Chương 1: Trùng sinh

Atarashi Sekaii Toram Online

Chương 1: Trùng sinh

" Đã hết đồ ăn rồi sao? "

Một giọng than thở vang lên trong căn phòng nhỏ, căn phòng không lớn lắm, chỉ đủ chỗ kê một cái giường và một cái bàn máy tính, kẻ vừa than thở là Phong, hắn sống một mình quạnh quẽ trong cái căn phòng nhỏ này, tuy hắn đã 32 tuổi nhưng chưa có vợ con (mối tình vắt vai còn chưa có nói gì đến vợ con).

Tuy bề ngoài hắn khá là rách rưới, người ngoài nhìn vào có thể tưởng đây là một kẻ vô gia cư mà bố thí vài đồng, nhưng hắn lại là con của một gia đình khá giả, là thế nhưng cái cuộc đời của hắn khá là bất hạnh.

Khi hắn lên 7 tuổi thì bố mẹ hắn li hôn, hai người họ không ai muốn nuôi một đứa như hắn nên đã quẳng hắn qua một bên, để hắn sống tự lập, hắn muốn chứng minh hắn là một thiên tài, nên hắn liều mạng học, học đến mức hắn bị stress và rơi vào trầm cảm, vì đó mà học lực của hắn đi xuống, cuối cùng hắn trượt đại học.

Khi đó hắn tuyệt vọng, qua một người bạn mà hắn đến với thế giới game và anime. Game và anime đã cứu lại cuộc đời của hắn, nhưng cũng vì nó mà hắn không còn muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa, dần dần hắn trở thành một tên NEET.

...

2015 thời điểm ấy có một siêu phẩm game, vượt qua mọi giới hạn của các tựa game trước đây, một kẻ NEET như hắn thì càng là không thể không biết tới game này, hắn đã từng có một thời gian, thành công trong game và mọi thứ sụp đổ khi hắn bị một người bạn chí cốt phản bội.

...

" Thật là quá mức xui xẻo đi mà. "

Than thở tiếp một câu hắn vớ cái áo khoác bị văng trên giường vội vàng mặc vào, đi đôi giày hiệu Convert, rồi mau chóng đẩy cửa đi ra ngoài.

Với một kẻ NEET như hắn thì việc phải đi siêu thị đúng là một cực hình, còn hơn nữa là phải đi ra ngoài trong cái thời tiết lạnh giá của tháng 11 này.

Tuy rằng mới 4h chiều nhưng trời rất âm u, có vẻ như là sắp mưa. Rùng mình một cái hắn đi thật nhanh qua đường, vì siêu thị khá là gần nhà hắn nên chỉ 5' là tới nơi.

Hắn bước thật nhanh vào siêu thị rồi đi qua khu thức ăn nhanh, đang nhanh chóng cho đống mì hộp vào trong túi thì bên ngoài có tiếng xe inh ỏi.

" Đm sao tiếng xe gần thế nhỉ." vừa quay đầu vừa chửi thầm thì, một chiếc xe tải đang lao lại gần đây.

Chiếc xe đâm vào siêu thị, hơn nữa hắn còn là người bị chiếc xe đâm trực diện, " Cảm giác gần chết là đây sao " một cơn đau truyền từ lưng hắn lên, cảm giác còn đau hơn là bị ai đó cầm dao đâm trực diện nữa.

Hắn ngất đi.

Xung quanh hắn giờ chỉ một màu đen, và hắn là kẻ duy nhất đứng ở khoảng không này, hắn biết mình đã chết, nhưng thay vì buồn hắn lại cảm thấy vui vì chuyện này, hắn đã muốn chết từ lâu rồi.

Chợt, một cái cửa gỗ xuất hiện trước mặt hắn, cánh cửa từ từ hé mở. Một người đàn ông tuấn tú, à không, phải là một thằng nhóc đẹp trai xuất hiện sau cánh cửa.

" Chúc mừng, ngươi là người may mắn sau nhất ngàn năm nay. " cái giọng con nít vang lên, nhưng từ đâu đó xa xăm chứ không phải từ họng thằng nhóc đó

Hắn nhìn thằng nhóc với cái ánh mắt không hiểu, vì lí do nào đó mà thằng nhóc kia biết hắn đang nghĩ gì và giải thích.

"Cứ một nghìn năm sẽ có một người may mắn được trùng sinh về với nhân gian, còn ta là ai ngươi không cần biết. "

Nói xong thằng nhóc vẫy tay một cái, một cảm giác buồn ngủ tràn vào, hắn ngất đi mà không biết gì nữa.

...

" Dậy, dậy đi, sắp muộn học rồi kìa. "