Chương 3: Thức tỉnh.

Anh Linh Thánh Kỳ

Chương 3: Thức tỉnh.

Trần Bảo mở mắt nhìn chung quanh, Long Quân ngồi cạnh đám lửa cảnh giác quan sát màn đêm.

Trần Bảo cảm giác như có một đạo gông xiềng nào đó treo trong tâm trí bị giải khai, cả người trở nên trong sáng, thông đạt rất nhiều.

Thế giới chung quanh trở nên kỳ lạ trong mắt hắn, hắn nghe được nhịp thở và ý chí của mọi vật chung quanh. Nghe được âm thanh thì thầm của cơn gió, lời an ủi của đất mẹ, cả màn đêm trong mắt hắn lại tràn đầy sức sống của ý chí vạn vật.

Cùng lúc Trần Bảo thức tỉnh, thiên địa đều ánh lên quang thải kỳ lạ, làm cả Lam Tinh đại lục sôi trào, dị tượng này xảy ra hai mươi năm sau khi dị địa lục rơi vào trung tâm Thiên Hải, khi mà Lạc Hồng khai sáng võ tu. Khi ma pháp hoàng đế khai sáng ma pháp, khi đạo tổ khai sáng tiên tu, khi…

Hôm nay nó lại ánh lên, âm thanh của thế giới khiến chúng sinh đều nghe được danh tự của khai phái mới.

"Ý Tu".

Là người khai sáng Ý Tu, Trần Bảo nhận được thiên địa chúc phúc, đó là đại lượng khí vận cùng mệnh cách. Trần Bảo tự nhiên nhận ra bản thân khia sáng ra Ý tu, nhưng làm người mở đường hắn chỉ có thể cảm nhận được vô tận mờ mịt, con đường đã được bước ra nhưng nên đi về đâu, đến nơi đâu tất cả đều như trong sương mù.

Ý tu, tên như nghĩa, tu luyện ý chí, ý chí càng mạnh, bản thân thực lực càng mạnh. Nếu chỉ là đơn giản thời đại này hắn có lẽ chẳng hiểu gì cả, nhưng hắn sống hai đời. Não động hình thức, Trần Bảo liên tưởng đến rất nhiều thứ kiếp trước.

Làm sao để ý chí trở nên lớn mạnh, nếu là mong muốn của bản thân, ước mơ, hy vọng, mấy thứ đó quá mờ mịt. Nhưng nếu mượn ý chí của kẻ khác, lớn mạnh ý chí tự thân thì sao.

Nghĩ thêm, để ý chí đó phù hợp thì kẻ đó phải có hoàn cảnh gần như hắn, đời thực không có thì còn có tiểu thuyết, truyện tranh,…

Quyết định rồi, ta chọn ngươi… Songoku…

Tiếp theo là làm sao để mượn được ý chí.

Trần Bảo nằm đó và liên tục suy nghĩ, liên tục vận chuyển não bộ, nếu ở thế giới cũ, tất cả những thứ hắn nghĩ được chỉ là ảo tưởng của một tên bệnh tâm thần, nhưng đây là Lam Tinh đại lục, phép màu nở rộ như hoa quỳnh trong đêm. Chỉ có ngươi không nghĩ tới không có gì là không thể.

Đóng vai, quan tưởng, thay thế, đệ nhị nhân cách…. Quên đi bản thân…

Mọi thứ dường như dần trong sáng hơn trong mắt hắn. Là ý tu khai sáng giả, thiên địa chúc phúc ngoài khí vận và mệnh cách còn có đặc điểm của ý tú, minh tâm kiến tính, trực chỉ tự thân, nhận rõ con đường. Ý chí mạnh mẽ khiến hắn vững vàng bản tâm.

Nói trắng ra.

Hắn tin rằng điều đó có thể thực hiện, ý chí hắn khiến hắn không lay động, không cho rằng điều này bất khả thi, hắn sẽ dùng mọi cách để thực hiện bằng được điều đó.

Theo Trần Bảo không ngừng suy nghĩ về cuộc đời, về hành trình, về tình cảm của Songoku dành cho trái đất, dành cho bạn bè, dành cho gia đình… bên ngoài làn da Trần Bảo lóe lên tia điện quang cùng ánh sáng khó mà nhận thấy.



Kết thúc minh tưởng, Trần Bảo hơi tiếc nuối cũng có hoảng sợ, hắn say đắm trong cảm giác hóa thân thành khỉ con, cũng xuýt ném đi chính mình, mượn ý chí không phải đơn giản chọn một nhân vật sau đó hóa thân lợi dụng ý chí thu được sức mạnh cua nhân vật.

Nó là sự dung dợp, chắt lọc.

Theo một cách nào đó Trần Bảo liên tục thả ra linh hồn để một ý chí khác chủ động, chỉ một sai sót, quên đi bản thân, hắn sẽ không còn là hắn.

Cảm nhận trong cơ thể một luồng nhiệt lưu nhè nhẹ di chuyển ở vùng bụng dưới, thân thể trở nên bồng bềnh đi. Đây là Ki, hay còn gọi là nội năng…

Trần Bảo mừng rỡ, đây là vốn liếng để hắn sinh tồn tại thế giới này.

Long Quân nghe được Trần Bảo tỉnh giấc thì ánh mắt vui vẻ lên, Trần Bảo cười nói.

"Thoát chết".

Long Quân ngây thơ cười, hôm nay áp lực quá lớn, lo lắng cho đồng bạn, cảnh giác với nguy hiểm trong rừng, giờ hắn cũng thả lỏng.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi thôi, mai chúng ta lại vào lãnh địa Lang tộc sảng khoái một chút". Trần Bảo nói xong cũng cảm thấy kỳ quái, giống như có đồ vật gì không phù hợp nhi đồng trộn vào đây.

Hai người dập tắt đám lửa, vùi lấp tro và các vết tích sau đó leo lên một chạc cây to lớn tựa lưng bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Long Quân cả người bốc lên nhè nhẹ nhiệt khí trắng toát. Đây là Lạc Hồng – phụ thân hắn khai sáng ra trường phái võ tu. Hấp thụ thiên địa năng lượng, Lạc Hồng mệnh danh loại năng lượng này là thanh khí, lấy thanh khí không ngừng công phá các huyệt vị trên cơ thể, sau đó cọ rửa các kinh mạnh, khiến thanh khí thông suốt trong cơ thể, lớn mạnh tự thân cốt huyết nhục.

Lạc Hồng thân là khai sáng giả, tự thân hắn được thiên địa chúc phúc toàn thân huyệt vị kinh mạch đều đã thông suốt, huyết nhục, lực lượng cực kì cường đại. Đã từng dùng tay không xé rách một đầu cấp thủ lĩnh Tê Minh Ngấn, một loại ma thú có sức phòng ngự hàng đầu trong thú tộc.

Trong khi đó Trần Bảo cả thân thể lại trở nên bồng bềnh, phiêu miểu, sau lưng hắn từng đạo dáng hình chớp động.



Giữa đêm.

Trần Bảo cùng Long Quân đồng thời mở mắt.

Bên dưới là từng đạo hắn ảnh đang lặng lẽ hành quân. Là Hắc Lang, số lượng hơn hai trăm.

Theo hướng đi, bọn chúng lại trực chỉ Lạc thôn, hai người liếc mắt nhìn được ngưng trọng. Cả hai di chuyển trên các thân đại thụ lần theo bầy lang. Đột nhiên Trần Bảo nâng giáo đá ném về một thân cây khác.

Vụt.

Bóng đen giật bắn từ sau thân cây lao ra.

Theo ném giáo thế, cả người Trần Bảo cũng đã bắn đến, chân quét đến khớp gối đối phương.

Rắc.

Tiếng gãy xương vang lên, bóng đen hừ nhẹ, nhưng cắn răng ngã người về sau lăn hai vòng, rút ra một vật sáng lạnh hình dáng như dao.

Trần Bảo không truy sát, hắn rơi xuống đất ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt bóng đen. Long Quân rút ra cặp rìu cảnh giác nhìn bóng đen.

Mây đen trên bầu trời bay ngang để lộ ánh trăng chiếu xuống.

Dáng người thanh thoát, gương mặt trắng noãn như ngọc, đôi môi hồng mềm mại, mày phượng cao ngất, khuôn mặt đáng yêu dưới ánh trăng hơi nhíu lại vì đau, tuy còn non nớt nhưng đã lộ vài phần mỹ nhân bại hoại.

Long Quân thấy được là nhân loại thì thở phào, sau đó vừa định lên tiếng thì Trần Bảo đưa tay ngăn lại.

"Nói ra lai lịch". Hắn lạnh lùng dùng mũi giáo chỉ hướng thiếu nữ.

Bị kinh chấn bởi dung mạo của thiếu nữ cũng không để hắn mất đi cảnh giác, có lẽ nhân loại ở ba tòa đảo chưa biết nhưng làm người kiếp trước hắn biết còn có một loại yêu thú khác - "hóa nhân hình", đây là tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, là yêu ma trong yêu ma, là linh thú trong thú.

"Âu tộc, Âu Cơ". Thiếu nữ thấy hắn vẫn dùng giáo chỉ mình thì mắt phượng híp lại xưng tên.

Long Quân nhíu mày.

"Âu tộc cách nơi này hơn hai trăm dặm, ngươi đến nơi đây có mục đích gì, hơn nữa Âu Cường là gì của ngươi".

"Là cha ta, ta vốn là theo đuôi U Hỏa Hồ đại quân mà đến". Âu Cơ hai mắt rũ xuống lấp lóe.

Trần Bảo trong lòng suy nghĩ dâng lên. Hắn đối với Long Quân nói. "Ngươi tách ra bầy lang về thôn thông báo cho Lạc bá phụ, phái tham ưng đưa tin về Âu tộc nhắn nhủ".

Vừa nói Trần Bảo vừa liếc Âu Cơ, thấy ánh mắt nàng không mảy may ba động, hắn cũng buông xuống nghi hoặc, sau đó ho khan một tiếng.

"Âu cô nương có thể theo Long Quân đi về Lạc thôn dưỡng thương… khục khục". Trần Bảo áy náy nói, làm kẻ xuyên qua lịch sử, hắn lại đá gãy chân thủy mẫu của dân tộc, việc này…. Ân, không biết không có tội.

Âu Cơ cười không có ý tốt, nàng nhận được trong mắt Trần Bảo lúng túng.

"Ta nhớ ngươi rồi, ngươi tên gì,… hahaha, không sao, không biết không quan hệ, nhà ngươi ở lạc thôn đúng chứ, hừ hừ…".

Trần Bảo im lặng. Cái tên này sẽ không phải có thuộc tính xấu bụng chứ.



Nhìn Long Quân cùng Âu Cơ rời đi, Trần Bảo hơi cảm khái vận mệnh kỳ diệu, có lẽ nếu đất nước vẫn là đất nước có lẽ họ đã gặp nhau ở một hoàn cảnh khác.

Gặp được nhân vật chỉ trong sử thi, cảm nhận họ chân thật, cảm nhận họ cũng là con người như bao con người là một điều may mắn.

Trần Bảo hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại. Ánh mắt tỉnh táo dâng lên từng tia điên cuồng, bạo ngược cùng hưng phấn.

Lang tộc, không chơi các ngươi một vố lộn nhào, lão nạp cởi truồng thị chúng.

Cách đây bốn năm, trong một lần theo đội săn bắn Trần Bảo bị Minh Thố rượt đuổi lạc vào một vùng sương xám ở khu bắc năm mươi dặm, không hiểu vì sao vùng sương xám không ảnh hưởng đến nhân loại lại có ảnh hưởng xuy yếu, áp chế đối với ma thú.

Minh Thố vốn sức lực như trâu đực nhưng tiến vào vừng sương xám lại nằm thở tựa chó chết.

Nếu trước khi thức tỉnh, có lẽ Trần Bảo không dám thực hiện ý tưởng điên cuồng này nhưng giờ hắn là ý tu khai sáng giả, ý đã có thể tại ngoại, trên người đã hòa hợp ý chí với khỉ con một phần trăm, giờ hắn có thể phát huy chiến lực tương đương mười người trưởng thành, lại thêm võ kỹ của khỉ con hắn có thể phát huy xa xa bên ngoài biểu hiện.

Nhấc lên giáo đá, Trần Bảo nhanh chóng vọt theo bầy sói, huyết khí hiện ra, hoàn toàn không có ý tứ ẩn giấu.

Nhìn cách bầy lang chỉ trăm mét, Trầm Bảo há miệng vận dụng nội năng gầm lên chấn động cả mảng rừng, nhân lúc cả bầy lang hơi hỗn loạn, hắn phóng giáo đá về một con Hắc Lang thân hình nổi bật, sau đó theo thế phi giáo, cả người như một mũi tên, trược sát mặt đất phát ra âm thanh vù vù mãnh liệt xông thẳng vào giữa bầy sói.