Chương 139: Bách nghệ

Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 139: Bách nghệ

Bọn Cao Biền khổ sở bày mưu tính kế, thậm chí bỏ qua hiềm khích giữa các phe chỉ để mở đường máu vào Tổ Cung, cứ như vậy bị vị Đá lão kia đem mười hai tấm bia chặn mất, giờ phút này nội bất xuất, ngoại bất nhập, cho dù Cao Biền muốn quay lại cũng chưa hẳn có thể vượt mười hai mặt bia đá để đi vào trong.

Hắc Long tò mò thả vào mấy vị cường giả, liền bị áp lực phát ra từ bia đá ép nát thành tương, chừng nấy người cũng chưa đủ để bia đá hiển hóa ra hư ảnh vị lão nhân rắn giỏi kia.

Vị lão nhân già khọm tên Điếu trông ra có vẻ cực kỳ yêu thích Lý Minh, nhìn hắn vô cùng thuận mắt, lão hỏi: "Tiểu tử, sở học của nhà ngươi hỗn tạp vô cùng, chẳng có bài có bản, hẳn là học lỏm từ hai tên vô dụng kia."

Điếu lão chỉ vào Tả Ao cùng Đinh Kiền khiến hai vị cao nhân đen cả mặt, nhưng không khổ công bọn hắn dụng tâm dạy dỗ, Lý Minh nghiêm mặt lên tiếng: "Lão bá, hai vị gia gia của ta tuy bản lĩnh không gia gì, nhưng không phiền tới lão bá dạy dỗ, xin đừng miệt thị trưởng bối nhà ta."

"Khá lắm!", Đá lão giơ ngón cái khen ngợi.

Điếu lão cười nói: "Bọn hắn là tiểu bối của ta, nói một hai câu cũng không coi vào đâu. Thôi được, ta liền không nhắc nữa."

Khuôn mặt Lý Minh trở nên hòa hoãn đôi chút.

Lão Đinh huých vào người Lý Minh, ý bảo hắn tiến tới xin chỉ giáo, cấp độ cường giả như vậy, chỉ cần học được một chiêu nửa thức cũng đủ dùng suốt đời, hoành hành thiên hạ về sau.

Lý Minh hiểu ý tiến tới, Đá lão cùng Điếu lão hài lòng chắc mẩm mình sắp nhận được một gã truyền nhân tốt, không ngờ Lý Minh chỉ hỏi: "Điếu gia, Đá gia, ta nghe Tổ Cung có một bảo vật gọi là Định Thần Châm, có thể đảo ngược thời gian quay về quá khứ, xin nhị vị chỉ điểm."

Điếu lão cùng Đá lão ngạc nhiên không nói, lão Đinh muốn tiến lên nói thay Lý Minh một lời nhưng bị lão Tả giữ lại. Lão Tả thở dài thấu hiểu nỗi lòng của Lý Minh, lão nuôi hắn từ nhỏ, làm sao không biết khát vọng kiếm tìm cha mẹ của hắn, lão cũng bỏ ra vô số công sức nhưng mọi manh mối đều bị người ta đun tới bốc hơi không còn sót thứ gì.

Điếu lão vẫn từ tốn: "Tiểu tử, cớ sao ngươi muốn có Định Thần Châu?"

Lý Minh im lặng không đáp, hắn không phải là kẻ chuyên đi kể khổ, mọi việc từ nhỏ đều do chính hắn tự lo liệu không phiền kẻ khác, nếu hai vị lão giả này không chỉ điểm, hắn cũng sẽ tự mình tìm cách đoạt lấy.

Điếu lão cười: "Ngươi cứu ta một lần, ngươi ta xem như có duyên, ngươi đi theo ta."

Lý Minh nhìn hai vị gia gia, lão Tả cùng lão Đinh gật nhẹ, lão Tả trong lòng than thở: "Tiểu Minh đã lớn, không thể bảo hộ hắn mãi được."

---oo0oo---

Ánh nắng sáng sớm hắt xuyên qua màn sương, rải một lớp mỏng tang trên đám cỏ còn đọng sương trắng, bước chân của Lý Minh đạp tới hất tung đám cào cào bay lên cao, hắn đi theo hai vị lão giả bước tới một cốc khẩu.

Lý Minh vừa đi vừa mang Bát Quái Bàn ra gẩy gẩy đo đạc tính toán, hắn không rõ phương vị cốc khẩu này, chẳng qua bản thân vẫn có thể đoán được mình còn ở trong Long Sào, quần tinh trên trời vẫn còn điểm sai lệch.

Lý Minh bước chân qua một thửa ruộng rộng lớn, sẽ chẳng có gì kỳ quái nếu hắn không tinh ý quan sát như thường lệ, thửa ruộng này ngả từ xanh tới vàng, sắc màu đều răm rắp, ở gần chín, ở xa mới trổ bông, mỗi cây lúa hình thái giống nhau như đúc, không sai lệch một điểm, kể cả số hạt lúa cũng tuyệt đối như nhau, hắn còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Chính giữa ruộng lúa có một vị lão nông đội nón cúi lom khom cuốc đất, lão không gặt mà vung cuốc đánh tận gốc từng cây lúa một, mỗi cây lúa bị lão cuốc tới nhất thời mọc ra ba chân bốn cẳng chạy loạn khắp ruộng, thậm chí mở miệng kêu chít chít, lá lúa làm tay đỡ bông lúa vung vẩy khắp nơi, để lão nông một bận mệt nhọc đuổi theo.

"Nông lão, ngươi lại trồng thứ quỷ quái gì vậy, đừng đầu độc chết bọn ta!", Đá lão dừng lại hỏi thăm vị lão nông đội nón.

Lão Nông bắt được cây lúa đang chạy, bị nó bắn ra một tràng hạt tối tăm mặt mũi, lão gạt sang một bên nói: "Đá, ngươi lại bắt được đồng nam về ăn thịt sao?"

Lý Minh nổi cả da gà.

Điếu lão cười nói: "Đừng nghe lời hắn."

Qua ruộng hoa màu, Lý Minh tiến tới một mảnh ruộng dâu rộng lớn, mỗi gốc dâu đều to lớn như gốc cổ thụ, chiếc lá to lớn như chiếc nong, xanh um tươi tốt vươn thẳng lên trời, nếu không phải hắn ở làng quê còn tưởng đây là một loại cổ mộc nào đó.

Lý Minh tò mò đưa tay muốn bẻ xuống một cành xem xét, hắn vừa giơ tay ra thì bị một bà lão cản lại: "Đừng nghịch, coi chừng tằm cắn cụt tay ngươi."

Từ sau chiếc lá, một đầu tằm đen nhánh to bằng bắp tay ló đầu chui ra, hai chiếc răng bóng loáng như đao va vào nhau lạch cạch, bà lão đút vào miệng nó một mảnh kim loại, đầu tằm cắn rộp một tiếng vỡ tan, sau đó nhai ngấu nghiến. Lý Minh cánh tay tê dần cả đi.

Điếu lão hỏi: "Dệt muội, ngươi lại trộm kim loại của lão Rèn phải không, coi chừng hắn nổi lửa đốt cả ruộng dâu."

Dệt lão bà hiền từ xách giỏ lấy thêm kim loại cho tằm ăn, nói: "Vậy thì cháy cả ruộng thuốc lào, Đại sư huynh nỡ."

Điếu lão thở dài: "Thôi được, ta lại giúp ngươi bao che."

Đá lão giơ tay trái ra nói: "Bao tay của ta tối qua khắc đá hỏng mất, muội giúp ta luyện một chiếc khác."

Dệt lão bà lập tức nắm lấy đầu tằm kia, ngón trỏ điểm vào lưng tằm, từ đó kéo ra một sợi tơ đen bóng, song thủ lão bà nhanh thoăn thoắt, đường kim qua lại như chớp giăng, chẳng mấy chốc đã làm ra một chiếc bao tay khác, nói: "Lần này ta dung hợp tám loại huyền thiết vào sợi tơ, đảm bảo sư huynh sẽ không thất vọng."

Đá lão cầm bao tay xỏ vào, chỉ thấy một lớp ánh sáng nổi lên, chiếc bao tay liền biến mất không còn tăm tích, giống như dung hợp vào da thịt của lão vậy.

Chẳng bao lâu, Lý Minh tiến vào một dãy nhà liên miên mấy chục nóc xây quanh một hồ nước nhỏ, tuy nhiên chỉ có vài chỗ có khói bốc lên cao, xem ra phần lớn nóc nhà chỗ này đã không còn người ở.

Thấy Lý Minh ngó nghiêng xuôi ngược, Điếu lão than thở: "Thời kỳ hưng thịnh nhất, có gần trăm người sống ở đây."

Lý Minh giương mắt hỏi: "Điếu gia, một trăm người, đủ một trăm nghề sao?"

Đá lão lại hô lên như gõ búa: "Khá lắm!"

Điếu lão gật đầu: "Bách nghệ vi mưu, Bách kỹ vi cường, chỉ còn là quá khứ."

Lý Minh kinh nghi, dòm trước dòm sau phỏng đoán, nếu như hắn không nhầm thì mấy lão đầu này hẳn là có tổ tiên máu mủ với mình, thậm chí liên quan sâu xa, hắn ngoan ngoãn tiến vào phòng vị lão Điếu, đứng ở nơi đó hít hà mùi thuốc lào trộn lẫn cùng nước điếu hôi hám.

"Đá, ngươi qua gọi Rèn tới. Tiểu tử nhanh giúp ta một tay.", Điếu lão đưa cho hắn một lưỡi dao, chỉ vào chỗ ngồi, nơi đó có một nong lớn đựng toàn lá thuốc lào, mặt lá nham nhám rất đặc trưng.

Lý Minh nhìn Điếu lão thái lá thành từng sợi mỏng như cánh ve, hắn cũng ngồi xuống thử, Điếu lão kể: "Tiểu tử ngươi cũng tính là người một nhà với chúng ta. Nhưng không phải như ngươi nghĩ, chúng ta cũng không phải đều là Việt tộc."

Lý Minh kinh ngạc, hắn vốn cho rằng mấy vị lão đầu này đều là Bách Việt con cháu đời sau.

Điếu lão lại tiếp: "Cốc chúng ta có một vị sư đệ lúc trẻ thường xuyên bôn ba ngược xuôi xem tướng phán mệnh, về sau hắn có lập một cái môn phái tên gọi là Hình Khí gì đó, ngươi xem như là người kế nghiệp của hắn đi."

Điếu lão vừa nói, tay vừa đưa ra một mai lệnh bài hiện ra bát quái đồ tự động vận chuyển, Lý Minh cũng mang ra một mai lệnh bài y hệt như vậy không sai khác một ly, hắn vội vàng khom người chào: "Đồ tử đồ tôn ra mắt thái thái thái sư bá."

Điếu lão phì cười, dùng dao gẩy phần thuốc đã thái sang một chiếc nong khác, lão nghiêng lưỡi dao hất nhẹ, chiếc nong xoay tít bay lên mái hiên nằm gọn ghẽ ở đó, một sợi thuốc cũng không rớt ra ngoài.

Không bao lâu sau, Đá lão dẫn về một vị lão nhân cường tráng, râu tóc vẫn còn đen nháy nhưng xoăn tít cả lại, một thân cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt như lửa thiêu, lão tên gọi cũng chỉ có một chữ Rèn.

Lão Rèn nhìn Lý Minh hỏi lão Điếu cộc lốc: "Là đồ tử đồ tôn của tên xem bói?"

Điếu lão gật đầu, nói: "Ngươi dẫn hắn đi xem Định Thần Châm."

Rèn lão nói: "Không sợ phá hỏng phong ấn?"

Điếu lão từ tốn: "Phong ấn vốn đã rách nát, trước sau cũng sẽ vỡ ra, hắn với chúng ta hữu duyên, ngươi cứ dẫn hắn đi nhìn một chút."

"Theo ta.", Rèn lão kéo Lý Minh đi, hắn cảm nhận được đứng bên vị lão nhân này không khác gì đứng cạnh một vầng liệt nhật, bị hơi nóng mặt trời trực tiếp thiêu đốt, nhiệt khí tỏa ra hừng hực.

Lý Minh bị lão kéo tới một cây cầu thò ra hồ nước nhỏ, gần đó có một chiếc thuyền chòng chành, bên trên mui thuyền ngồi một vị lão giả đang gật ngủ buông cần câu.

Rèn lão gọi lớn ba lần: "Ngư, mau tới đây!"

Một hồi sau, mới thấy vị lão giả ngồi câu tỉnh ngủ, đưa mắt nhìn vào bến, lão thu cần cắm ở đầu thuyền, khua nhẹ mái chèo tiến lại, kỳ lạ một điểm là lão chèo mãi vẫn không tới bến, giống như lão đang ở cách Lý Minh xa vạn dặm vậy.

Rèn lão đợi lâu sốt ruột vô cùng, lão thở ra một hơi cho bụng ngực lép kẹp, sau đó đột nhiên trợn mắt há mồm hít mạnh, Lý Minh chỉ thấy cuồng phong nổi nên tối tăm mặt mũi, một luồng gió lốc khổng lồ sinh ra từ lực hút của Rèn lão, gió lốc hướng thẳng đến chiếc thuyền của vị lão giả tên Ngư.

Chiếc thuyền trúng ngay đợi cuồng phong, xoay tít như chong chóng, đằng vân giá vũ lao về cầu cảng, vị lão giả tên Ngư chống cần câu nôn ọe liên tục, mật xanh mật vàng phun ra ngoài.

Hồi lâu sau lão Ngư chỉ cần câu vào mặt lão Rèn mắng: "Thất phu, ngươi có tin ta dâng nước cuốn trôi lò rèn nhà ngươi."

Rèn lão cũng râu tóc dựng ngược mắng lại: "Đi chậm, đáng chết!"

Ngư lão tức run người nói: "Ngươi mù hả, ta cách bến mấy trăm dặm, muốn nhanh làm sao được."

Lý Minh tròn mắt suy tư: "Trăm dặm, cái gì trăm dặm, nói như vậy cái hồ nước này có chỗ cổ quái."

Lý Minh đem một hòn đá dưới chân lên vận lực quăng, như hắn tính toán, viên đá này hắn phải vừa vặn bay sang bờ bên kia, nhưng làm hắn kinh hãi là viên đá chỉ rơi trước mặt hắn mấy thước, đánh bỏm một cái rồi chìm nghỉm, đương nhiên có kẻ thần thông quảng đại đem cả một biển bước rộng mênh mông đặt ở chỗ này, sau đó dùng không gian bóp méo đi.