " Ngươi cùng lão nhị chung một loại đức hạnh làm gì cũng nhanh nhảu hấp tấp! Chậm một chút ngươi sẽ chết à! "

Nói xong hắn nhìn bên ngoài một chút như đang hoài niệm, khuôn mặt có chút cô đơn. Trầm ngâm một lát lại nói tiếp: " Cũng lâu rồi đại ca cùng nhị tỉ ngươi chưa trở về nhà xem ta cái lão già này. Thật không biết bọn trẻ các ngươi nghĩ cái gì trong đầu cha mẹ trưởng bối đều vứt ở cái xó xỉnh nào nào đó. Cả ngươi nữa! Có thời gian cũng về thăm đại thẩm ngươi một chút, các ngươi đam mê võ đạo cũng ta cũng không trách nhưng cũng không nên bỏ mặc chúng ta mấy cái lão già khọm. Có thời gian về nhà ăn bữa cơm đi! "

Nhắc đến đại thẩm Tiêu Phàm có chút đỏ mặt, nàng cũng được xem như là mẹ của hắn, từ khi hắn kiểm tra võ mạch thất bại có vẻ đã lâu chưa từng ghé qua thăm nàng. Hắn thẫm nghĩ đến thời điểm có lẽ nên qua thăm nàng một chút.

Thấy bộ dạng Tiêu Phàm có chút buồn cười, Tiêu Bá Thiên sẵng giọng nói: " Biết là tốt rồi! Không còn sớm nữa ngươi cũng về nghỉ ngơi đi thôi! Ta cũng có chút mệt ".

Tiêu Phàm chào đại bá rồi bước nhanh ra cửa, hắn có chút không đợi được. Tiêu Phá Thiên nhìn theo Tiêu Phàm bóng lưng khẽ thở dài khẳng định: " Lão nhị con trai chắc chắn sẽ không bình thường! "

Nói rồi nhìn ra xa xăm có vẻ như đang hoài niệm điều gì đó.