Chương 141: Ngoại truyện - Quà Tặng Bất Ngờ

Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 141: Ngoại truyện - Quà Tặng Bất Ngờ

Chương 141: Ngoại truyện 2 – Quà Tặng Bất Ngờ

Thiên Huyền Vũ

Ngày 23 tháng 12. Khắp cả Huyền Thiên đại lục – lãnh địa của Hoan Hỉ thần rực rỡ giữa một bầu trời đầy hoa và nhạc. Hôm nay, là sinh nhật của nữ thần trong lòng họ.

Trần Hiểu My sau khi khôi phục ký ức. Nàng mới nhớ được sinh nhật mình vốn dĩ là ngày này. Dĩ nhiên, tất cả đồ đệ của cô cũng nhớ tới. Huống hồ gì thập đại chiến tướng – những phu thần vốn dĩ có tình cảm đặc biệt với cô.

Sáng sớm ngày 23. Trần Hiểu My thức dậy từ rất sớm, vội vã làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị tỉ mĩ một hồi thật lâu. Lựa chọn một bộ trang phục màu hồng phấn, váy áo với những nếp gấp nhẹ nhàng, điểm xuyến hoa tím rải rác xung quanh. Búi tóc trên đầu búi kiểu Lăng Văn kế với những đoá hoa nhỏ màu trắng hồng được đính lên, tinh tế và cũng rất khả ái, lãng mạn.

Mỗ nữ đứng trước gương sáng bằng thuỷ tinh, quay tới quay lui, chỉnh trang từng góc nhỏ cho đến khi có được một tạo hình hoàn chỉnh, lúc này, mới nhoẻn miệng, hài lòng nở nụ cười.

Hiểu My bước ra khỏi phòng, khép lại cánh cửa phía sau lưng. Đại điện của Hoan Hỉ Thần bình thường cảnh sắc đã giống chốn thiên thai hôm nay lại giăng đèn kết hoa, khắp nơi một màu xanh lam nhẹ nhàng, màn lụa bay bay như mơ như mộng.

Thế nhưng, đi dạo hết một vòng, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, ngoài những gia nhân, hộ vệ gặp cô cúi đầu chào, lời chúc mừng vang lên rôm rã. Thì những gương mặt thân thuộc hầu như chẳng có một ai.

- Quái lạ. Mấy người này lại giở trò gì sau lưng mình thế nhỉ? Trần Hiểu My tự hỏi trong lòng.

Theo thường lệ, mỗi sáng thức dậy, tất cả mọi người đều sẽ tập trung tại nhà ăn lớn, cùng nhau dùng điểm tâm. Sau đó mới là việc ai nấy làm, phần chức ai nấy đảm nhiệm.
Thế mà bây giờ, cả nhà ăn không một bóng người. Chỉ có những bàn tiệc thật dài, trang trí đèn màu lung linh và những lẵng hoa hồng xanh trắng hai màu xen kẻ.

Hiểu My chán nản bước hẳn ra ngoài. Ra hậu điện phía sau. Xuyên qua một con đường đá nhỏ đến căn tiểu viện giữa một rừng cây linh quả, linh dược trân quý có thể làm đỏ mắt bất cứ ai. Đây là nơi ở của đệ đệ cô: Trích tiên Trần Trường An.

- Tiểu đệ, tiểu đệ. Tỷ đến rồi đây.

Người chưa vào cửa mà tiếng hét đã vọng ầm ầm.

Trần Trường An đang loay hoay trong phòng luyện đan, nghe được tiếng gọi của cô nàng, cũng chỉ lơ đi, bởi lúc này là giai đoạn quan trọng, không thể phân tâm. Nếu có sai sót thì không chỉ làm nổ cả lô đỉnh mà nguy hiểm hơn, những linh dược bên trong hắn phải tốn rất nhiều thời gian, công sức mới sưu tập đủ cũng bị thiêu huỷ. Đây là quà tặng bất ngờ dành cho tỷ tỷ trong lễ sinh thần a.

Hiểu My vào tiểu viện, không nhìn thấy đệ đệ. Dùng thần thức quét qua một vòng, phát hiển hắn đang miệt mài khẩn trương trong luyện đan thất, cô nàng bất đắc dĩ, động viên vài lời rồi bỏ đi.

Địa điểm tiếp theo.

Giữa rừng đào bốn mùa rực rỡ sắc hoa. Một mái nhà thấp thoáng như thật như ảo, cầu mây, nước chảy lượn lờ. Đây là nơi ở của Quân Sư nổi tiếng nhất dưới trướng Hoan Hỉ Thần – Lạc Vô Trần.

- Lạc sư huynh, lạc sư huynh. Muội đến rồi.

Hiểu My rất mong chờ kêu gọi. Nhưng mà đáp lại chỉ có tiếng gió thổi hoa bay, nước lững lờ khua vệ cỏ.

Ha ha. Hiểu My thất vọng quay đầu. Hướng tới địa điểm tiếp theo.

Gần bên rừng đào là rừng trúc xanh mơn như ngọc. Mùi trúc diệp thanh thoang thoảng hương đưa, gió reo xạc xào, du dương như bản nhạc.

Giữa một phong cảnh màu xanh, căn tiểu viện bằng trúc với rào nhỏ xung quanh, giản đơn nhưng lại vô cùng hoà hợp. Quân tử như trúc - nơi này là chỗ dừng chân của gia chủ đại thế gia trận pháp – nhị sư huynh Lữ Tuấn của Hiểu My.

Mỗ nữ vô cùng quen thuộc đối với nơi này. Theo cầu thang nhỏ bước lên cao, trên ban công trước cửa chính có treo những chiếc chuông gió phát ra âm thanh đinh đang vui tai sinh động. Vài chậu linh lan trắng toát khe khẽ rung rinh, điểm tô cho bức tranh cuộc sống nơi này thêm bình dị, nên thơ, ấm áp như chính chủ nhân của nó.

Thế nhưng, tiểu viện ngoài thân ảnh và giọng nói của chính bản thân cô, vị mỹ nam với nụ cười tựa gió xuân, lúc nào cũng hoà nhã, dịu dàng, giờ bặt vô âm tín.

Trần Hiểu My tức giận thật sự rồi.

Hôm nay là sinh nhật của cô a. Sao mà bọn họ có thể làm lơ, đồng loạt rủ nhau biến mất như thế được.

Hiểu My đùng đùng bước ra. Tư thế rất hung hăn, tập kích mục tiêu tiếp theo.

Giữa biển hoa rực rỡ sắc màu, một căn biệt thự theo phong cách châu âu với hồ bơi và đài phun nước tạo hình vô cùng mỹ lệ. Đây chính là địa bàn của Đệ nhất cao thủ dưới trướng Hoan Hỉ Thần – Lãnh Nguyệt công tử - Lãnh chưởng môn.

Dĩ nhiên, không ngoài dự đoán của cô. Lãnh đại gia vắng nhà.

Ha ha ha… Khói bốc lên đỉnh đầu. Vị nữ thần vừa quy vị của Thiên Huyền Vũ đã sắp không thể nào kiềm chế. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần vì tức giận mà trở nên đỏ hồng, đôi môi đẹp mím lại. Bộ dáng dỗi hờn, khí lạnh phát ra, cự người từ nghìn dặm.
Tiểu viện của Thiên Vũ nằm giữa một rừng phong, mây gió lững lờ trôi qua, những chiếc lá phong hai màu đỏ và vàng thi nhau trút xuống. Đẹp như một bức ảnh động – tuần hoàn lặp lại.

Lúc xây dựng chỗ này, Hiểu My cũng rất khó hiểu. Không biết vì sao vị đại tướng lãnh đạm, uy vũ này lại chọn một thiết kế sặc mùi Avata như thế?

- Không thể thua bọn họ.

Thiên Vũ trước sự tò mò của Hiểu My, hắn chỉ hời hợt trả lời một câu gọn lỏn như vậy.
Bình thường, luôn thấy bóng dáng một vị siêu cấp mỹ nam tóc trắng mắt xanh ẩn hiện giữa rừng phong như hoạ. Thế nhưng ngay hôm nay, ngay tại thời điểm này, cả rừng phong chỉ có lá rơi. Còn vị đại tướng quân của cô đã không cánh mà bay. Bóng chim tăm cá a…

Hiểu My tiếp tục mang theo tâm trạng bực bội pha lẫn chán chường đảo quanh nơi ở của những vị phu thần còn lại. Nhưng mà kết quả vẫn là như nhau.

Cuối cùng, nữ thần nào đó bộ dáng ủ rũ, ánh mắt hồng hồng, quay lại phòng mình, đóng cửa, leo lên giường một mình gặm nhắm nổi buồn trong cô đơn tuyệt vọng.
- Sinh nhật thật buồn. Haiz….

Cả ngày hôm đó, Hiểu My giấu người trong phòng, cửa lớn nhất quyết không ra. Cô muốn xem xem. Đám nam nhân chết tiệt kia giở trò gì? Dù sao nếu hết hôm nay mà bọn họ vẫn cố tình lơ… cô nhất định sẽ đánh cả bọn một trận cho đẹp mặt. Có gan chọc tức lão nương thì cũng phải có gan mà hứng chịu hậu quả…. Mỗ nữ lầm bầm.

………………………………………………………………………

Tối đến.

Cả thần điện bắt đầu rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên. Trong hoa viên bàn tiệc lần lượt được dọn lên. Vô Cực Tử, Hà Nguyên, Vô Tâm cùng Đông Phương Nhược có mặt từ sớm, tiếp đãi khách nhân. Hai tên sư đệ của bọn họ là Ngọc Tam Lang và Hồ Hoài An cũng lăng xăng chạy tới chạy lui, tất bật ngược xui, chân không chạm đất.

Hoa viên đặt hai trăm bàn tiệc, chỉ thoáng chốc đã kín cả chỗ ngồi.

Vô Cực Tử phái Đông Phương Nhược tới mời Trần Hiểu My.

Đông Phương Nhược dĩ nhiên biết đại sư huynh của mình đang mưu tính gì trong lòng rồi. Tâm trạng sư phụ hôm nay thế nào? Bùng nổ ra sao, ai ai cũng thấy. Kêu nàng ta đến mời sư phụ. Ha ha, đúng là gừng càng già càng cay, người càng già càng âm hiểm mà….

Đông Phương Nhược khẽ lắc đầu, mỉm cười quay gót, nhẹ nhàng lướt đến căn phòng của Hiểu My, đứng trước cửa phòng của cô, tằng hắng vài cái, sau đó giơ tay gõ cửa.

- Sư phụ. Khách khứa tới đủ rồi ạ. Người là nhân vật chính, không thể vắng mặt trong buổi tiệc đêm nay.

Đông Phương Nhược cứ đinh ninh Hiểu My sẽ tiếp tục giận dỗi, chuẩn bị ngôn từ để tiếp tục dỗ ngọt, an ủi mấy câu.

Không ngờ, cửa phòng nhanh chóng mở ra. Trần Hiểu My một thân lễ phục tinh tế, sang trọng xuất hiện. Gương mặt tuy vẫn có nét không vui, nhưng mà khí thế của Hoan Hỉ thần đủ át đi tất cả.

Hiểu My nhìn Đông Phương Nhược, nhếch môi cười.

- Đã vậy thì đi thôi. Ta cũng không định ở mãi nơi đây. Cũng không thể để bọn họ cười chê Thần Điện của chúng ta tiếp đãi khách nhân thiếu chu đáo, lễ độ.

"Bọn họ" ở đây chính là đại biểu của đám người Tà Thần cùng Minh Thần phái tới chúc thọ. Bản thân hai vị thần đó thì đang trong giai đoạn bế quan, không thể đến dự.
Đông Phương Nhược gật đầu rồi vội vã đuổi theo.

Khi Hiểu My tới Hoa viên, nhìn cả ngàn người tập trung, đứng dậy cúi chào, đầu mỗ nữ ong ong lên. Nhưng ngoài mặt vẫn rất phong độ, lễ nghĩa, đối đáp trôi chảy khiến người khác không tìm ra được nửa điểm sơ sót, lỗi lầm.

Sau đó, lễ vật được liên tục dâng lên. Từng món từng món đều là bảo vật tuyệt đối hiếm có trên thế gian. Hiểu My nói tiếng cảm ơn rồi cho người nhận lấy tất cả.

Thập nhị tướng quân vẫn không xuất hiện. Thế nhưng, phần quà tặng của các mỹ nam và Trần Trường An lại xuất hiện sau cùng. Hiểu My rất ngạc nhiên khi thấy gia nhân mang theo mười mấy hộp quà bự chảng, nơ đỏ nơ xanh, rực rỡ nhiều màu lần lượt tiến vô.

Vô Cực Tử hân hoan bước lên, đọc rõ lý lịch từng hộp.

- Thuỷ Thần Phi Long – gửi tặng phần quà cho Hoan Hỉ Thần. Kính chúc ……


Vô cực tử bô lô ba la một hồi. Hiểu My tuy tò mò rất nhiều, nhưng theo thói quen, sẽ không mở quà lúc này mà đợi đến khi tiệc tàn, một mình trở lại phòng mới tự mình mở ra kiểm nhận.

Mười mấy thùng quà lớn lần lượt được mang vào căn phòng lớn cạnh bên phòng ngủ của Hiểu My.

Buổi tiệc vẫn tiếp tục, kéo dài đến tận khuya. Mãi đến lúc trăng lên cao mới tiệc tàn, người ta. Trần Hiểu My say mèm được Đông Phương Nhược dìu về phòng nghỉ ngơi.
- Ta muốn khui quà của bọn họ.

Trần Hiểu My giọng nói nhão nhẹt vang lên, nghe qua hờn dỗi như trẻ con. Đông Phương Nhược cố nén nụ cười, vâng vâng dạ dạ rồi đưa cô nàng đến phòng lớn. Sau khi thấy Hiểu My bước vào thì mới tự mình đóng cửa, rời đi.

Hiểu My lân la tới cạnh bên mười mấy hộp quà kích thước quá khổ, cao hơn cả bản thân cô. Ánh mắt mơ màng ngó tới ngó lui. Miệng cứ lầu bầu, mắng đám nam tử thối tha, đến phút cuối cũng chẳng thèm xuất hiện.

Bất ngờ, một tiếng "Roạt" thật lớn vang lên. Mười mấy hộp quà đồng loạt vỡ ra. Những bóng người từ trong đó phi thân lên cao, dưới chân, hộp quà đủ màu sắc thoắt cái hoá thành những vụn giấy li ti, lơ lững, rợp cả căn phòng.

Trần Hiểu My mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm những gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình. Sau đó, mười mấy vị siêu cấp mỹ nam đồng loạt thoát y. Phải – là thoát y. Đến khi chỉ còn lại chiếc khố vây lấy thân dưới thì mới dừng lại.

Hiểu My không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Hai tay lau đi phần máu mũi mới thò ra ngoài, miệng hắc hắc cười, mơ mơ màng màng lên tiếng:

- Ha ha. Ta say rượu thật rồi. Có thể mơ thấy cảnh này. Ặc. Nhưng mà thân hình bọn họ. Đúng là không tệ. Hức, rất không tệ a….

Tiếp theo đó là cảnh tượng mà suốt đời mỗ nữ không thể nào quên được. Bởi lẽ, mười mấy nam tử trước mặt bắt đầu chuyển động. Bọn họ sắp thành hàng, theo đội hình vô cùng ảo diệu. Bắt đầu múa. Họ múa tuý quyền. Động tác lưu loát, hấp dẫn và quyến rũ cực kỳ.

Hiểu My vừa lau máu mũi, vừa thưởng thức phần trình diễn có một không hai, độc nhất vô nhị này.

Đến khi bài múa kết thúc, mười mấy người dừng lại. Trần Trường An từ chỗ tối, bước tới trước mặt Hiểu My. Hắn nhìn thập nhị chiến tướng, rồi lại nhìn sang tỷ tỷ của mình. Vô cùng miễn cưỡng mở lời.

- Tỷ tỷ. Thập nhị chiến tướng tặng bản thân mình cho tỷ. Trong đêm nay tỷ phải chọn ra một người để ân sủng. Sau đó chính thức sắc phong chức vị Phu thần a.

Hiểu My ngơ ngác nhìn đệ đệ, rồi lại ngơ ngác nhìn mười hai nam tử trước mặt. Cảm giác u mê, say rượu hoàn toàn biến mất. Sau đó, sau đó… ừm thì từ trong phòng, một âm thanh lảnh lót hét lên:

- Bà nó. Lại bị tính kế nữa rồi. Thượng đế a….