Chương 3: Chào mừng đến với bảo bối thần kì thế giới.

Bắt Đầu Từ Một Bé Misdreavus Xông One Piece

Chương 3: Chào mừng đến với bảo bối thần kì thế giới.

"Lịch Đại hải trình 1508 năm, Đại hải tặc thời đại thứ mười năm đầu, Tây hải, khởi đầu đảo, Lavar trấn....

Trời đã về khuya, cảnh tượng âm trầm. Vô danh mộ địa nghĩa trang tại nơi sườn núi phía tây hòn đảo giống như mọi ngày chìm trong sương mù mịt mờ lạnh giá. Kể từ khi vua hải tặc Gol D Roger nhiều năm về trước ngay tại Đông hải khởi đầu đảo trên tử hình đài để lại lời di ngôn về kho báu one piece, trên biển cả đại dương bao la hải tặc số lượng liền bắt đầu như măng mọc sau mưa lan tràn.

Thời gian qua đi đã gần mười năm, cái gọi là one piece kho tàng đối với phần đông hải tặc đã không còn như lúc ban đầu như vậy điên cuồng hướng tới. Thế nhưng tụ tập thành viên, kết thành đội tàu ra biển vân vân, hay từ Tứ hải xuất phát hướng tới chinh phục Đại hải trình cùng Tân thế giới hải tặc hàng năm vẫn như cũ nhiều vô số kể. Chỉ là muốn từ Tứ hải vùng biển tiến vào Đại hải trình con đường liền không thể tránh đi lối vào tại núi đảo ngược- nơi giao hội bởi vành đai đất đỏ cùng hai vành đai tĩnh lặng. Vì vậy mà cùng với gần nhất núi đảo ngược lối vào- bốn hòn đảo khởi đầu lần lượt phân bố Tứ hải thành nơi hải quân tinh nhuệ đóng lại, cũng vì thế mà trở thành nơi đám hải tặc muốn tiến vào Đại hải trình không thể không vượt qua một cửa ải khó. Hằng năm qua đi, chết bởi hải quân hải tặc ở nơi đây bốn hòn đảo khởi đầu số lượng đếm mãi không xuể. Dọc theo thời gian chuyển dời, ở trên mỗi hòn đảo khởi đầu dần dần mọc lên cho riêng mình từng khối vô danh mộ địa. Vô số có danh vô danh lớn nhỏ hải tặc chưa kịp bước chân tiến vào đại hải trình thân chết trước liền đã biến thành nơi đây một nấm mộ hoang, hay hoặc sau cùng biến thành một nắm cát vàng."

"Hệ thống nhắc nhở: Ngươi bởi vì đói và mệt lâu ngày mà bất tỉnh, xui xẻo bị người coi trở thành hải tặc kẻ đã chết đồng thời bị vứt xác chôn qua loa tại đây nơi vô danh bãi tha ma. Thân phận xác nhận, kí ức video xác nhận. Hoan nghênh ngài đến với thế giới One Piece!"
——————————

Sinh mệnh tựa như nhỏ bé ngọn lửa bất kể khi nào đều có khả năng tử vong vụt tắt mãi mãi. Thế nhưng ngày hôm nay, ở một nơi tân nấm mồ hoang bên trong vô danh mộ địa, ngọn lửa sinh mệnh đã luỵ tàn kia nhưng rất thần kì một lần nữa thiêu đốt bập bùng. Chỉ thấy từ trên mặt đất nấm mồ đột nhiên vươn lên một cánh tay. Cánh tay thon dài da thịt trẻ trung tái nhợt vừa vươn lên khỏi mặt đất xong sau liền không ngừng giãy giụa vùng vẫy.

Rất nhanh, một cánh tay khác đồng dạng vươn lên từ mặt đất. Có lẽ hẳn là cảm ơn người chôn xác lười biếng qua loa cách làm. Ngôi mộ đào xuống độ sâu không chỉ nông, lớp đất phủ lên phía trên độ dày cũng khá mỏng xốp, còn có chút lưu thông không khí. Dựa theo sức lực của hai cánh tay trước đó vươn ra, một thân hình bóng người từ trong nền đất dần dần vùng lên ngồi dậy.

Ừ? Chẳng lẽ là thi biến???

"Quác quác quác quác...."

Cảnh tượng kinh dị khiến một đám quạ đen đậu lại trong nghĩa địa không khỏi rùng mình kêu lên, vỗ cánh bay tán loạn bốn phía. Bóng người vừa mới từ trong nền đất chui ra đối với tất cả những thứ này có tai như điếc, thờ ơ ngồi đó thừ người.

Ta là ai?

Ta từ đâu tới?

Nơi này là nơi nào?

Từng câu hỏi không ngừng hiện lên ở trong đầu, Dương Văn Lăng trong lúc nhất thời chỉ nhớ mang máng chính mình đang chơi trò chơi trong nhà trọ. Đợi cho đến khi cảm giác tỉnh lại đây liền cảm thấy cả người như bị đất đá đè lên khó chịu vô cùng, hơn nữa thân thể vừa đói lại mệt. Chỉ là thật tình không nghĩ tới vùng vẫy ngồi dậy xong lại đây liền phát hiện bản thân vậy mà xuất hiện ở một nơi bốn bề hoang vu tựa như nghĩa địa vậy.

Chẳng lẽ ta đã chết? Người nhà mang ta chôn ở nơi đây???

Dương Văn Lăng trong lòng không khỏi hồ nghi suy tư. Hắn người này cả ngày đọc truyện, chơi game trên mạng linh tinh, đầu óc hay hoang tưởng vẩn vơ, ngược lại là cũng không bởi vì đột nhiên xuất hiện ở nơi hoang dã ngoại địa mà hoảng sợ. Có điều ngẫm nghĩ lại thì dù cho hắn thật sự ngủ say tự nhiên chết, người nhà cũng không đến mức đem hắn chôn ở nơi mộ địa hoang tàn vắng vẻ như thế này a. Thậm chí ngay cả quan tài cái gì cũng không có liền càng kì quái. Đương nhiên, nếu thật sự là có quan tài mà nói, giờ phút này hắn cũng chỉ có thể nằm trong quan tài chờ chết vểnh vểnh lên rồi, còn có thể ở đây mà suy với chả nghĩ. Này âu cũng là cái rủi trong có cái may a.

Hừm? Lại nói nếu không phải là hắn ngủ say tự nhiên chết, chẳng lẽ là thế giới đột nhiên bùng phát tận thế dịch bệnh. Tất cả mọi người đồng loạt chết hết rồi, chỉ có số ít người sống sót, trật tự thế giới tan vỡ vân vân vì thế cho nên đám người còn sống sót mới tập trung chôn người chết qua loa ở chỗ này? Khả năng.... trong lòng của Dương Văn Lăng vẫn luôn cảm thấy giải thích như vậy cũng quá gượng ép. Nếu như thật là tận thế dịch bệnh bùng phát linh tinh, càng nhiều khả năng thi thể của hắn trước tiên liền bị đốt cháy không còn hoặc bỏ mặc trong nhà chứ không phải là bị ném đi qua loa chôn ở nơi đây. Mà nếu như tất cả giả thiết nhìn qua có vẻ phù hợp đều không ăn khớp, như vậy nới lỏng phạm vi logic giả thiết ra, câu trả lời phù hợp nhất chính là....

"Đclmb, đây thật đúng là nhân vật tiến vào ở bên trong trò chơi à???"

Hắn là như vậy như hít khí lạnh một hơi bật thốt lên. Thế giới này quá mức giống thật. Từ thân thể nhân vật các loại giác quan cảm nhận cho đến quá khứ kí ức. Giống thật cho đến mức hắn thậm chí cảm thấy chính mình tựa như nhân vật chính trong truyện mạng như vậy vừa đã trải qua xuyên việt tới rồi một thế giới khác xa lạ luôn. Quả nhiên là vượt thời đại thực tế giả lập trò chơi có khác, chỉ cần cảm nhận qua thế giới bên trong trò chơi này mức độ chân thật, không có bất kì một ai có thể làm lơ mị lực của nó. Đây quả thực là chân chân chính chính thế giới thứ hai. Bảo sao mà ngay cả kẻ trọng sinh giống như tên Nguyễn Minh Quang kia cũng ngay từ đầu liền đặt mục tiêu chăm chú vào chơi trò chơi này. Nơi đây quả thật là mỏ vàng giành cho khởi nghiệp!

"Mộng???"

Một âm thanh kì kì quái quái sau lưng vang lên. Nghe có vẻ như sinh vật nào đó đang cảm giác nghi hoặc lẩm bẩm.

"C-rắc... Rắc..."

Dương Văn Lăng đột nhiên cảm thấy cả người mình xương cốt cứng ngắc. Sau gáy lạnh rùng mình. Dù sao bất kể là ai đang khi lẩm bẩm một mình trong lòng nghĩ lung tung tại giữa mộ hoang bãi tha ma, liền đột nhiên nghe được như vậy không phải bản thân phát ra âm thanh đều sẽ cảm thấy sợ hãi, huống chi nguyên bản đang tâm tình chập trùng lên xuống như hắn bây giờ. Kết quả là, mang theo tâm tình thấp thỏm lo âu, anh chàng không khỏi chậm rãi, chậm rãi xoay đầu lại.

Ừ? Mộ địa hoang vắng như trước, từng đám từng đám mấp mô gò đất tượng trưng cho vô số nấm mồ. Dăm ba chỗ ở đó mọc ra từng cây từng cây hoè thân gỗ to lớn. Bên trên đầu cành là một lũ lũ quạ đen đã yên tĩnh lại đứng xỉa cánh xỉa lông.

Không có ai ma???

Dương Văn Lăng không chỉ không có vì thế vui mừng mà trong lòng còn càng sợ hãi hơn. Hắn cũng không tin âm thanh vừa nãy phát ra chỉ là ảo giác của mình.

"Vù vù... Vù vù...."

Lạnh sởn cả tóc gáy gió lạnh đột nhiên thổi đột ngột từ phía sau lưng.

"Là ai???"

Lăng quay phắt đầu đồng thời quát lạnh một tiếng, vẻ mặt cố làm ra vẻ hung ác. Đáng tiếc, phía sau vẫn như cũ không người. Chỉ là đúng lúc này, âm thanh giống như trước đó xuất hiện, đồng thời theo sau còn có tiếng cười đầy hiểm ác.

"Mộng?"

"Hì hì hì hì....."

Tiếng cười giống như trẻ con tiếng kêu khóc cực kì quái dị. Lăng cái đầu không khỏi bốn phía tán loạn đung đưa. Ánh mắt quét nhìn xung quanh bốn phương tám hướng. Đáng tiếc! Như cũ chẳng có phát hiện gì cả. Ngược lại là âm thanh kì quái vang lên kia lại càng ngày càng vui vẻ tấp nập cười. Cảm tình đối phương hiện giờ tâm trạng đang vui sướng lắm. Nhăn nhíu lại lông mày, Lăng trong lúc nhất thời cảm giác bản thân cực kì, phi thường không thoải mái cùng căm tức. Nghĩ nghĩ, hắn khoé miệng không khỏi kéo câu lên một đoạn đoạn vòng cung, tiếp theo cả người chợt ngả lưng nằm phịch xuống nền đất. Miệng khẽ toát câu "Nhàm chán". Tiếp sau đó trực tiếp nhắm mắt lại. Đi ngủ! À không, là kiểm tra trò chơi hệ thống thông tin nhắc nhở đi.

Ngược lại đối phương giống như cũng không có gì ác ý gì đối với mình, cảm giác càng giống như là đang cùng bản thân chơi trò chơi trốn tìm vậy. Mà nếu đã như thế một khi muốn tìm ra đối phương, cách tốt nhất đương nhiên là một bên không muốn chơi nữa, lật bàn, bỏ gánh...vv. Này trò chơi một chấm dứt. Để xem đối phương còn có thể làm gì.

Nằm nằm không biết qua bao lâu, Lăng như ý nguyện không còn nghe được thứ kia âm thanh kì quái nữa, đồng thời trong đoạn thời gian ngắn này anh chàng cũng kiểm tra hoàn tất ký ức thân phận (cũng chả có gì để nói), cùng hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cùng với… nguyên nhân tình huống đang diễn ra.

"Hệ thống nhắc nhở: Ngươi phát động nhiệm vụ hằng ngày- Kiếm cơm

Nhiệm vụ nội dung: Làm một kẻ thất nghiệp lang thang vô gia cư, không có gì đối với ngươi quan trọng hơn một bữa cơm no. Xin mời nghiêm túc tiến hành kiếm cơm đại nghiệp, nếu như ngươi không muốn chết đói đầu đường!

Nhiệm vụ ban thưởng: Thông dụng kinh nghiệm điểm +50/bữa."

"Được! Thật là cường đại nhiệm vụ hằng ngày, ta tm đã không còn gì để nói." Lemand rất là không nói gì khinh bỉ một câu.

Có điều nhiệm vụ xuất hiện còn chưa hết…

"Hệ thống nhắc nhở: Ngươi phát hiện đặc thù ngẫu nhiên sự kiện. Sự kiện nhiệm vụ mở ra.

Nhiệm vụ nội dung: Ngươi vô tình nhạy cảm phát hiện nào đó ẩn giấu thân hình sinh vật. Đối phương giống như đối với ngươi cũng không có ác ý. Tìm hiểu ra thân phận cùng vị trí của đối phương sau đó tự tiến hành ứng đối xử lý. Hành vi cùng thái độ của ngươi sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ mức độ hoàn thành cùng phần thưởng cuối cùng thu được."

……….

"Gì mà! Hoá ra đều là nhiệm vụ cả? Trò chơi này phong cách vẫn thật đúng là đủ khác loại." Dương Văn Lăng, không đúng, hiện tại phải gọi tên trong trò chơi Phoenix D Lemand, gọi tắt Lemand trong lòng âm thầm tự nhủ. Cả người như cũ giữ vững tư thế nằm im lìm nhắm mắt. Hằng ngày nhiệm vụ không quan trọng, hiện tại Lemand hắn càng quan tâm không biết bản thân nên lấy hành động cùng thái độ gì để tiến hành ứng đối sự kiện nhiệm vụ xuất hiện. Cũng thật là làm khó nhau nha! Có ai biết cách giải quyết tình huống hiện tại như thế nào không? Online! Rất gấp!!!

Cùng lúc đó, ngay đang trong lúc Lemand bản thân không biết tiếp theo nên hành động ra sao, anh chàng bỗng nhiên cảm thấy, một loại cảm giác rất quái dị giống như đang có người lơ lửng từ trên xuống dưới trừng mắt nhìn chằm chằm lấy chính mình. Trong lòng thoáng qua chần chờ, Lemand đột nhiên bất chợt mở trừng mắt.

Đó là trong đêm tối một đôi màu đỏ bảo thạch con ngươi sáng tối lấp lánh. Bên trong đó bao hàm cả hiếu kì, tò mò, ngạc nhiên, kì quái, cùng nghi hoặc...vv một đám cảm xúc khác biệt. Lemand cùng đối phương cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau dè chừng trong giây lát. Không khí xung quanh phảng phất như chợt tĩnh lặng lại.

"Cái gì a? Hoá ra là một con Misdreavus~"

Còn nhớ rõ giống như hồi nhỏ hắn chính là mỗi ngày đều ngóng chờ xem chiếu pokemon trên vtv3 lúc 5h30 mỗi buổi chiều. Cho đến lớn lên khi còn có một đoạn thời gian say xưa xem truyện tranh cùng chơi game cầm tay. Pokemon cái gì? Hắn quen thuộc lắm. Chỉ là sự xuất hiện đột ngột của đối phương cũng đã chứng minh một sự việc không thể chối cãi.

Đclmb! Mẹ nó nha! Anh đây quả nhiên xuyên việt rồi á á á...!!!!! Nếu không thế quái nào game tên Online One Piece mà lại có pokemon loạn nhập vào đây thế này!!!! Ai đó trong lòng thầm kêu rên.

Rất nhiều năm về sau nhớ lại, Dương Văn Lăng vẫn luôn không thể nào quên được cái cảm giác lần đầu tiên gặp nhau tại thuở ban đầu. Nhân sinh giống như chỉ mới gặp phải.

"Xin chào, lần đầu gặp gỡ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nha, Misdreavus!"

Một lần nữa nhắm lại rồi mở cặp mắt ra, Dương Văn Lăng mang theo nhẹ nhõm sung sướng cất tiếng gửi lời chào.

Misdreavus vẻ mặt bối rối: "Mộng???"

Con này ngây ngốc kì quái tân sinh vật (cả người dính toàn bùn đất) đây là đang náo loại nào a? Mộng yêu nhân sinh có nhiều điều không hiểu á~

Kết quả là, một người một pokemon cuộc sống cứ như vậy từ đó bắt đầu.

………..

Kết thúc chương 3.