Chương 1: Xuyên Không

Bạch Liên Y

Chương 1: Xuyên Không

- Bạch Tống Ân, Mặc Như Hân, hai người còn lời chân trối nào không?

Đứng trên sân thượng, Bạch Liên Y lạnh lùng nhìn anh hai và người mẹ trên danh nghĩa này, nàng ánh mắt vô cảm nhìn hai người chật vật đang quỳ xuống, họ nhìn lại người con gái đó, Mặc Như Hân cười tuyệt vọng nhìn người con gái mặc váy trắng, khuôn mặt y hệt như người phụ nữ năm đó nhưng lại lạnh lùng ngoan độc, cầm khẩu súng lục màu trắng khắc kim liên tỏa đầy sát khí nhìn bà cùng con trai.

Bà nhìn sang người con trai đầy máu, rồi lại nhìn Bạch Liên Y, cười như có như không nói:

- Bạch Liên Y, năm đó nếu như mẹ cô không xuất hiện, hoặc năm đó tôi nên quăng cô xuống hồ có lẽ đã không có ngày hôm nay.

Bạch Liên Y nhếch môi, chân bước gần lại Mặc Như Hân đáp:

- Đúng, nếu năm đó mẹ tôi không gặp cha có lẽ bà đã không chết dưới tay của bà, mà nếu năm đó bà quăng tôi xuống hồ cá đó có lẽ sẽ không có tôi ngày hôm nay, Bạch Liên Quỷ vua không ngai của giới sát thủ, thần của giới thương mại, nhưng là rất tiếc trên đời không có chữ "nếu".

Phằng!

Giữa mi tâm của Mặc Như Hân lủng một lỗ, máu đỏ đặc không ngừng tuồng ra Mặc Như Hân lăn đùng ra ngã xuống một hồi máu vẫn chảy, bên này Bạch Tống Ân run sợ nhìn mẹ mình, miệng muốn nói gì đó nhưng vẫn là không thể nói.

- Vô dụng thôi, tiếp tới là anh.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Liên Y, đôi mắt thâm sâu đầy hận thù như muốn đem nàng ra chém làm trăm mảnh.

Bạch Liên Y nhìn Bạch Tống Ân tay vuốt nhẹ cây súng, tựa tiếu phi tiếu nói:

- Không cần phải nhìn như vậy đâu, Bạch Tống Ân anh và bà ta có ngày hôm nay là do sự tham lam ích kỷ của hai người mà thôi

Phằng!

Bạch Tống Ân ngã xuống đất, máu chảy ra từ mi tâm của hắn cang nhiều, Bạch Liên Y quay đầu bước đi, cánh cửa mở ra Huyền Diệp Ninh mặc bộ đồ đen nhìn Bạch Liên Y cười, chạy đến câu tay nàng vừa đi vừa nói:

̀- Tiểu Y Y, ta về thôi.

Bạch Liên Y gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng với Huyền Diệp Ninh

- Về thôi!

------ Phân cách đây!!! ------

- Oa oa oa!

" Ồn quá, A Ninh sao lại ồn ào quá vậy! "

Bạch Liên Y mở mắt nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Huyền Diệp Ninh mà lại là một nữ nhân khoảng 20 đang nhìn nàng với ánh mắt vui mừng trần ngập nàng ta vui đến nước mắt cứ rơi xuống trên mặt nàng, miệng luôn kích động nói:

- Tiểu Y, con không sao rồi, người đâu, người đâu mau gọi lão gia, mau!

Bạch Liên Y ngơ ngác nhìn nàng ta vui mừng như điên, muốn cử động lại thấy cơ thể mình không thể động đậy được. Bạch Liên Y trợn mắt nhìn cơ thể mình, tay chân điều nhỏ nhắn yếu ớt nhìn như em bé.

" Chuyện... chuyện gì thế này? Thân thể mình... mình xuyên không!? "

Oong!

Hiện giờ đầu Bạch Liên Y đang đâu lên, nàng hoảng hốt nhớ lại chuyện đã xảy ra với mình.

Lúc đấy nàng và Huyền Diệp Ninh đang ở trong thang máy của công ty Bạch gia thì bỗng thang máy rơi xuống, thế là nàng không còn biết gì nữa đến khi tỉnh lại.

Vậy nếu như thang máy bị rơi, nàng đã chết và bị xuyên không thì tiểu Ninh đâu nàng cũng xuyên không chứ, nàng không sao chứ?!

Bao nhiêu câu hỏi cứ liên tiếp hiện lên đầu nàng, qua một hồi nàng hít một hơi dài rồi thở nhẹ ra, 20 năm làm sát thủ không phải là chuyện chơi nàng được huấn luyện như một cổ máy, thời thời khắc khắc điều có thể chết, dù gì chết cưng đã chết rồi, xuyên không thì cũng xuyên không rồi, nàng cũng không có gì lo sợ lắm, về phần tiểu Ninh thì nàng sẽ không sao, nàng tin chắc là vậy.

Lại nhìn căn phòng cổ trang, xung quanh căn phòng trang trí rất đẹp, giản đơn nhưng lại đẹp và rất hợp với nàng tính cách.

Ba!

Một tiếng động lớn làm năng giật mình, nhìn một nam nhân thân đầy máu chạy vào, lại nhìn nữ phụ đau sót chạy đến ôm lấy nam nhân đó rồi mồm lại nói gì đó rất oán giận, Bạch Liên Y cố gắng nghe hai người nói gì

- Chàng sao lại thân rướm máu vào đây lỡ nữ nhi mà bị chàng dọa sợ thì chàng tính làm sao?

Nam nhân đó cười cười gãi đầu, vui vẻ nói:

- Nữ nhi chúng ta sau này sẽ là cường giả thiên hạ, tý máu me này có là bao, nàng xem ta còn định đi tìm Bạch Lão để nhờ luyện đan cho nhi nữ nhưng xem ra đã không cần thiết rồi.

-Chàng còn nói...

Nữ phụ còn chưa nói xong thì có một kẻ khác hoảng loạn chạy vào nói:

- Gia... gia chủ, không xong rồi! Có một tộc nhân tự xưng Mẫu Liên tộc tấn công vào nói là muốn bắt phu nhân cùng tiểu thư đi!

- Cái gì?!

Năm nhân cùng nữ nhân đó điều hốt hoảng, cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Bạch Liên Y, nam nhân nắm chặt tay thở dài nói với tên nô tài:

- Ngươi đi xuống triệu tập mọi người, mời tất cả trưởng lão ra chuẩn bị tinh thần chiến đấu!

- Tuân lệnh.

Tên nô tài vừa đi nam nhân đó quay qua ôm lấy nữ nhân nói:

- A Liên nàng hãy mang nữ nhi cùng con đi đến núi của Bạch Lão trốn đi.

Nữ phụ tên A Liên đó trợn mắt phản đối kịch liệt

- Ta không đi, chàng có phải ghét bỏ ta nên mới nói vậy không

- Nàng đang nói gì thế, hiện giờ mẫu tộc nàng đang tìm nàng và nữ nhi chúng ta, nàng nếu còn ở lại sẽ họ bắt đi nàng là nữ nhân của Bạch Tử Lang ta, ta sao có thể để nàng bị bắt chứ.

Nam nhân tên Bạch Tử Lang ôm chặt lấy A Liên khuyên can nói, nữ nhân tên A Liên không cho là đúng nói:

- Nếu chàng đã xem ta là nữ nhân của chàng vậy hãy để ta cùng chàng chiến đấu, nếu ta biến mất thì bọn họ sẽ diệt tận Bạch lang gia, Tử Lang, chàng hãy bảo Huyết mang nữ nhi đi, ta sẽ theo họ về Mẫu Liên tộc, như thế sẽ tiện cả hai đường.

- Không được, cho dù diệt tộc ta cũng không trả nàng cho họ.

Cả hai người cứ phản đối với nhau một hồi nữ nhân cũng đông ý, nàng ta chạy đến ôm lấy Bạch Liên Y, lúc ôm nàng, nàng ta miệng nói

- A Lang xin lỗi chàng, tiểu Y mẫu thân xin lỗi con.

Lúc ấy tâm Bạch Liên Y cảm thấy đau đớn nhìn nữ nhân đó khóc lóc, một hồi sau khi đi nữ nhân gọi một Huyết sói đến giao Bạch Liên Y cho nó rồi bước đi

Bạch Liên Y ngơ ngác nhìn bóng lung của nữ nhân đó rồi bỗng nàng òa khóc, nàng không muốn, mẫu thân làm ơn quay lại đi ô ô...

Huyết sói cứ mặc nàng khóc mà chạy đi, không biết bao lâu nàng bất tri bất giác ngất đi...