Chương 20:

Âm Lộ

Chương 20:

Sáng, bọn Khang đang đến trường. Khang đang đi, chợt thấy không gian tối sầm lại
-Khang! Mày sao zdạ?-Hùng lắc vai Khang
-Tao cảm thấy một cái gì đó, không ổn
-Đúng là không ổn-Xuân Khang nói
-Tại sao?-Khang hỏi lại
-Vì ông giám thị trọc lóc đang đứng trước cổng chờ bắt tụi mình-Xuân Khang chỉ tay về phía trước
-Ê! Mấy em kia!-Ổng đã phát hiện tụi Khang
-Dạ chào thầy-Khang lễ phép nói
-Tụi em đã nhận ra sai lầm của mình-Hùng nói
-Tốt! Ngoan ngoãn zdô cho thầy xởn tóc đi-Ổng nói
-Nhưng thầy vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình-Sam nói
-Là gì?-Ông ta hỏi lại
-Thầy chưa kéo khóa quần ạ-Khang nói
Ổng vội nhìn xuống quần mình, tranh thủ lúc đó, cả bọn chạy ngay vào lớp. Ổng quay lại chửi
-Mấy đứa đứng lại ngay!!!!!!!
-Thầy dzui tính ghê, quần dù mà có khóa kéo-Khang cười
-Chạy lẹ đi! Ổng bắt lại bi giờ-Thiện nói
Ngồi vào chỗ, Khang thở hổn hển:
-Ổng không biết chán àh? Ngày nào cũng vậy
-Chắc ổng không có gì làm nên rượt tụi mình cho dzui
Cửa mở, một mùi thơm thoang thoảng tràn vào lớp. Mọi người đều hướng về cánh cửa. Một ai đó bước vào, mái tóc dài đen mượt, làn da trắng hồng, khuôn mặt xinh xắn. Khi bước vào, cô ấy khiến cả lớp phải nhìn theo. Cô ấy đi đến chỗ Khang, lúc này cậu ta đang úp tập vào mặt mà ngủ. Cánh tay thon thả từ từ gỡ cuốn tập trên mặt Khang
-Đứa nào…? Ông mày đang cố ngủ!
Khang chợt im bặt khi thấy người đối diện mình.
-Tối nay đi chơi với em, quán bar "X-Dance", 8h tối
Cô ta nhướn người về phía Khang
-Hàng chuẩn quá-Thiện nói nhỏ
Rồi cô ta bỏ đi, để tụi con trai mê mẩn nhìn theo, và tụi con gái nghiến răng tức giận. Mặt thằng Khang cũng ngu ra vì chưa kịp hiểu gì
………………………..
Tối, Thiện và Hùng tới phòng trọ của Khang để rủ đi bar, vừa đến trước cửa, Hùng định gõ cửa thì Thiện nói
-Suỵt! Tao nghe có tiếng gì đó
Hai thằng áp tai vào cửa nghe
Cuộc đối thoại mà hai đứa nghe được:
"-Nữa đi! Nữa đi! Mạnh hơn!-Haruka nói
-Từ từ, người chứ có phải thú đâu mà làm hoài
-Chút nữa thôi!
-Thôi đi mà, tụi thằng Hùng sắp tới rồi
-Rồi! Bây giờ nằm ngửa ra"
Thằng Hùng mở cửa lao vô
-Mày làm cái trò gì đó??
Trước mặt Hùng là cảnh tượng………..Khang đang trong thế tập cơ bụng, còn Haruka thì ngồi trên giường.
-Mày tới sớm thế?-Khang hỏi
-Mày….đang làm gì..?-Hùng gãi đầu, hỏi
-Àh, tao mới tập chống đẩy xong, đang tập cơ bụng
-Thôi mày đi tắm lẹ đi-Thiện hỏi
-Rồi rồi, tao đi tắm đey.

Khang bước vào vũ trường, ông bảo vệ xoay sang nói
-Lâu quá mới thấy chú em mày vào!!-Ổng cười
Khang đập tay với ổng rồi nói
-Tại dạo này nhiều việc quá nên em không tới được
Bước vào quán bar, tiếng nhạc xập xình như mọi khi, Khang hít một hơi thật sâu, rồi nói
-Thật vui được trở lại đây
-Cô bên kia mời anh một chai-Cô tiếp viên nói
-Cô vẫn xinh như xưa-Khang cười với cô tiếp viên
Uống ngụm ken, Khang nhìn theo hướng tiếp viên chỉ, một cô gái với vẻ đẹp lộng lẫy đang ngồi đó, cười với Khang. Khang tiến đến chỗ cô ta.
-Mình đã từng gặp nhau chưa? Tôi thấy cô quen quen-Khang hỏi
-Ah…. ừm….chắc không có đâu, anh mới gặp em lần đầu thôi-Cô ta nói với vẻ ngượng ngùng, lúng túng
-Có lẽ là không phải-Khang thở dài-Không thể nào cô ấy có thể đẹp như cô được, nhưng cô ấy có cái gì đó, đôi mắt của cô ấy giống hệt như cô vậy
Cô ta lắng nghe trong im lặng
-Vậy anh nghĩ thế nào về cô ấy?
-Tôi nghĩ cô ấy rất đẹp-Khang trầm ngâm-Ơ…xin lỗi khi bắt cô phải nghe về những chuyện này
-Không…. không sao cả-Cô ta nói
*Có lẽ anh ấy nói đúng*Hân thầm nghĩ
Một cái gì đó nhói lên trong đầu Hân, cô gục xuống, Khang vội đỡ cô dậy
-Cô không sao chứ?
-Kh… không sao.. em vào toa lét một chút
Hân vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương, Hân không thể nhận ra người xanh xao, tiều tụy trong gương là mình được, cô kinh hãi hét lên. Chàng trai tóc vàng, mắt xanh chợt xuất hiện, gã chính là Jonathan
-Tôi quên chưa nói với cô-Gã cười-Vẻ đẹp của cô có được là do những sự xấu xí trong tính cách của cô. Ghen tỵ, thù hận, những thứ đó sẽ khiến cô đẹp lên. Nhưng ngược lại, khi cô cảm nhận sự ấm áp, vui vẻ, hạnh phúc, cô sẽ xấu đi.
-Anh…anh nói cái gì?-Hân quay sang hỏi
-Cô đã nghe rồi đó, hãy làm người xấu, cô sẽ có mọi chàng trai cô muốn, nhưng nếu làm người tốt, cô sẽ chết trong sự xấu xí….a ha ha ha-Gã cười
Hân vụt chạy ra khỏi quán bar, mọi người đều trố mắt ra nhìn cô. Ra đến một con hẻm vắng, Hân ngã xuống. Cô khóc
-Tôi muốn làm người tốt, tôi không cần đẹp-Hân gào lên
Hân nhìn qua một mảnh gương vỡ, cô thấy mình xanh xao, khuôn mặt xám ngoét và nhăn nhúm, tay chân cô cũng trở thành một màu xám ngoét, da thịt teo lại
-Tôi muốn làm người tốt!!!-Hân gào lên
-Cậu là một người tốt
Hân quay sang, Khang đang nhìn mình trìu mến
-Không!!!!! Đừng nhìn tôi, tôi xấu xí lắm-Hân la hét
Khang nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hân, Hân dùng mảnh kính huơ loạn xạ, mảnh kính đâm thẳng vào tay Khang, nhưng Khang vẫn tiến đến. Máu từ tay Khang chảy nhỏ giọt xuống đất. Hân thấy vậy hoảng hồn vứt mảnh kính đi
-Xi….xin lỗi
-Không sao cả
Khang ôm Hân vào lòng, Hân cảm thấy thật ấm áp dưới cánh tay lực lưỡng của Khang. Khang nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đang rụng dần của Hân
-Không sao, mọi thứ đã ổn rồi, Khang sẽ ở đây với Hân. Hân hãy ngủ đi
Hân từ từ nhắm mắt lại, lúc này cả người Hân đều có màu đen thui, tay chân gầy còm, tong teo, tóc Hân nhăn nhúm và đã rụng hết cả. Khuôn mặt ốm nhách, mắt lồi cả ra….
-Hân đẹp lắm!!-Khang nói
….Nhưng trên môi Hân là một nụ cười. Hân chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng trong vòng tay Khang, trong sự ấm áp. Sau lưng Khang, là Haruka đang đứng, im lặng
-Đừng nói gì cả, Haruka-Khang nói nhỏ, nhưng vừa đủ cho hai người nghe.