Chương 22: Hồi 2. Tầng Thứ Năm: Giữa Lòng Dung Nham (4)

Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 22: Hồi 2. Tầng Thứ Năm: Giữa Lòng Dung Nham (4)

Bởi vì chính nàng vừa nãy đã nói, chỉ cần hắn không buông tay. Nàng hứa sau này sẽ không chọc phá hắn nữa. Quả Quả là một nữ tử háo sắc đến mức muốn nghịch thiên, nàng chuyên giở trò sàm sỡ hắn. Vậy mà lại nói ra sẽ không chọc phá hắn???

Nàng từng nói, có đồ ăn ngon sẽ chia cho hắn. Với một nữ nhân tham ăn hơn ham sống như nàng, lại muốn chia thức ăn cho hắn???

Nàng cũng từng nói, nếu có nhiều ngân lượng cũng sẽ chia cho hắn. Bảy ba hoặc là tám hai??? Thậm chí còn muốn đưa hết cho hắn??? Nàng cũng thuộc dạng hám tiền không thua gì hắn. Lại muốn đưa hết tiền bạc cho hắn???

Nàng kiêu ngạo, tự mãn đến cỡ nào. Lại vì hắn tự nhận mình ngốc nghếch đầu óc nàng có vấn đề??? Nàng thật sự vì hắn mà vứt bỏ hết lớp gai nhọn, móng vuốt bên ngoài. Giờ chỉ còn là một con mèo nhỏ đáng yêu.

Bình thường Tiêu Sắt mắng Quả Quả một câu, nàng chửi lại hắn hai câu. Vậy mà bây giờ lại hứa sẽ không cãi nhau với hắn. Còn ngoan ngoãn ngồi yên nghe hắn chửi mắng??? Nàng thật sự nhượng bộ hắn đến mức đó sao???

Tất cả những điều này chứng tỏ sự an toàn của hắn vô cùng quan trọng đối với nàng. Hắn ở trong lòng nàng có một địa vị đặc biệt cao, vững vàng, không ai có thể thay thế được. Thậm chí hắn đối với nàng còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của chính nàng!

Cho nên Tiêu Sắt càng không thể để Quả Quả rơi xuống dung nham!

Tiêu Sắt vừa mới nắm chặt tay Quả Quả. Nàng còn chưa vui mừng được bao nhiêu, Tiêu Sắt đột nhiên lại rút mạnh tay ra. Còn Quả Quả, nàng không kịp phát hiện để phản ứng, nắm hắn lại. Đến lúc nàng nhận ra bị hắn lừa gạt thì hai bàn tay đã rời xa nhau. Đây cũng là lúc con Nham Hỏa Khổng Tước dùng bộ vuốt sắc bén, cắt đứt cánh tay mà Uyển Mị Sát đang giữ Tiêu Sắt. Kết quả, hắn đang dần rơi xuống giữa lòng dung nham đỏ rực đang sôi sục dữ dội ở sâu bên dưới.

"Tiêu Sắt!"

"Đã nói không buông tay ta rồi mà!"

"Tên dối trá!"

Quả Quả gào lên đầy bi thương. Trong bi thương có thảm thiết. Trong thảm thiết có tức giận. Và trong tức giận lại có bi thương. Nàng nhào nhào xuống như muốn tìm cách bắt lại bàn tay đó của hắn nhưng không thể.

Những giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi...

Lả chả rơi!

Vô Tâm đang nắm chặt Tiêu Hồn Chùy, khi nghe Quả Quả kích động thét lên, vội quay đầu nhìn xuống.

Tiêu Sắt thất thần nhìn Quả Quả, cánh tay nàng vẫn cố chấp vươn ra. Nàng đang cắn chặt môi dưới như kiềm nén từng tiếng nấc lên. Hai hàng nước mắt bi ai lăn dài trên đôi má đào càng lúc càng xa dần trong tầm mắt hắn.

Một giọt nước mắt rơi xuống má trái Tiêu Sắt.

Hắn thẫn thờ lấy tay nhẹ nhàng lau qua.

"Nước mắt sao???"

"Là nước mắt! Là nước mắt của cô ấy!"

Quả Quả đang khóc, nàng vì hắn mà khóc. Đây là lần đầu tiên có người vì hắn mà khóc. Khóc đến thương tâm như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên mà Quả Quả khóc. Từ lúc quen biết nàng cho biết giờ, vô luận là xảy ra bất kỳ chuyện gì nàng cũng chưa từng rơi lệ.

Lôi Vô Kiệt vì nàng mà trúng phải độc Lăng Phong Nhũy Cốt Tán của Bách Cửu, thập tử nhất sinh, nàng lúc đó đôi mắt chỉ ngấn lệ nhưng lại không tuôn trào. Vô Tâm nhiều lần gặp nguy hiểm trong và ngoài Thông Thiên Tháp, nàng có hoảng loạn nhưng cũng chưa từng rơi nước mắt. Giờ đây nàng vì hắn rơi xuống dung nham mà khóc???

Nàng vì hắn mà khóc đó là sự thật. Giọt nước mắt còn vương trên tay hắn là bằng chứng xác đáng nhất cho việc này. Nhìn nàng nước mắt rơi, lục phủ ngũ tạng hắn như đứt ra từng đoạn, mềm nhũn như nước mắt nàng. Tim hắn đau đớn đến mức không còn sức đập nữa.

Hắn hối hận rồi!

Hắn thật sự không nên buông tay!

Lúc này Tiêu Sắt hắn chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy Quả Quả, hôn lên tóc nàng, nhẹ nhàng dỗ dành an ủi nàng, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má nàng.

Một giọt nước mắt này của nàng đã phá vỡ hết tất cả những khúc mắc trong lòng hắn. Một giọt nước mắt này của nàng đã đánh gãy hết bao sĩ diện, kiêu ngạo, tự cao trong hắn.

Một giọt nước mắt này của nàng đã làm tan chảy khối băng tuyết dày đặc bao bọc quanh tim hắn. Một giọt nước mắt này của nàng cũng giúp hắn hóa giải được phong ấn bấy lâu trong tim.

Một giọt nước mắt này của nàng đã chạm đến tận cùng thâm tâm hắn. Giúp hắn thẳng thắn đối diện với chính chân tâm mình.

Thật ra Dẫn Tình Chú không hề nhầm lẫn. Chỉ có hắn tự lừa gạt chính bản thân mình. Là do hắn không dám đối diện, không dám thừa nhận sự thật.

Trong giây phút chia ly này, hắn cuối cùng cũng hiểu, tại sao gần đây hắn không còn là chính hắn??? Tại sao gần đây hắn lại hay làm ra những chuyện quái đản??? Tại sao gần đây tâm tình hắn lại rất dễ kích động, đặc biệt tính khí vô cùng nóng nảy??? Tại sao lại hay để mắt đến nàng??? Tại sao lại thích cãi nhau với nàng??? Và tại sao lại luôn ganh ghét, đố kỵ, so đo với tên hòa thượng Vô Tâm???

Hoàn toàn là bởi vì...

Được rồi!

Hắn thừa nhận...

Thật ra hắn thích nàng!

Hắn thật sự rất thích nàng!

Bởi vì thích nàng, nên hắn cố giữ khoảng cách một trượng với Vô Tâm, để chứng minh với nàng, bản thân hắn vô cùng minh bạch.

Bởi vì rất thích nàng nên hắn luôn dùng mọi cách, hết lần này đến lần ngăn cản Quả Quả không được phép thân mật với Vô Tâm. Cái gì không biết giữ thanh quy, lễ tiết??? Chẳng qua cũng chỉ là viện cớ cho sự ghen tức trong lòng hắn mà thôi!

Bởi vì rất thích nàng, nên hắn luôn phá hoại những thời cơ 'tốt' của nàng. Cản trở nàng hôn Vô Tâm lúc bị hắc y nhân của Cổ Hoạt Thành tấn công. Ngăn nàng đòi hôn Vô Tâm khi say rượu ở Cổ Hoạt Thành. Lần nữa phá vỡ nụ hôn vô ý của hai người khi ngã trên sa mạc. Hành động này của Tiêu Sắt cũng dễ hiểu vì ai lại có thể chịu được cảnh, chứng kiến nữ tử mà mình thích đi hôn một nam nhân khác ngay trước mắt mình đâu chứ???

Bởi vì rất thích nàng, nên hắn tìm cách ngăn nàng ở lại Cổ Hoạt Thành, ngăn nàng gả cho Sùng Lam. Hắn đã không còn viện cớ chỉ vì không muốn mất đi một đối thủ để khẩu chiến hay không muốn mất đi hỉ nộ trong lòng. Hoặc chỉ đơn giản là muốn còn cơ hội để tiếp tục cãi nhau với nàng. Đó chỉ là những lời bao biện cho trái tim lạc nhịp của hắn mà thôi!

Bởi vì rất thích nàng nên hắn luôn ghen tuông với Vô Tâm trên suốt đường đi. Ghen với Lôi Vô Kiệt khi phát hiện hắn lén lút hôn nàng. Ghen với Sùng Lam khi hắn thân mật với nàng. Ghen với Sùng Lãm khi nàng giở trò chọc phá y.

Bởi vì rất thích nàng, nên hắn ghét cái bản tính háo sắc từ trong tủy của nàng. Lại chuyên đi sàm sỡ các nam nhân khác ngay trước mặt hắn. Nàng có biết những lúc như vậy, hắn cả người đều cuồn cuộn tức khí. Một giây sau liền muốn hắc hóa, trở thành một đại ma đầu. Một tay kéo nàng ôm chặt vào ngực, một tay hung hãng nộ sát tất cả các nam nhân mà nàng để mắt đến. Để nàng không thể nhìn đến nam nhân nào khác ngoài hắn cả!

Bởi vì rất thích nàng, nên hắn ghét nàng chỉ biết nghĩ cho người khác. Ghét nàng lúc nào cũng liều mạng như vậy. Nàng có biết đối với hắn, nàng quan trọng đến dường nào hay không??? Hết thảy tất cả kỳ trân dị bảo trên thế gian cũng không thể so với một lóng tay của nàng. Giữa giang sơn và mỹ nhân, hắn không cần suy nghĩ liền chọn mỹ nhân chỉ cần người đó là nàng! Nàng chính là viên ngọc quý trên tay hắn, để hắn cưng chiều, để hắn dịu dàng yêu thương!

Bởi vì rất thích nàng, nên hắn luôn quan tâm, lo lắng cho nàng. Những lúc nàng vì người khác mà bị thương, vì người khác mà đau đớn, khổ sở. Nàng có biết tâm can hắn cứ dằn xéo mãi không yên. Những cơn đau tê tái truyền đi khắp cơ thể hắn. Đến cả đầu óc hắn cũng đau đáu lên vì nàng. Những khi nàng gặp nguy hiểm, nàng có biết thần phách hắn điêu đứng, gan tê mật tắc. Thế nên hắn luôn tức giận la mắng nàng. Thực chất cũng chỉ vì quá lo lắng cho an nguy của nàng. Chỉ khi nàng an toàn, tim hắn mới có thể thư thả, hô hấp mới điều hòa. Chỉ khi nàng bình an vô sự, hắn mới thật sự nhẹ nhỏm, an lòng. Vì nàng chính là trái tim của hắn! Là hơi thở của hắn! Không có nàng, hắn thật sự không thể sống nổi!

Bởi vì rất thích nàng, nên những lần tiếp xúc gần với nàng, hắn như muốn nổ tung. Vì tim hắn ví như là một chùm pháo hoa, còn nàng chính là mòi lửa đỏ. Khi châm ngòi, pháo hoa sẽ nổ. Thế nên, hắn sợ hãi khi nàng đến gần bên hắn. Hắn phải luôn tìm cách né tránh nàng. Nhưng bây giờ, hắn lại muốn nàng đến gần hắn, ở bên cạnh hắn, chạm vào người hắn. Trống ngực phập phồng, hơi thở khó khăn, máu chảy cấp cấp về tim, hai má hồng hồng, thần trí như sắp lạc mất. Cảm giác này thật sự không tệ chút nào, ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy hứng khởi.

Bởi vì rất thích nàng, nên từng cử chỉ của nàng đều dễ dàng đánh động vào tâm hắn. Nụ cười của nàng khiến tim hắn xốn xang. Ánh mắt của nàng khiến tim hắn xao xuyến. Bờ môi của nàng khiến tim hắn tan chảy. Cái nháy mắt của nàng khiến tim hắn thổn thức. Cái cau mày của nàng khiến tim hắn rạo rực. Dáng vẻ tinh nghịch của nàng khiến tim hắn rộn ràng. Điệu bộ tự cao tự đại, ngông cuồng ngạo mạn của nàng cũng khiến tim hắn xáo động. Những hành động quái gỡ của nàng càng khiến tim hắn thích thú. Thanh âm của nàng khiến tim hắn xôn xao. Giọng điệu chua ngoa của nàng cũng khiến tim hắn rôm rả. Trước đây, chưa từng có nữ tử nào có thể khiến hắn trở nên như vậy. Nữ tử khiến hắn động tâm, chỉ có nàng! Nữ tử khiến hắn tâm động đến như thế, cũng chỉ có mình nàng!

Bởi vì rất thích nàng, nên hắn luôn muốn trong đôi mắt đen như mực của nàng chỉ có nhân ảnh của hắn. Nàng chỉ nhìn mình hắn, chú ý tới hắn. Cánh môi mềm mại của nàng chỉ để cho hắn thưởng thức. Nụ cười kinh diễm của nàng chỉ dành cho hắn. Trái tim nàng chỉ chứa được mỗi mình hắn. Nàng chỉ thích một mình hắn. Tâm trí nàng cũng chỉ quanh quẩn là hình bóng của hắn. Bàn tay nàng chỉ để mình hắn nắm. Vòng tay nàng chỉ có thể ôm lấy mình hắn. Và đặc biệt nàng chỉ mê luyến một mỹ nam duy nhất chính là hắn, chỉ giở trò chiếm tiện nghi với mình hắn mà thôi!

Hơn hai mươi năm qua, hắn là một Tiêu Sở Hà bất khiêm bất ngạo, phóng khoáng mà âm trầm, lãnh khí. Chưa từng để một nữ nhân nào vào mắt. Thật không ngờ có ngày hắn lại đi thích một nữ tử không tiết chế như nàng!

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Quả Quả ngoài những thói hư tật xấu đó, nàng cũng là một nữ nhân có tấm lòng nhân hậu, thiện lương, luôn hết lòng giúp đỡ người khác. Những khi nàng tìm cách giải độc cho Lôi Vô Kiệt hay chữa bệnh cho Sùng Lãm, thì liền như biến thành một người hoàn toàn khác. An tĩnh, nghiêm túc, cao thâm, kiệt xuất đến lạ thường. Những lúc như vậy, toàn thân nàng như phát ra một mị lực mê người. Thu hút hết thảy ánh nhìn của hắn, sự chú ý của hắn. Hắn trong thời gian đó sẽ không thể thoát khỏi sự mê hoặc của nàng dù chỉ là một giây. Nàng tính tình ngay thẳng, yêu liền nói yêu, ghét liền nói ghét. Hơn nữa thái độ cũng rất rõ ràng. Biểu cảm sinh động, hắn cũng thật ngưỡng mộ nàng ở khoảng này.

Đừng hỏi vì sao hắn thích nàng! Bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết câu trả lời. Có lẽ do nàng từ nơi kỳ lạ đến nên đặc biệt khác người đi? Có lẽ do nàng háo sắc hơn người? Hay do những trò quỷ của nàng chăng? Có lẽ do nàng giảo hoạt hơn người? Có lẽ do nàng tham ăn lại đặc biệt ăn nhiều hơn người khác đi. Hoặc do nàng liều mạng hơn ngươi? Có lẽ do nàng cứng đầu, ngang bướng, cố chấp hơn người. Hay do hắn thích hết thảy các thói hư tật xấu của nàng. Dường như đơn giản chỉ do đó là nàng, nên hắn mới thích.

Nàng cũng thật giống hắn năm mười bảy tuổi. Có lúc cũng xốc nổi, phá phách, ồn ào. Có lúc chợt an tĩnh, nghiêm túc. Có thể hắn thích nàng, chính là thích chính hắn của năm mười bảy tuổi đó. Vô lo vô nghĩ, cứ vui vui vẻ vẻ mà sống một cuộc sống đơn giản, một cuộc sống mà hắn mong muốn. Chưa từng vướng phải những phân tranh quyền lực, danh vọng. Hắn thật hi vọng nàng mãi mãi vẫn sẽ vô ưu vô phiền, cứ vui vẻ hồn nhiên sống một cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy. Nàng đừng vì bất kỳ việc gì, bất kỳ ai mà thay đổi. Nếu là vì người, hắn sẽ diệt người. Nếu là vì thần, hắn cũng không ngại diệt luôn cả thần!

Đừng hỏi hắn thích nàng khi nào! Hắn càng không thể trả lời được. Có lẽ hắn đã thích nàng từ rất lâu rồi. Thích nàng từ lúc nào hắn cũng không hề hay biết. Chỉ biết rằng hắn hiện giờ rất thích nàng. Thích nàng nhiều đến nỗi không còn thuốc chữa nữa. Nếu thích nàng là một căn bệnh nan y, hắn cũng nguyện ý ôm mối tương tư này cho đến chết. Nàng ồn ào huyên náo vậy mà tự lúc nào đã nhẹ nhàng lẻn vào tim hắn rồi đóng cờ chiếm cứ luôn cả trái tim của hắn mà hắn không hề hay biết. Nàng âm thầm chế ngự từng cảm xúc trong hắn. Hắn vì nàng mà vui, vì nàng mà buồn rầu, vì nàng mà lo lắng, vì nàng mà tức giận, cũng vì nàng mà ghen tuông điên cuồng như vậy.

Cái này có thể gọi là tự vả không? Cái này có thể gọi là nghiệp quật không? Nếu thật là vậy thì hắn đành nhận thôi. Vì hắn thật sự đã thích nàng mất rồi! Tiêu Sắt hắn dần phải đi học tiếng chó sủa. Để hôm nào rảnh rỗi còn phải sủa ba tiếng cho nàng nghe!

"Tiêu Sắt!!!"

Những giọt nước mắt khe khẽ rơi xuống. Tiêu Sắt vươn tay, đỡ lấy một giọt lệ của nàng rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng đóng từng ngón tay lại, giữ chặt giọt lệ đó. Một giọt nước mắt này còn trân quý hơn tất cả ngọc ngà châu báu trên đời. Một giọt nước mắt này hắn sẽ nắm giữ trong lòng bàn tay. Nhớ mãi trong lòng và khắc sâu vào tim.

Hắn tuyệt đối sau này sẽ không khiến nàng đau lòng mà rơi lệ thêm một lần nào nữa. Những người khác càng không có tư cách làm cho nàng phải khóc. Nếu kẻ nào dám làm nàng phải khóc, hắn sẽ diệt cả tộc của kẻ đó.

"Ánh mắt này không thể nhầm được!!! Thật giống với ánh mắt của Sùng Lam khi đó!!! Nhưng có điều càng mãnh liệt, điên cuồng hơn gấp bội!!! Tiêu Sắt hắn... ánh mắt này... chính là... trực tiếp thừa nhận hắn yêu Quả Quả???"

Vô Tâm từ trên nhìn xuống liền bắt gặp ánh mắt của Tiêu Sắt nhìn về Quả Quả. Đôi mắt nâu thờ ơ, ảm đạm, lạnh nhạt thường ngày, nay đã biến đổi dữ dội. Trong mắt hắn chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh của nàng, tựa như cả thiên hạ bao la, hắn chỉ trông thấy được mỗi một người, đó chính là nàng. Một ánh mắt nâu hừng hực lửa tình bùng cháy, so với dung nham xung quanh còn rực rỡ hơn, ủy mị hơn gấp nhiều lần. Một ánh mắt nâu lại nhu tình ngập tràn, chất chứa ngàn lời yêu thương chưa kịp thốt lên thành câu.

Tiêu Sắt từ từ rơi xuống dung nham sôi sục bên dưới. Đến khi hắn bị dung nham nhấn chìm hoàn toàn vào trong lòng nó, hắn vẫn nhìn về Quả Quả với lửa tình cuồng si như vậy, trước sau không đổi. Chỉ có đồng tử căng lên như muốn thu lấy thật nhiều hình bóng của nàng trước khi ly biệt. Từng cơ mặt giãn ra, không hề tìm thấy một chút bi thống nào mà có vẻ như chúng đang phơi bày ra bên ngoài từng nụ hồng chớm nở. Đôi chân mày thanh mảnh sắc như kiếm, cũng không còn nhíu chặt lại vào nhau nữa. Dường như cõi lòng hắn cũng trút bỏ được gánh nặng bấy lâu. Nên giờ hắn hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm. Thì ra đối diện với chính bản thân mình là như thế này. Là cảm giác này!

Hắn sẽ không còn tự dối lòng, sẽ không còn bâng khuâng về những suy nghĩ trong thâm tâm của mình rốt cuộc là ý gì, cũng sẽ không mệt mỏi khi tự mình đi tìm kiếm một lý do thuyết phục để tự lừa dối mình. Không cần phải cảm thấy khó chịu, nặng nề khi phải tự gượng ép bản thân xem những ngụy biện đó là sự thật, tin đó là lý do thật sự của con tim mình. Để rồi khi bị người khác khơi dậy bí mật mà hắn đan tâm muốn chôn vùi đi, thì tận sâu dưới đáy lòng liền trở nên nóng nảy như dung nham sôi sục. Niềm tin vững chắc như thành lũy được hắn cố xây đắp lên từ cát vàng sắp bị con sóng xô vào bờ phá hủy. Hết thảy mọi thứ bên trong hắn đều sụp đổ. Hắn lại vất vả xây dựng lại những thứ giả tạo đó thêm lần nữa. Nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng được chân tâm. Cảm ơn giọt nước mắt của nàng trong thời khắc này đã giúp hắn ngộ ra một điều quan trọng như vậy.

Tiêu Sắt mím môi cơ hồ như muốn ngăn lại thiên ngôn vạn ngôn muốn bày tỏ cùng nàng. Vì hắn rơi xuống dung nham, cũng không biết bản thân sẽ ra sao. Hắn không muốn nàng phải đau khổ, khắc khoải vì hắn. Nên hắn quyết định sẽ ôm mối tương tư này giấu lại vào trong tim. Rơi xuống dung nham chính xác là xương cốt sẽ hòa lẫn vào dung nham. Nhưng tình cảm này, trái tim này của hắn sẽ mãi mãi trường tồn giữa lòng dung nham khắc nghiệt này, ngược lại còn muôn phần tỏa sáng. Ánh hào quang kia chính là minh chứng cho tình yêu bất diệt mà hắn dành cho nàng.

Nhưng trái ngược với Tiêu Sắt, là một Quả Quả nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đôi mắt đen trong trẻo đã nhuốm một màu u tối, đầy bi thương khi nhìn thấy Tiêu Sắt cứ thế lao dần xuống dung nham, như con thiêu thân lao vào lửa. Nàng vô thần như chết đi nửa linh hồn. Cả người mềm nhũn ra, tựa hồ nàng hiểu được cảm giác của Tiêu Sắt lúc này, chính là thân thể nóng chảy cùng với dung nham hòa lại làm một. Bàn tay nàng trở nên lạnh lẽo, vô lực.

"Quả Quả, cô định làm gì đó? Mau bám chặt vào!" Vô Tâm hoảng hốt khi phát hiện Quả Quả không còn siết chặt cổ chân hắn như lúc đầu. Vô Tâm tưởng chừng, Quả Quả vì Tiêu Sắt mà muốn buông tay, nhảy xuống dung nham, cùng y đồng quy vu tận, làm đôi uyên ương khổ mệnh.