Chương 1: Tương lai mới

Ảo Giới

Chương 1: Tương lai mới

"Veee…veee"
Tiếng những con ve sầu rầm rì trên thân cây, với lớp vỏ lóng lánh do được chiếu sáng bởi cái nắng gắt của buổi trưa hè. Xa xa, lại có những ngọn gió thoang thoảng thổi qua những cành hoa dại, lắc lư như theo một bản nhạc.
Tôi rất thích nhìn khung cảnh này, khung cảnh thiên nhiên thơ mộng làm tâm hồn con người ngày càng thanh tịnh hơn, xóa đi những âu lo nhọc nhằn trong cuộc sống.
Tôi lau đi mồ hôi trên trán, rồi cố gắng bưng nốt cái chậu cây cuối cùng.
-Haiz! Xong rồi nè bác ơi! – Tôi đặt nó xuống một nơi trong khuôn viên, rồi quay lại nói với bác Ba
-Ừ mày để đó đi! Tiền công nè! Dạo này sung sức dữ bây! – Bác Ba đưa cho tôi tiền, rồi cười cười.
-Trời tuổi trẻ mà bác! – Tôi cũng cười đáp lại.
-Sao tao thấy mày thông minh lanh lợi mà không đi học đi mạy, bỏ học sau này thiếu kiến thức là chết đói đó con. – Bác Ba nhìn tôi rồi hỏi.
-Haiz giờ con gần 15 rồi học hành gì nữa bác ơi, con cũng nghỉ được hai năm rồi! – Tôi cũng thở dài.
Cuộc đời đâu ai biết trước điều gì, năm tôi lớp 7 mẹ tôi bị bệnh nặng mà chết, ông già tôi thì bỏ đi biệt tăm thì cái thời tôi còn mặc tả. Không còn ai nuôi tôi, nên tôi phải bỏ học tự đi làm thôi. Lúc đầu còn buồn với cô đơn lắm, mà giờ riếc cũng chai.
-Mày không đi học thì uổng phí quá... thời đại này mà không có kiến thức sau này khó sống con ơi...- Bác Ba cũng thở dài, nhìn tôi với ánh mắt sắt chưa rèn thành thép
-À hay là mày lên học với con gái tao đi, nghe nói năm sau nó vô học quân đội quân sự gì ấy, vô trỏng mai sau cho nó cái nghề tốt hơn – Sau một hồi trầm tư, bỗng nhiên bác Ba lại quay qua hỏi tôi
-Thôi vô thành phố rồi tiền đâu mà sống hả bác, chưa kể học phí thì tiền ăn rồi thuê nhà rồi sinh hoạt cũng nhiều như núi rồi! – Tôi lắc đầu, cười nhạt
-Nghe đâu học quân đội miễn phí mà bây, nó cũng như đi nghĩa vụ thôi con, được ở ký túc xá riêng mà, chỉ lo phí sinh hoạt thôi, bây lên đó rồi tự tìm việc làm vừa học là được rồi.
-Thôi thôi con ở dưới đây với bác phải tốt hơn không, lên đó chả quen ai...
-Thôi vậy thôi tao khuyên mày mà tao mệt quá, có gì lên đó thì nói tao nói con tao đăng ký cho, mày làm chỗ tao cũng gần hai năm rồi tao không coi mày là con nhưng ít ra cũng coi như cháu chắt trong nhà chứ! – Bác Ba nói xon rồi quảnh mặt đi vô nhà.
Cơn gió phiêu diêu thổi qua tôi, tôi suy ngẫm lại, liệu mình có nên lên thành phố như lời bác Ba không. Tôi từ nhỏ dưới đây đã nghe thành phố hay lắm, cái gì cũng có, cài gì cũng biết, từ nhỏ tôi đã mong ước lên thành phố bao nhiêu lần, và hiện tại liệu tôi có nên thực hiện.
Nhưng nghe đâu lên đó khổ lắm, gì mà túng thiếu việc làm ghê rợn, tiền tiêu như giấy. Còn hơn dưới quê thà cũng nhọc đấy nhưng mà còn được sống thanh thản với thiên nhiên, đồng ruộng.
-Thôi kệ đi!
Tôi cũng không nghĩ nhiều, lếch xác về lại căn nhà lát bằng mấy tấm phông cũ của mẹ tôi, căn nhà nhỏ bằng cái chuồng heo thôi nhưng cũng đủ tiện nghi, điệm đóm cũng có. Bưng vác bên nhà bác Ba một tháng tôi cũng được kha khá nên cũng đủ cơm ăn ba bữa, cuộc sống cũng gọi là ổn chứ không quá nghèo.
Đêm đến, những vì sao lắp lánh chiếu xuống mặt đất, luồng qua những lỗ dột trên tấm phông trần nhà đập vào mắt tôi. Tôi trằn trọc, không biết tại sao đêm nay tôi lại nhớ mẹ, người đã tiếp cho tôi động lực sống đến hôm nay.
Bà là một người chính trực và ngay thẳng, bà luôn nghiêm khắc với tôi, mỗi lần tôi trốn học là về đều bị bà cho ăn vài trận roi mây, lúc đó tôi ức lắm, nhưng bây giờ, tôi có muốn ức như ngày xưa cũng đã muộn màng...
"Mẹ ơi"
Mắt tôi lại rung rung, đêm nào cũng vậy, mỗi khi tôi nghĩ về mẹ tôi lại muốn khóc, khóc cho khuây khỏa cái tấm thân mệt mỏi, khóc cho tâm hồn mỏng manh này cứng cáp hơn. Tôi nhớ những lúc bà mệt bà hay nói phải chi bà được lên thành phố, ăn những món ngon trên đó, được ngắm nhìn những căn nhà sang trọng, bà cũng từng hứa nếu có dịp sẽ dẫn tôi đi, nhưng điều đó vẫn chưa xảy ra.
Cầm bức di ảnh duy nhất mà tôi còn về bà, tôi nhìn lại gương mặt có chút già nua, hơi nhăn nheo và đen do rám nắng, cả cuộc đời bà đã quá khố rồi, vừa khổ về thể xác vừa khổ về tâm hồn..
-Không được.
Tôi phải chọn một cuộc sống mới, tôi phải tiếp hy vọng của bà, tôi không muốn phải sống trong sự nghèo nàn này nữa. Tôi phải lên thành phố, phải thực hiện những ước mơ mà cả bà và tôi đều muốn làm.
-Đúng vậy, mai phải xin bác Ba lên đó mới được.
Tôi cũng dành dụm được ít tiền rồi, đợi cuối tháng này lên đó học quân sự quân đội gì đó mới được, ít ra còn có cái nghề, còn biết thêm nhiều thông tin cuộc sống hơn, còn hơn là chỉ biết mỗi đồng lúa rồi cỏ cây.
Sáng hôm sau, tôi qua nhà bác Ba khuân vác như mọi ngày.
-Bác Ba ơi, hôm qua bác nói lên thành phố á, cho cháu lên được không bác! – Tôi thẹn thẹn hỏi bác sau khi làm việc xong
-Trời, tuổi trẻ dễ thay đổi thiệt, hôm qua còn nói thôi mà hôm nay đi rồi mậy! – Bác Ba uống ngụm trà nóng rồi chọc tôi
-Tuổi trẻ mà bác – Tôi cười hì hì
-Được rồi! Tháng 9 mới nhập học mà, giờ mới tháng 7, để tao báo con gái tao xin cho nhập học, có gì lên đó nhớ chăm sóc con gái tao dùm tao nha! – Bác Ba nhìn tôi rồi chọc chọc tôi
-Bác kỳ quá, con tự lo thân con còn chưa xong...- Tôi đỏ mặt
-Thôi hai tháng này rang làm đi, tao trả lương cho gấp đôi, tao coi mày như thằng cháu trong nhà thì phải thương chớ, sau này nhớ về thăm tao là được.
-Cảm ơn bác.
Tôi vui mừng rồi đi về nhà, việc này dù sao cũng bất ngờ quá, tôi phải chuẩn bị trước mới được.
Hai ngày sau thì tôi nghe bác nói là đã xin được, tôi nhập học ngày 2/9, nên lên sớm trước đó 1 tuần làm quen cho dễ. Tôi vui mừng cảm ơn rốt rít rồi hang hái bưng đồ tiếp, có lẽ niềm vui và sự tò mò của tuổi trẻ đã nhập vào tôi nên tôi làm việc không còn biết mệt
Hai tháng trôi qua thấm thoát như thổi, tôi đang đứng trước bến xe dưới quê, trước mặt tôi là bác Ba, người mà tôi thương yêu như chú của mình.
-Thôi con đi nha bác, cám ơn bác giúp con trong thời gian qua.
-Ơn nghĩa gì, lên đó rồi coi chừng con gái dùm tao là được – Bác Ba lại chọc tôi
-Thôi con lên xe nha – Tôi nhìn bác, tôi cũng có chút buồn chứ, xa quê hương, xa bác Ba chắc tôi cũng nhớ lắm
Tôi lên xe rồi ngồi ở chỗ mà tôi đã đặt vé trước, chắc do chuyến xe này là chuyến xe người thành phố xuống quê chơi từ hè và giờ quay lại nên hơi đông, lâu lâu lại có tiếng ồn ào, huyên náo của mấy đứa trẻ
Tôi ngồi kế bên một thằng con trai khác, trông nó cũng trẻ chạc tuổi tôi, với mái tóc hơi xoăn, gương mặt có tí sắc sảo, chắc là người thành phố.
Tôi đang nhìn khung cảnh ngoài trời thì nó bỗng cất tiếng gọi tôi
-Bạn ơi!
Tôi quay mặt nhìn lại, nó cười cười nhìn tôi rồi hỏi:
-Bạn cũng tính học ở Trường Thuật sư thành phố hả?
-Thuật sư thành phố? Sao bạn biết? – Tôi ngu ngơ hỏi, quái gì sao thằng này lại biết được
-Bạn làm rớt thẻ học sinh nè – Nó cười cười rồi đưa cho tôi tấm thẻ, đúng là cái tấm thẻ học sinh mà bác Ba đã đưa cho tôi, bảo tôi phải giữ kỹ
-Cảm ơn bạn nha.
-Ừ, sẵn đây làm quen luôn đi, mình tên Đạt, còn bạn?
-Mình tên Hòa.
-Mình sống ở thành phố, sẵn dịp xuống đây thăm thú thiên nhiên, giờ phải lên học! – Nó nhìn nơi xa xăm rồi trả lời tôi, giọng có chút gì đó nuối tiếc
-Ừ...! – Tôi cũng buồn theo, tự nhiên lại nhớ quê nhà.
-Nhìn bạn chắc là dưới quê phải không, bạn biết gì về trường chưa? – Bỗng nhiên nó hỏi, phá đi bầu không khí có chút buồn
-À à chưa! – Tôi cũng hòa theo diễn biến.
-Trường thuật sự là trường về quân sự của nước, học sinh tuy được học bằng ngân sách nhà nước nhưng khi nước có giặc xâm lăng phải ra chiến đấu, bảo vệ tổ quốc!
-Vây là trường đó dạy về vũ khí rồi quân lính hả?
-Có lẽ... là vậy, mà cũng không phải vậy, haha – nó phá lên cười, nhìn tôi như một thằng khờ
-Vậy là sao?
-Tóm lại là học đi rồi biết –nó cười khẩy, rồi tiếp tục đeo tai nghe nghe nhạc, mặt hý hửng
Chuyến xe cứ từ từ lăn bánh, có lẽ sắp đến thành phố rồi, cũng là nơi tương lai tôi sẽ thay đổi...