Bão Sao Thổ

Chương 9

---------

*Nhà ăn

Giữ bao ánh nhìn của mọi người xung quanh,Bân Nhi lại có thể cùng lúc vừa ăn, vừa cười,vừa nói chuyện điện thoại ;thật khiến Dương Gia Hân tâm đắc.

-Hân Hân!Bố bảo lát nữa cùng đưa cậu về nhà mình ăn tối đó.

-'Thật sao?'. cô chưa kịp hớn hở thì đã lập tức bí xị: -Nhưng mà, buổi chiều mình đã có hẹn rồi.

Bân Nhi không biết liệu mình có nghe nhầm không:

-Gì cơ? cậu... có hẹn á!Lẽ nào...

-'Thôi ngay cái lẽ nào của cậu đi...!'. Dương Gia Hân vừa nghe thấy Bân Nhi chuyển sang giọng mờ ám,thì ngay lập tức hiểu được cô ấy là đang muốn nói j.

-'Gia Hân...'. Bân Nhi bỗng dưng bí xị lại.

-'Sao thế?. haha...phụt phụt...'Dương Gia Hân vừa ngước lên nhìn Bân Nhi đã phun tất tần tật thìa cơm mà cô vừa mới cho vào miệng.

Vẻ mặt Bân Nhi trông thật khó coi,khi...

-'Này! Dương Gia Hân...cậu Làm cái gì thế hả?????.'

Thấy Bân Nhi thật sự là đang tức giận rồi nhưng Dương Gia Hân lại không có cách nào nhịn cười được.Vẻ mặt lúc nãy của Bân Nhi đã rất nực cười rồi,bây giờ thì còn khó coi hơn.

-Bân Nhi không phải lỗi của mình!là tại cậu cả thôi!haha...sao có thể vừa ngậm một miệng cơm lớn.vừa bí xị xuống thế chứ...hahaha

-'Cậu đủ rồi đó! Dương Gia Hân'. Bân Nhi tức giận đá ghế đi thẳng vào WC.

Dương Gia Hân thấy thế liền vội chạy theo cô ấy.

-'Bân Nhi... Bân Nhi!Mình xin lỗi mà!...Là lỗi của mình...'

-'Hớk'. Bân Nhi làm mặt lạnh.

-'Giờ cậu muốn thế nào mới chịu hết giận'

-'Thôi được rồi!Chỉ cần Dương Gia Hân cậu nói buổi chìu nay là có hẹn với ai thôi!Cậu phải nói thật,Không được lừa mình'

-Hahaha,đơn giản thế sao.

-'Dương Gia Hân!Mình nhắc nhở cậu,thu lại cái giọng cười đó đi.'

-Được rồi,mình nói...mình nói,chỉ là mình đang muốn dạy kèm để kiếm thêm tiền,người ta bảo chìu nay đến để bàn thỏa thuận ấy mà...

-Thật không?...Sao cậu chịu làm gia sư cho người ta mà lại không làm gia sư của mình chứ,mình cũng sẽ trả cậu gấp đôi...

-Cậu á!Mình sẽ làm gia sư miễn phí cho cậu,được không?...Mình biết cậu là đang muốn giúp đỡ mình nhưng cậu không cần phải tốt với mình như thế đâu!

-Hân Hân...mình hiểu cậu nhất mà...hihi...chúc cậu kiếm nhiều tiền nhé!hahaha...

Nói xong Bân Nhi lại dậy lên vẻ mặt tức giận lúc nãy: -Mình phải đi giải quyết hậu quả do cậu gây ra đây...Hừzzzz

-Mình không cố ý...

Bân Nhi vừa rửa tay,vừa nói vọng ra ngoài:-Biết rôì...Cậu về trước đi, lát nữa mình sẽ đi thẳng về nhà,cậu không cần phải đợi.

-Ừ! vậy mình đi trước nhé!Cậu đi cẩn thận.

-cậu cũng thế nhé!.

-ừ đi đây

-Rồi.

'Bân Nhi, mình biết là cậu đang tò mò về điều gì,nhưng chính bản thân mình còn không dám đối mặt với nó thì làm sao có thể khiến cậu lo lắng cho mình được.Đến một lúc nào đó, cậu sẽ hiểu hạnh phúc đối với mình thật sự là không dễ dàng như những gì cậu nhìn thấy.'. Dương Gia Hân sải bước một mình dưới những tản cây xà cừ rộng lớn hai bên đường,vừa suy nghĩ vẩn vơ.Cô lúc nào cũng thế,trước mặt mọi người thì luôn tỏ ra mạnh mẽ,nhưng đến lúc một mình thì sự cô đơn lại luôn biến cô trở nên yếu đuối. +

------------

Chương mới hơn