Chương 98: Phú Khả Địch Quốc

Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 98: Phú Khả Địch Quốc

"Quá đen đủi!" Lý Minh đưa tay xoa mặt cào đi lớp bụi, sau đó cúi người hướng vị lão bản đang bị một cây cột gỗ lớn đè lên trên lưng kéo ra, mặt lão tuy bị phủ một lớp đất cát rất dầy, nhưng Lý Minh liếc sơ qua cũng thấy được lão đang nhăn nhăn nhó nhó, hiển nhiên là đau lắm, nhưng mà lão cũng không rám rên dù chỉ một tiếng, hẳn là lão phải rất sợ mụ đạo cô kia, mà không chỉ có lão, bọn quan khách thoát vừa thoát ra sau vụ sập lầu cũng toàn bộ im ỉm tự động rời đi.

Lý Minh thì thầm vào tai lão: "Lão bản, chẳng phải Vô Vi Tông cùng Mân Thường Đường như cây liền cành sao?"

"Suỵt, đừng ồn ào." - Lão nhìn ngó một lúc sau đó mới thì thầm lại: "Trên đầu mụ không tồn tại vương pháp, cũng không tồn tại thiên đạo, mụ thích đánh ai thì đánh.", sau đó lão bất lực bỏ đi, một chốc sau thì góc phố vang lên tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, thủy khí phóng thẳng lên trời, hẳn là Vô Vi cùng Hắc Vực đang đánh nhau.

---oo0oo---

"Đứng lại!" - Một tiếng quát đanh thép vang lên, Lý Minh đang đi không thể không dừng bước quay lại, một gã đầu đà đầu nhẵn thín, béo ục ịch, dễ nặng tới mấy trăm cân, mỗi bước của gã chấn cho mặt đất rung lên bình bình, hẳn là nội kình gã phải ghê gớm lắm.

Lý Minh mỉm cười đáp: "Bản tướng tới đây để giải đen, cũng không phải để đánh nhau.", hắn đang đứng trước cửa một sòng bạc lớn, bên trong tiếng người huyên náo ầm ĩ, tiếng con bạc chửi nhau inh ỏi, tiếng xúc xắc kêu lạch cạch không ngớt, nơi này chính là đổ trường lớn nhất loạn khu, cũng là địa bàn của Hắc Vực liên thủ với Thiên Hoa Tông mở ra, thường tiếp cả dân chúng lẫn thần thông giả, dân thì đổ đấu bằng tiền, thần thông giả thì dùng thêm cả nguyên thạch, binh khí, pháp bảo, kể cả tính mạng cũng có thể mang ra cược. Lý Minh chui vào đây cũng không phải để ăn thua với bọn tu chân giả, hắn cần tìm một người, gã này họ Yết, tên chỉ có duy nhất một chữ Sư.

Gã đầu đà béo nhìn Lý Minh với ánh mắt bất thiện, đoạn gã chạy vào trong đổ trường, để lại mấy chục tên bên ngoài chặn lối Lý Minh. Một lát sau gã đầu đà béo quay lại, hất hàm ra hiệu bọn tu chân giả lui đi để Lý Minh tiến vào.

"Thiệu tướng quân, chào mừng tướng quân tới đổ trường!" - Một giọng nói quen thuộc vang lên, Hắc Long Nhân xuất hiện cùng gã Băng Nguyên cường giả, xung quanh ánh mắt đổ dồn về người Lý Minh, phân nửa trong đó đều nổi lên sát khí.

Lý Minh thần sắc không đổi, tươi cười ôm quyền chào: "Chúc mừng tam thiếu vực chủ tìm được người tình trong mộng!"

Xoạt, xoạt, một loạt binh khí được rút ra, mấy chục pháp bảo bị bọn người trong sòng bạc tế lên bay lơ lửng xung quanh Lý Minh, hiển nhiên hắn nói ra câu này là xúc phạm Hắc Long Nhân ghê gớm lắm, bọn lâu la tất nhiên là sẵn sàng băm chết hắn, ai nấy đều trong tư thế giương cung bạt kiếm.

"Oanh Thải sư bá, sư bá tới bắt người ư?" - Lý Minh bất chợt hô to làm cho bọn cường giả giật mình vội vã thu hết vũ khí pháp bảo nhảy lùi lại, ánh mắt đồng loạt trông ra cửa rất đề phòng, kể cả Hắc Long Nhân cũng lùi về sau mấy bước.

Lý Minh tiến lên thì thầm vào tai Hắc Long Nhân: "Vô Vi Thái sư bá nói, bản tướng mà có mệnh hệ gì, mụ liền bắt ngươi lấy tên Băng Nguyên ẻo lả kia thật, tuyệt không nói chơi."

Hắc Long Nhân sắc mặt khẽ biến, nhưng ánh mắt nhanh chóng lạnh lùng trở lại đáp lời: "Ngươi cũng đừng xuống Long Cung a!", đoạn hắn cho người lui đi.

Lý Minh tìm một bàn ngồi xuống, bên trái gã là một nữ tử ăn mặc vận theo lối Thiên Hoa Tông, bên phải là một gã nam nhân da dẻ rám nắng, mái tóc buộc gọn về sau, đặc biệt cánh tay hắn rất dài, lồng ngực rất lớn, gã sắc mặt đang vô cùng khó coi bởi sau mỗi lần xúc xắc tung ra, bạc lớn bạc nhỏ đều bay hết về phía những kẻ khác, Lý Minh thì thầm vào tai gã: "Huynh đài, ngươi đặt theo ta!"

Gã nam nhân đưa ánh mắt xanh ngọc nhìn hắn đầy nghi ngờ, nhưng mà gã đã thua liên tiếp mười mấy ván, nếu còn tiếp tục thất bại thì cả cái khố có lẽ cũng phải cắm lại nơi đây, hơn nữa không hiểu vì sao gã cảm thấy tên quan quân này có vẻ đáng để tin tưởng, gã bèn mang hết số gia sản còn lại đem đặt hết cùng với Lý Minh.

Vị đổ lão sau khi nhanh nhẹn lắc qua lắc lại thì từ từ nâng chiếc ống trúc lên, lão làm cho hơn chục con bạc quanh bàn đỏ cả mắt, mông đít nhấc lên nhấc xuống không thể ngồi yên, rồi lão bất ngờ nhấc mạnh hô lên: "Ngũ điểm!"

"Haha, haha, của ta, đều là của ta!", người chiến thắng ván này là một gã Hắc Vực thân người đầu tôm vừa ngồi vào bàn cùng Lý Minh, gã nhìn về hắn cười sảng khoái lắm, hai sợi râu trên đầu rung rinh rất mạnh.

Trái ngược với gã đầu tôm, vị nam nhân mắt xanh tỏ ra vô cùng chán nản, gã cũng không trách Lý Minh mà định đứng lên bỏ đi, gã vuốt ve câu gậy trúc dắt bên hông, dường như gã luyến tiếc lắm, xem ra có vẻ gã đã cầm cố đi món pháp bảo của mình lấy tiền chơi bạc.

"Vị huynh đài, chớ vội, ta cho huynh mượn tiền, huynh thắng rồi trả ta sau" - Lý Minh đưa tay kéo gã nam nhân kia lại, gã nhìn hắn nhưng biết mình cũng chẳng còn gì để mất, cùng lắm là vứt đi cái mạng nhỏ của mình đem gán cho hắn là xong.

Hai người lại tiếp tục ngồi xuống, nhưng càng đánh càng thua, thi thoảng được lại một ván nhưng chỉ như muối bỏ bể, gã mắt xanh mặt mũi đỏ tía hết cả lên, gã đã thua mấy vạn lượng, mà Lý Minh cũng không ít hơn, giống như chưa bao giờ có người thua nhiều như vậy nên bọn cường giả tập trung bu lại xem rất đông, Hắc Long Nhân cũng ngồi xuống một chỗ trong bàn, miệng cười không ngậm lại được.

Lại qua một lúc Lý Minh thua thêm mười mấy vạn lượng, mặt mũi cũng có chút tái mét đi, mà gã mắt xanh cũng không dám hướng phía hắn mượn tiền nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên. Hắc Long Nhân cùng đám cường giả Hắc Vực thì cười ha hả trên nỗi đau của Lý Minh, càng ra sức khuyên hắn đặt thêm tiền, mỗi lần như vậy lại làm cho bọn hắn hả lòng hả dạ.

Nhưng chừng độ thêm một hai canh giờ thì cả đám đều tái mẹt mặt mày, Hắc Long Nhân đứng bật cả dậy, bọn cường giả trợn tròn cả mắt, gã nam nhân mắt xanh thì nhìn Lý Minh với vẻ không tin nổi, cũng không phải hắn đánh thắng một trận lớn, mà là hắn vẫn đang tiếp tục mang ngân lượng ra đốt, số ngân lượng hắn đốt từ lúc vào tới giờ ước chừng phải mua được mấy tòa thành thị, thậm chí là mua được mấy cái đổ đường như thế này, không hiểu hắn moi ở đâu ra nhiều ngân phiếu như vậy.

"Tiếp tục, tiếp tục nào đổ lão, thất điểm mười vạn lượng!" - Lý Minh lại xuống tay, lần sau càng nhiều hơn lần trước, mười vạn lượng bằng gia sản của một nhà phú hộ lớn bị hắn ném ra giống như lông gà lông vịt.

Hắc Long Nhân nhịn không được quát lên: "Dừng, rốt cục nhà ngươi có bao nhiêu tiền?"

Lý Minh giơ đốt tay lên bấm, xong hắn xoa đầu bấm lại, nhưng dường như vẫn còn chỗ sai, hắn bèn thò tay vào túi móc ra, từng nắm ngân phiếu bị hắn vứt tràn lan trên mặt bàn, mệnh giá mỗi tờ đều dọa người, hắn vung tay ném ra không ngừng nghỉ, hắn nói: "Tam thiếu vực chủ, nếu như ngươi thiếu tiền muốn bán đi đất đai Hắc Vực, thậm chí là toàn bộ, cứ nói với ta một tiếng là được!"

Hắc Long Nhân chán nản lắc đầu bỏ đi, vị đổ lão thì khuôn mặt méo xệch, lão từ đầu buổi tới giờ đã vận mười thành pháp lực để gian dối gạt hắn, nhưng nhìn thấy số gia sản trên bàn khiến cho tay lão muốn run rẩy, với số này thì hắn có thể ngồi chơi tới mấy năm, chẳng phải tay lão muốn gẫy sao.

Lý Minh cười thầm trong lòng, chút thủ pháp của bọn Hắc Vực sao có thể qua mặt được hắn, hắn chỉ cần nghe thoáng qua cũng phân biệt được xúc xắc mặt trước mặt sau, lão Tả chính là vô địch thiên hạ môn công phu này. Nhưng mà tiền hắn không thiếu, mà kiên nhẫn hắn cũng có thừa, hắn bèn cùng bọn Hắc Vực đùa vui để xem bọn thủy yêu kia có thể chịu được lâu, tới cuối cùng thì Hắc Long Nhân đem khuôn mặt méo xệch bỏ đi.

Lý Minh rời khỏi đổ trường, bọn Hắc Vực mấy lần chần chừ muốn đi theo nhưng lại bỏ, gã mắt xanh cũng im lặng đi theo hắn, số tiền gã thua lớn như vậy không có khả năng để trả, mà pháp bảo của gã cũng do Lý Minh chuộc lại, Lý Minh lên tiếng trước: "Ngươi vì sao cần nhiều tiền như vậy?"

Gã mắt xanh chán nản đáp: "Ta có mẹ già lâm trọng bệnh, cần số tiền lớn để mua đan dược."

Lý Minh nói: "Dẫn ta đi xem."

Trong một túp lều tranh nhỏ dựng sát vách đá cách biển không xa, Lý Minh đang đích thân sắc một nồi thuốc, mùi thơm dược liệu bay lên ngào ngạt, gã mắt xanh vội vã đón lấy đưa cho mẹ hắn uống, bà lão giống như bị tiên dược xung kích, chẳng mấy chốc đã ngồi dậy được, thậm chí còn định đi xuống cảm ơn Lý Minh. Gã mắt xanh vui lắm, hắn quỳ mọp xuống sát đất tạ ơn Lý Minh, đôi mắt rưng rưng không nói thành lời.

"Đừng khách sáo. Mẫu thân ngươi là do dùng quá nhiều muối mặn, dẫn tới thận vị không ổn, thủy khí không tiêu, điều chỉnh một chút liền khỏe mạnh. Mà ta đoán, hẳn không phải mẹ ruột ngươi?", Lý Minh hỏi.

"Ân nhân, Yết Sư suốt đời không dám quên ân đức, mẫu thân nhặt được ta trên biển, công lao nuôi dưỡng không sao kể hết!" - Yết Sư vẫn quỳ mọp dưới đất.

Lý Minh tới đỡ hắn dậy nói: "Ngươi đứng lên, ta biết ngươi thủy đạo thông thạo, đi dưới biển như đạp trên đất bằng, đã nhiều lần lén lút qua lại Đông Hải Long Cung, ta muốn biết thật rõ ràng về nơi đó!"

Lý Minh quay về loạn khu, từ Mân Thương Đường hắn biết được thân thế của Yết Sư, gã này cũng mang trong mình Việt tộc huyết thống, từ nhỏ lang thang trôi dạt, biển cả đối với gã cũng không khác đất bằng đối với Lý Minh, gã từng không ít lần mò tới Đông Hải Long Cung thám thính, đem vật phẩm tìm được bán cho Mân Thương Đường, Lý Minh cũng là tình cờ cứu chữa cho mẹ gã, từ đó đem mình trở thành ân nhân của Yết Sư.

Loạn khu mấy ngày này càng trở nên chật trội, cường giả từ đại lục tấp nập đổ về, ngoài khơi bọn Ngự Long đem chiến thuyền tản đi, để mặc bọn thần thông giả tự do ra vào, chỉ mấy ngày tới Đông Hải Long Cung sẽ mở ra, truyền tống trận lại đặt ở bên trong loạn khu, đại lục cường giả hiếm khi có phen tụ họp đông đủ như vậy.